Chương 484
Tòa lâu đài cổ.
Tiêu Nhi giúp Đinh Thanh Thanh rút ra kim châm trên người, Dịch Tiểu Phi thay cho cô ta một bộ đồ mới rộng rãi thoáng mát lại sạch sẽ.
Sửa sang cho tốt xong xuôi rồi, Tiếu Nhi mới ngẩng lên nói với Dịch Tiểu Phi: “Cô Dịch này, chút nữa phiền cô đi chung với tôi lấy ít thảo dược để thay thuốc cho cô Thanh Thanh có được không?”
Dịch Tiểu Phi một bụng thắc mắc muốn hỏi Tiêu Nhi cứ nghẹn mãi, đang lo không có cơ hội để hỏi đây, vội vàng lên tiếng đáp: “Được chứ, đương nhiên là được rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt vội vàng đầy lo âu của cô ấy, ánh mắt Kenny Đinh trở nên hiền hòa, nói: “Tiểu Phi, mấy ngày qua đã mất công con đi theo học tập cô Tiêu đây. Chuyện chăm sóc cho sinh hoạt thường ngày của Thanh Thanh, đành nhờ cả vào con.”
Đôi mắt Dịch Tiểu Phi phiếm hồng, hít hít mũi đáp: “Bác trai, xin bác yên tâm! Thanh Thanh lúc này đây là tất cả của con, con nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Kenny Đinh vui mừng gật đầu, lại xoay quá phía Tiêu Nhi gật nhẹ một cái.
Lúc này Tiêu Nhi và Dịch Tiểu Phi nối đuôi nhau rời khỏi phòng Đinh Thanh Thanh. Né tránh người hầu và camera, Tiêu Nhi mới mở lời, nói khẽ với Dịch Tiểu Phi: “Cô đừng sợ, bây giờ cô ta đang trong tình trạng hôn mê, hơn nữa cả người đều bị thương, chắc chắn trong một thời gian dài sẽ không tổn thương cô được nữa đâu.”
Dịch Tiểu Phi theo cô sát sao, gật gật đầu tràn đầy vẻ cảm kích: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô, cô Tiêu. Hôm nay lúc mà cô bị thua trận, tôi còn lo lắng lắm, cũng không ngờ đến sau đó chuyện như vậy lại xảy ra.”
Tiêu Nhi cảnh giác nhìn chung quanh, nói rằng: “Cô yên tâm, chúng tôi đã đảm bảo với cha cô sẽ đưa cô trở về, thì nhất định sẽ dốc hết sức thực hiện. Cho nên sau này dù có phát sinh chuyện gì đi chăng nữa, chỉ cần có chút ít cơ hội, cô cũng phải cố gắng để trở về đấy.”
“Chắc chắn” Dịch Tiểu Phi kiên định gật đầu, tròng mắt phút chốc toi sầm lại: “Nhưng có điều, tôi thấy bộ dạng của cô ta, vốn là không có ý cho tôi quay về.”
Tiêu Nhi hiểu rő, đáp: “Tôi biết, cho nên trận đấu hôm nay cho dù tôi có dành thàng lợi tuyệt đối đi nữa, cô cũng không thể nào quay về. Nhưng mà, thật may là ông trời cũng nghiêng về phía cô, lần này cô có thể lợi dụng cho tốt, bán cái ân tình này. Hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn, cô ta sẽ không có cách nào gây sóng gió gì, đối với cô mà nói, không những là an toàn mà còn là thời cơ tốt nhất.”
“Cô Tiêu, rất cảm ơn cô!”
Đôi môi Dịch Tiểu Phi run rẩy, cố nén không để nước mắt rơi: “Cô ta chính là một ả biến thái! Khốn nạn! Tôi hận không thể ngay bây giờ giết chết cô ả! Nhưng tôi biết, để trở về được, tôi nhất định phải nhẫn nhịn! Hai người vì cứu tôi, không tiếc dấn thân mình vào nơi nguy hiểm này, nên tôi sẽ không hấp tấp làm bậy đâu.”
Tiêu Nhi vỗ vỗ vai cô ấy hòng an ủi: “Cô hiểu được là tốt rồi. Cho nên cô nhất định phải trở về. Sau khi cô trở về rồi thì chúng tôi mới có cơ may để rời đi.”
Trong phòng, sau khi Kenny Đinh đảm bảo Tiêu Nhi và Dịch Tiểu Phi đã đi xa, khuôn mặt bình đạm lại, đem những gì Tiêu Nhi vừa mới lúc còn ở bờ cát thuật lại từ đầu đến đuôi cho bác sĩ Đỗ: “Ông Đỗ này, ông có từng nghe qua có một sinh vật tên là Rùa Lưỡi Tím này chưa? Thật sự độc như vậy à?”
Bác sĩ Đỗ buông dụng cụ kiểm tra trong tay xuống, thật sự trầm tư suy nghĩ một chốc: “Chàng trách. Quả thực bình thường thì cá răng đao không gây ra trường hợp trúng độc này được, hơn nữa, trước đây tôi thực sự có nghe qua tình huống có người bị trúng độc của Rùa Lưỡi Tím, cho nên điều này hẳn là thật.”
Kenny Đinh cau mày: “Xem ra năng lực của người phụ nữ này so với tưởng tượng của tôi còn cao hơn. Nếu dựa theo cách nói của cô ta, Thanh Thanh phải trải qua một đợt trị liệu rất lâu, ông có thể tìm được phương pháp hoặc đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu chế ra thuốc giải độc có công hiệu nhanh chóng không?”
Bác sĩ Đỗ cân nhắc một hồi mới nói: “Cái này còn phải chờ kết quả xét nghiệm cụ thể mới nói được. Nếu thật sự là Rùa Lưỡi Tím, thì có lẽ tình huống sẽ không thể tốt lên trong một khoảng thời gian. Cho dù có thể nhanh chóng giải độc đi nữa, cũng sẽ để lại di chứng. Nếu tôi nhớ không lầm, trước đây đúng là có nghe đồng nghiệp nói qua trường hợp chữa trị vết thương gây ra bởi Rùa Lưỡi Tím bằng cách châm cứu trị liệu. Nhưng mà tôi chưa từng trực tiếp bắt gặp, chỉ là nghe nói thôi. Chính là vào vài năm trước, chuyện ấy xảy ra ở Hoàng cung nước Thanh Bạch.”
Đồng tử Kenny Đinh thoáng co lại.
Vài năm trước! Cung điện nước Thanh Bạch! Vậy chắc chắn đó là do Tiêu Nhi thực hiện, không thế nghi ngờ!
Phòng ngủ.
Dịch Tiểu Phi nắm tay Đinh Thanh Thanh, ghé vào bên giường gục đầu ngủ gật.
Bỗng, cô ấy thấy trong tay mình có gì đó đang giật giật, vội vàng tỉnh ngủ mở mắt ra.
Ngước nhìn một cái vừa hay thấy Đinh Thanh Thanh đang nằm trên giường từ từ hé mắt. “Cưng à, chị rốt cuộc tỉnh rồi!”
Dịch Tiểu Phi vui đến bật khóc, vội vàng đứng lên giúp Đinh Thanh Thanh ngồi dậy, thân thiết hỏi: “Chị thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Đinh Thanh Thanh ngơ ngác nhìn bốn phía xung quanh, một lúc lâu mới nhớ lại chuyện trận đấu, bị thương, sau đó còn bị Tiêu Nhi dùng kim châm, khinh miệt, rồi hôn mê…
Tròng mắt cô ta nhanh chóng bốc lên hai đốm lửa giận, trực tiếp vươn tay tát Dịch Tiểu Phi một bạt tai cực mạnh: “Con khốn! Cô cùng với con gái họ Tiêu kia thông đồng nhau phải không?! Hai người các cô hợp sức lại bày mưu với tôi có phải không?!”
Vết thương cũ trên mặt Dịch Tiểu Phi hãy còn chưa lành, vết thương mới đã chồng lên.
Trong lòng cô nỗi hận ngày một lớn, nhưng trên mặt lại chỉ bày ra vẻ vô tội lên tiếng giải thích: “Em không có, em thật sự không có. Chị biết mà, em chưa bao giờ có ý trở về cá. Em không muốn quay về, em chỉ muốn ở bên cạnh chị thôi. Làm sao em lại có thể cùng một giuộc với chị ta được? Em thật sự không biết gì hết..”
Cô còn chưa dứt lời, cửa phòng ngủ đã bị người đẩy vào, Tiêu Nhi bưng một chén thuốc còn nóng hổi đi đến.
Tiêu Nhi lạnh nhạt quét qua người bọn họ một cái, ngữ khí giễu cợt mà nói: “Chuyện đến nước này rồi, hai người đừng lục đục nội bộ nữa. Nếu không, đến lúc đó tôi không đánh cũng thẳng đấy.”
Sắc mặt Đinh Thanh Thanh tối sầm, hung tợn trừng mắt nhìn Tiếu Nhi nói: “Cô, nếu còn là người thì dám làm dám chịu đi!”
“Ý cô đang định nói là tôi điều khiển Rùa Lưỡi
Tím hại cô hả?” Tiêu Nhi nhếch môi cười khẽ, không cho cô ta cơ hội phản bác đã hỏi ngược lại: “Cô Thanh Thanh này, chỗ này là địa bàn của mấy người, có cái gì, không có cái gì, cô không phải là rõ ràng hơn tôi hay sao? Hơn nữa rất rõ ràng hạng mục trong trận đấu là do cô định ra, còn tôi thì phải đến khi đấu mới biết được, cho hỏi làm cách nào để tôi có thể chuẩn bị trước cái này? Nếu tôi thật sự ngay cả sinh vật biển cũng có thể điều khiển, thì tôi còn ở trong này tốn hơi thừa lời với cô làm gì?”
Đinh Thanh Thanh nghẹn họng, Tiêu Nhi dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Tôi đây không bằng trực tiếp sai khiến đám sinh vật biển này đem đám các người cần chết hết, rồi sau đó cùng chồng mình nghênh ngang rời đi cho rồi.”
“Cô không phải không làm được, mà là chưa có cơ hội thôi, cho nên cô chớp lấy thời cơ, định bụng hại tôi trước.”
Đinh Thanh Thanh nghien răng, căm giận nói. Đối với cái loại lúc nào cũng cho mình là đúng này, cãi nhau chỉ có tổn nước miếng.
Tiêu Nhi gật đầu có lệ: “Đúng, đúng, chỗ này là địa bàn của cô, cô nói cái gì thì chính là cái đó. Đây, trước hết uống hết thuốc đi.”
Thuốc trong chén tối đen như màu mực, lại tỏa ra một mùi hương cực kỳ khó ngửi.
Đinh Thanh Thanh ngay lập tức nhớ tới đống thảo dược dính nị màu xanh xanh mà Tiêu Nhi đắp lên miệng vết thương trên người mình, dạ dày nhất thời lộn nháo nhào. “Lấy lại đi, nhanh đem nó đi đi, tôi không uống!” Cô ta hất tay, vung vẩy, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Tiêu Nhi cười như không cười nhìn cô ta: “Sao thế? Sợ tôi hạ độc cô hay sao?”
“Đúng! Cô chắc chắn định hạ độc tôi!”
Đinh Thanh Thanh oán hận ngước nhìn cô: “Thấy tôi không bị can chết, cho nên cô quay sang định hạ độc cho tôi chết!”
Tiêu Nhi bật cười thành tiếng: “Đại tiểu thư à, tôi thấy cô là sợ uống thuốc thì có?”
Tôi không có sợ!”
Đinh Thanh Thanh nhất quyết không thừa nhận.
Chỉ cần liếc nhìn chén thuốc đó thêm một cái, là cô ta không chịu nổi muốn nôn rồi, chỉ có thể quay ngoắt sang một bên, kiên trì nói: “Cô chắc chắn sẽ hạ độc tôi.”
Tiêu Nhi không nói gì, đặt chén thuốc lên bàn trà: “Thế bây giờ cô có uống hay không đây!”