Chương 487
Hoắc Kiến Phong tỏ vẻ bối rối nói: “Đương nhiên tôi sẽ không giữ lại chút gì với anh Kenny rồi, nhưng mà tôi vẫn chưa tự mình tiếp xúc riêng với bọn họ, chỉ là nghe nói mà thôi.” “Không sao hết, anh cứ nói, tôi sẽ tự phán đoán.”
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng gấp gáp của anh ta, khóe môi Hoắc Kiến Phong cong nhẹ một cái khó mà nhìn thấy được: “Nếu như anh thật sự có hứng thú, có thể sắp xếp vài người qua đó tìm một chút.
Trên thị trường Bắc Âu bọn họ có không ít tài liệu chế tác chụp ảnh và thiết bị quay phim độc quyền, phối hợp với hệ thống định vị đường truyền cao của chúng ta, có thể giúp toàn bộ hệ thống camera của chúng ta biến thành trạng thái tàng hình. Có được kỹ thuật này, chúng ta sẽ không cần lo lắng về mặt an toàn nữa. “Thật sự có thể sao?” Gương mặt hưng phấn của Kenny Đinh có chút ửng đỏ.
Hoắc Kiến Phong gật đầu: “Nếu là thật thì hoàn toàn có thể.” “Ha ha ha.”
Kenny Đinh kích động cười ha hả: “Quá tốt rồi. Bây giờ chúng ta chỉ thiếu thứ này, vẫn luôn đau đầu vì không tìm được cách nào, hơn nữa nghiên cứu phát minh của mình lại không thành công, không ngờ bây giờ trên thị trường lại có sẵn. Ha ha ha, quả thật là trời cũng giúp chúng ta. Anh Phong, anh đúng là ngôi sao may mắn của tôi đó.”
Anh ta nói xong, không do dự chút nào, lập tức nhấn vào máy truyền tin trong phòng: em, cậu mau đến văn phong của anh Phong ngay đi.” Peter Hoàng vẫn luôn ở trong căn phòng trong suốt dưới phòng đặt máy chủ, nhanh chóng đẩy cửa tiến vào: “Anh, có gì dặn dò sao?”
Kenny Đinh lời ít ý nhiều, nhắc lại những lời vừa nãy của Hoắc Kiến Phong một lần nữa, đồng thời cũng giao tờ giấy chi chít chữ chứa địa chỉ IP của Hỉ Dương Dương cho anh ta: “Cậu lập tức liên hệ với người bên Bắc Âu, cần phải sắp xếp người cho ổn thỏa, mang người và thiết bị về đây cho tôi.”
Vẻ mặt Peter Hoàng tỏ ra do dự: những điều này chỉ là do anh Phong nghe nói thôi, anh nhất định phải vội như vậy sao?” “Tôi chắc chắn.”
Thái độ của Kenny Đinh kiên quyết: dù cơ hội chỉ có một phần một ngàn, thì cũng đáng để thử một lần. Cậu lập tức đi sắp xếp đi, không được chậm trễ dù chỉ một phút.”
Peter Hoàng còn muốn nói thêm gì nữa, ánh mắt của Kenny Đinh đã trực tiếp trừng anh ta một cái.
Nhìn thấy Kenny Đinh đã gấp đến không nhịn được nữa, dáng vẻ như hận không thể tự mình đi thực hiện, khóe môi Hoắc Kiến Phong lại không dấu vết cong lên.
Sáng sớm hôm sau.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, Đinh Thanh Thanh yếu ớt ngồi dựa vào giường, nhíu mày nhìn chén thuốc Bắc đen sì kia.
Bác sĩ Du đang kiên nhẫn khuyên nhủ: “Cô chủ, đây là do tự tay tôi sắc, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, cô cứ yên tâm mà uống. Chỉ có cách thanh trừ hết hoàn toàn độc tố trong cơ thể thì sức khỏe của cô mới hồi phục lại được, cô cũng không muốn nằm trên giường mãi mà đúng không?”
Đinh Thanh Thanh do dự một chút, bất đắc dĩ thở dài, bưng chén lên uống sạch một hơi.
Dịch Tiểu Phi nhanh chóng đưa nước cho cô ta súc miệng, rồi đưa mứt cô ta thích nhất qua giúp cô ta bớt đắng.
Cái thứ thuốc này không những khó nhìn, khó ngửi, mà uống vào còn đẳng chát kinh khủng.
Nếu như không phải bác sĩ Du liên tục đảm bảo đây đều là thuốc tốt đã được trải qua cân nhắc kĩ lưỡng, cô ta sẽ thật sự nghi ngờ là do Tiêu Nhi đang cố ý chỉnh cô ta.
Bác sĩ Du mừng rỡ nhận lại cái chén: “Tốt, như vậy mới tốt.”
Nhìn nét mặt của Đinh Thanh Thanh dịu xuống, Dịch Tiểu Phi vội vàng đưa bữa sáng đã chuẩn bị xong đến trước mặt cô ta: Honey, bây giờ thân thể em còn yếu, cần phải bổ sung thêm chút dinh dưỡng, đây đều là món em thích ăn.”
Bữa sáng đa dạng đủ mười mấy loại món ăn, tất cả đều được đặt trong chén dĩa tinh xảo, có đủ sắc hương vị, vừa nhìn đã thấy vui tai vui mắt rồi.
Đinh Thanh Thanh không đói bụng, cáu kinh lắc đầu. “Không thể không ăn gì, nhất định phải ăn một chút.”
Ánh mắt của bác sĩ Du lướt qua bàn, bưng một chén cháo tổ yến đặt vào trong tay cô ta: “Nếm thử cái này đi, trong trẻo tươi mới, rất hợp với tình trạng thân thể của cô bây giờ.”
Đinh Thanh Thanh không còn cách nào đành phải miễn cưỡng ăn một miếng.
Nhưng chỉ húp một muỗng, cô ta cũng cảm thấy dạ dày cuộn trào lên, nghiêng người “Qe” một cái phun ra, liên lụy đến thuốc vừa uống lúc này cũng phun ra hết luôn.
Dịch Tiểu Phi và bác sĩ Du bị dọa đến nhảy lên một cái, vội vàng chạy qua vỗ lưng cho cô ta dễ thở, rồi kiểm tra các thứ.
Động tác vội vàng không kịp chuẩn bị làm động đến vết thương trên người, trong chớp mắt Đinh Thanh Thanh đau đến sắc mặt trắng bệch.
Cô ta nằm úp mặt xuống giường, trong miệng toàn là hỗn hợp vị đắng của thuốc và vị chua, nồng đến mức cô ta không nhịn được nhíu mày lại. Đợi đến khi nôn hết những thứ có trong dạ dày ra, Đinh Thanh Thanh lập tức phiền muộn oán hận: “Tôi đã nói tôi không ăn rồi, các người còn bắt tôi ăn cho bằng được. Bây giờ thì tốt rồi.”
Bác sĩ Du vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ: “Cô chủ, bây giờ cô còn yếu như vậy, không ăn gì sao vết thương có thể khép lại được chứ? Thật ra sở dĩ cô bị như thế này, không có liên quan gì đến thuốc và đồ ăn cả, mà bởi vì cô không có châm cứu.”
Dịch Tiểu Phi lau nước mắt và đưa nước cho Đinh Thanh Thanh súc miệng, rồi yên lặng lui qua một bên.
Đinh Thanh Thanh từ từ miễn cưỡng ngồi thẳng người lên, không kiên nhẫn hỏi: “Ý ông là sao?”
Bác sĩ giải thích: thí nghiệm còn chưa nghiên cứu ra thuốc giải độc cấp tốc của loại độc này, cho nên trước mắt chúng tôi chỉ có thể dùng cách chữa bệnh của cô Nhi. Toàn bộ quá trình chữa trị là uống thuốc Bắc giải độc kết hợp với châm cứu để bài trừ độc, nhưng vì cô chủ từ chối để cô Nhi châm cứu chữa trị, cho nên mặc dù có thuốc Bắc giúp cô làm dịu triệu chứng của độc, nên dạ dày cô phải chịu đựng nhiều hơn đến mức xuất hiện triệu chứng khó chịu nôn mửa.” “Tiêu Nhi, lại là Tiêu Nhi. Cách chữa bệnh quái đản như vậy, rõ ràng là cô ta đang muốn đối nghịch với tôi.” Đinh Thanh Thanh siết chặt nắm tay, trong mắt đều là sự thù hận. “Bình tĩnh, bình tĩnh.” Bác sĩ Du ấm áp khuyên nhủ: “Cô chủ, y thuật cổ truyền của Việt Nam chính là như vậy, trị liệu bằng thuốc Bắc, châm cứu hỗ trợ, vả lại đây là cách rất hiệu quả được truyền lại nhiều đời. Tạm thời cô hãy nhẫn nại một chút để cô Nhi đến khám cho cô một chút. Nếu như cô cảm thấy có hiệu quả, chúng ta lại tiếp tục, có được hay không?”
Dịch Tiểu Phi phụ họa: “Đúng vậy đó, honey, thân thể em mới quan trọng nhất. Việc cấp bách trước mắt là chữa khỏi thân thể cho em. Đến lúc đó chúng ta mới tìm cô ta có thù báo thù, có oán thì báo oán cũng không muộn mà.”
Đinh Thanh Thanh ấn ấn lên huyệt Thái Dương đang đau nhẹ nhẹ, nghĩ nghĩ: “Vậy để cô ta đến thử một chút đi. Bác sĩ Du, ông theo dõi cô ta thật kỹ cho tôi, đừng để cô ta ra vẻ.”
Lẽ nào cô ta đã chịu thỏa hiệp sao, bác sĩ Du lập tức vui vẻ nói: “Được được được, không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ theo dõi toàn bộ quá trình” “Vậy bây giờ chị lập tức đi tìm cô Nhi đến nhé.” Dịch Tiểu Phi xung phong nhận việc.
Vừa dứt lời, người đã đi ra khỏi phòng.
Rất nhanh, Tiêu Nhi đã đến đây. Lần này, cô trực tiếp mang theo cái đai cầm châm của mình.
Nhìn thấy những cây châm bạc lít nha lít nhít phía trên và gương mặt lạnh nhạt của Tiêu Nhi, trong lòng Đinh Thanh Thanh theo bản năng chống lại.
Nhưng mà, Tiêu Nhi cũng không nói gì nhiều, chỉ bình tĩnh nói: “Cô Thanh, phiền cô ngửa
Đinh Thanh Thanh không vui, nhưng vẫn thuận theo để Dịch Tiểu Phi đỡ mình nằm xuống, chỉ yên lặng oán hận trong lòng: Họ Tiêu kia, chị chờ đó cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến chị quỳ xuống chân tôi cầu xin tha thứ.
Tiêu Nhi biết trong lòng cô ta không phục, cũng lười so đo với cô ta, chăm chú tập trung hết sức mạnh vào tay, từng cây châm bạc vào theo các huyệt vị.
Cảm giác đau nhói nhẹ thi nhau truyền đến, Đinh Thanh Thanh nhanh chóng cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa trong cơ thể, quả thật giống như bác sĩ Du đã nói, có nhiều thứ đang được bài trừ ra khỏi người cô ta, trước đó còn thấy mệt mỏi nặng nề vậy mà giờ dễ chịu hơn không ít.
Hai mươi phút sau, Tiêu Nhi thành thạo rút châm bạc ra, khử trùng, sau đó mới cắm lại vào trong đai.
Đinh Thanh Thanh không kiềm chế được, tò mò mở miệng hỏi: “Chị công tốn sức hại tôi rồi cứu tôi như vậy, chính là muốn tôi để tôi tiễn Dịch Tiểu Phi đi đúng không?”
Tiêu Nhi hơ xong một cây châm bạc cuối cùng, cất đai đựng châm vào, cười nhạt một cái: nước Việt Nam của chúng tôi, có một câu nói là biết người biết ta, trăm trận trăm Cô Thanh còn không hiểu rõ được tôi đã tùy tiện mời tôi đến, còn muốn thi đấu với tôi, quả thật là không sáng suốt chút nào. Trên thế giới này, cũng không phải chỉ có một mình cô Thanh là có tính cách có thù phải báo, tôi cũng như vậy.”
Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Bố của cô Phi lừa gạt chúng tôi, mối thù này, tôi nhất định phải báo. Cô ta càng không muốn trở về, thì tôi càng muốn đưa cô ta về. Còn cô đó, từ sau khi chúng ta gặp nhau, cô đã sỉ nhục và khiêu khích nhiều lần, tôi đều nhớ kỹ hết. Cho nên, tôi nhất định phải dạy dỗ cô một chút. Còn có trận thi đấu sau này, cô cảm thấy có muốn tiếp tục nữa không?”
Tiêu Nhi nói vô cùng rõ ràng, gần như đang thừa nhận một cách trá hình chuyện xảy ra trên bãi biển là do cô ý. Loại khiêu khích như vậy, tất nhiên Đinh Thanh Thanh không thể nhịn được: “Đẩu, nhất định phải đấu, tôi nhất định phải thẳng chị.”