Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 479




Chương 479

Đề tài của cuộc thi thứ hai, Đinh Thanh Thanh sắp xếp chủ đề lặn.

Mười mấy chiếc xe du lịch trực tiếp kéo tất cả mọi người đến bên bãi biển.

Bên bãi biển đã có người kéo dây cảnh giới và dựng lên các phòng thay đồ tạm thời.

Nhìn thấy đối phương ở bên kia trang bị đủ loại đồ lặn và thiết bị khác nhau, khóe miệng Tiêu Nhi lập tức nở một nụ cười: “Lặn à? Đây là thế mạnh của tôi. Lần này, tôi thẳng chắc rồi.”

Cô nhảy ra khỏi xe, tâm trạng đầy nhiệt tình đi về phía phòng thay đồ.

Đinh Thanh Thanh đi sát theo cô vài bước, vừa cười vừa nói: “Chị có mạnh mẽ hơn nữa cũng có mạnh hơn tôi đâu? Nói không quá lời chứ tôi bơi ở biển mà lớn lên đấy.”

“Vậy thì sao?” Tiêu Nhi không quan tâm, thậm chí có vài phần khinh thường: “Có người trông cậy vào sự chăm chỉ sau này, còn tôi lại dựa vào tài năng thiên bẩm”

Sau khi nói xong, cô đóng cửa phòng thay đồ, nhanh chóng thay một bộ đồ lặn.

Mái tóc đen dài uốn thành một củ tỏi đen bóng gọn gàng trên đỉnh đầu, bộ đồ lặn bó sát tôn lên dáng người mảnh mai. Mặc dù không lộ ra chút da thịt nào từ phần cổ trở xuống, nhưng Đinh Thanh Thanh vừa nhìn thấy cô, trong đầu cô ta liền hiện ra hai chữ: gợi cám.

Người phụ nữ này, quả thực có một số tài năng thiên bẩm.

Nhưng mà, lại là tài năng ở phương diện kia.

Đáy mắt Đinh Thanh Thanh vụt qua một tia hung ác, hất mái tóc ngắn châm chọc nói: “Chị đẹp, nếu tôi lại thẳng vòng này, chúng ta tăng tiền cược lên, thấy thế nào?”

Tiêu Nhi đang kiểm tra dụng cụ lặn, liếc cô ta một cái: “Được thôi! Cô muốn tăng cái gì?”

“Chị!” Đinh Thanh Thanh nhướn mày, nháy mắt với cô một cái.

Lồng ngực Tiêu Nhi run lên bần bật, nhưng nụ cười trên mặt không hề suy giảm: “Được thôi! Vậy cô thằng tôi đi đã hẵng nói.”

“Được! Một lời đã định!” Đinh Thanh Thanh thẳng lưng, lộ ra vẻ đắc ý.

Hai người chuẩn bị đầy đủ sau đó đến vị trí được chí định, trọng tài và người tham gia xem náo nhiệt cũng đã chuẩn bị xong. “Quy tắc của vòng này là gì, đầu như thể nào?”

Tiêu Nhi nhìn mặt biển lấp lánh hỏi. “Chị đẹp đây là không thể cho đợi được muốn tăng tiền đặt cược với tôi sao?” Đinh Thanh Thanh cười mập mờ, quay đầu về phía mặt biển huýt sáo một cái.

Ngay sau đó, có hai bóng người mặc đồ lặn nối lên từ dưới mặt biển. Bọn họ từ đằng xa làm ra động tác ‘OK’ với Đinh

Thanh Thanh, rồi từ từ bơi vào bờ. Lúc này Đinh Thanh Thanh mới quay lại tuyên bố với mọi người: “Chủ đề cuộc thi này, là so tài toàn diện. Không chỉ xem xem ai lặn sâu hơn, còn xem thị lực của ai tốt hơn. Tôi đã bảo hai người bọn họ đặt năm viên ngọc trai trong khu vực vùng biển này, vị tri cụ thể thì tùy tâm trạng của bọn họ mà đặt xuống, không ai trong chúng tôi biết cả. Tiêu chí để chiến thắng chính ta, chúng tôi đồng thời xuống nước, ai tìm được nhiều hơn ba viên ngọc trai trước, người đó sẽ thắng.”

“Cách hay låm.” Tiêu Nhi là người đầu tiên tán thưởng, giơ ngón tay cái lên: “Không hổ là cô, vừa có độ khó, vừa có độ sâu.”

Đinh Thanh Thanh đắc ý hất cẳm lên: “Đương nhiên, nói đến chơi, ở đây không ai có thể biết cách chơi hơn tôi. Nếu chị đã không có ý kiến, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi!”

Cô ta đã vô cùng nóng lòng muốn nhìn người phụ nữ này thua cuộc đến tận cùng, quỳ xuống cầu xin thương xót. “Được thôi!” Tiêu Nhi gật đầu, không hề có chút sợ hãi.

Đinh Thanh Thanh trợn tròn mắt, đột nhiên nhàn nhạt nói: “À, đúng rồi, suýt chút nữa quên nhắc nhở chị, dưới vùng biển này có cá ăn thịt người. Nếu chị không dám chấp nhận thử thách, bây giờ hối hận cũng đã muộn!”

Khuôn mặt Tiêu Nhi trở nên cứng đờ, nhưng ngay lập tức cô ngẩng đầu lên, hùng hổ nói: “Hừ, cá ăn thịt người là cái thá gì? Phụ nữ nước Z chúng tôi trước giờ chưa bao giờ biết sợ.”

Rõ ràng là rất sợ, nhưng vẫn kiên cường.

Đinh Thanh Thanh đã đạt được mục đích, cười thầm nói: “Chị đẹp, đừng miễn cưỡng nhé! Khuôn mặt xinh đẹp này của chị, nếu như bị cá ăn thịt cắn trúng, tôi sẽ đau lòng lắm đấy. Chị đừng quên, vừa rồi chị cũng kiêu ngạo như vậy, cuối cùng vẫn thua tôi không chút nghi ngờ gì.”

“Vừa rồi tôi là nhường cô thôi!” Vẻ mặt Tiêu Nhi rất nghiêm túc, dùng sức thực hiện một tư thế kéo căng: “Nhưng mà, lần này tôi sẽ không nhường cô nữa đâu, tôi nhất định sẽ thắng cô.”

“Được, chúng ta cứ chờ xem. Bây giờ, trò chơi bắt đầu.” Đinh Thanh Thanh nói xong liền dẫn đầu xuống nước trước.

Tiêu Nhi đứng trên bãi biển, nhìn thân ảnh của cô ta biến mất, lúc này mới bắt đầu vặn hông để bắt đầu bài tập khởi động.

Mọi người thấy dáng vẻ bình chân như vại của cô, nhất thời đều bối rối nhìn nhau.

Dịch Tiểu Phi đứng trong đám người, lo lắng xóa xoa hai tay.

Một lúc lâu sau, cô ấy cuối cùng không kìm lòng được, lên tiếng nhắc nhở: “Cô Tiêu Nhi, cô còn làm gì vậy? Cục cưng nhà tôi đã xuống nước lâu như vậy rồi, cô còn không xuống đó, là muốn trực tiếp chịu thua sao?” Tiêu Nhi chậm rãi nhìn lại, cười nói với mọi người: “Không gấp không gấp, tôi nói nhường cô ta, thì sẽ nhường cô ta. Bây giờ cùng lắm cô ta mới xuống tới đáy biển, còn chưa tìm được viên ngọc trai nào đâu!”

Dịch Tiểu Phi nôn nóng gấp gáp, có ý uốn nhắc nhở, nhưng lại sợ bị người khác nhìn ra điểm sơ hở, nên chỉ có thể cần răng chịu đựng.

Sau khi hoàn thành các bài tập khởi động một cách nhàn nhã, cuối cùng Tiêu Nhi cũng đi vài bước xuống biển trước sự mong đợi của mọi người.

Nhưng vừa mới đi được vài bước, cô lại ngồi xổm xuống, nhặt một chiếc vỏ ốc xà cừ sặc sỡ từ dưới biển lên.

Trong vỏ ốc xà cừ không có thịt ốc, chỉ có một con cua to bằng đầu ngón tay cái đang núp bên trong âm thầm run rẩy.

Tiêu Nhi bật cười một tiếng, lại quỳ xuống tìm kiếm trong làn nước trong vắt, một lúc sau, cô phát hiện có vài con cua nhỏ trú ngụ trong vỏ ốc. “Ha ha, thật thú vị!”

Cô cười hi hi ha ha ôm con cua lên bờ, trực tiếp ngồi trên bãi biển trêu ghẹo con cua, tựa hồ đã hoàn toàn quên mất cuộc đọ sức.

Hồng Mẫn vỗ vỗ trọng tài nhắc nhở một câu: “Cô Tiêu Nhi, cô có biết hay không, bây giờ cô đang thi đấu lặn tìm ngọc trai cùng với cô chủ của chúng tôi đấy?”

Tiêu Nhi vẫn chăm chú trêu chọc con cua, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Tôi biết chứ!”

“Vậy sao cô còn chưa xuống đó?” Có người ở trên khán đài trống lên: “Thái độ của cô như vậy, là xem thường cô chủ của chúng tôi phải không?”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi đến đây xem thi đầu, không phải đến xem cô nghịch cua!” Có người phụ họa theo.

Dịch Tiểu Phi cũng nhân cơ hội thuyết phục: “Cô Tiêu Nhi, cô còn không xuống đó, lát nữa thua rồi đừng nói là chúng tôi bắt nạt cô đấy nhé!”

“Đúng đúng đúng, lần này không phải các người bắt nạt tôi, là tôi căn bản không biết lặn.”

Tiêu Nhi ném chiếc vỏ ốc đang nghịch trong tay xuống biển, sải hai tay hai chân nắm dài trên bãi biển, thoải mái nắm phơi nắng.

Tất cả mọi người đều trố mất sững sờ. “Cô không biết lặn?”

“Vậy tại sao cô vẫn chấp nhận tham gia cuộc thi này?”

Tiêu Nhi nhìn lên trời xanh mây trắng, tâm tình vui vẻ nói: “Thích vậy đấy! Cô chủ của các người muốn chơi, thì tôi chiều cô ta thôi! Dù sao ván này tôi cũng thua rồi, cứ để cô ta yên tâm ra sức mà tìm kiếm ở dưới kia đi.”

Dịch Tiểu Phi vừa nghe vậy thì đã hoàn toàn buông tay, sắc mặt lập tức chìm xuống. Nếu sớm biết như vậy thì đã không đặt hy vọng lên trên người cô!

Nhưng mà, cô là người mà cha Dịch Tiểu Phi dùng đủ trăm phương nghìn cách tìm về, không thể nào chỉ có chút bản lĩnh này!

Dưới đáy biển xanh sâu thắm, Đinh Thanh Thanh đã xuống đến đáy biển.

Cô ta giống như một con cá nhanh nhẹn, tung tăng bay múa giữa các rạn san hô đủ loại màu sắc khác nhau, dọa bọn cá nhiệt đới sặc sỡ giật mình, bơi chạy tán loạn bốn phía xung quanh.

Cô ta ấn nhẹ tay lên tấm kính lặn, mặt kính lập tức lóe sáng, rồi chuyển thành loại thấu kính đặc biệt nhạy cảm với ánh sáng phát ra từ ngọc trai.

Cô ta lơ lửng trong nước, nhìn bốn phía xung quanh, ngay sau đó liền phát hiện một tia sáng yếu ớt, ngay dưới gốc cây san hô cách đó không xa.

Đinh Thanh Thanh cong môi mim cưoi, lập tức trầm người xuống, nhanh chóng lặn tới đó.

Quá nhiên, ngay dưới gốc cây san hô, một viên ngọc trai trắng tròn phát sáng lấp lánh.

Cô ta nhặt viên ngọc lên, bỏ vào trong túi nhỏ đeo ngang hông, rồi lại tung người lên, tiếp tục nhìn xung quanh.

Chẳng bao lâu, Đinh Thanh Thanh liên nhìn thấy điểm sáng thứ hai, đằng sau một đám rong biển dày đặc…