Chương 466
Ngày hôm sau, tại một tòa cao ốc màu xanh lam ngay cạnh sân vận động.
Tiêu Nhi bước theo Đinh Thanh Thanh và Dịch Tiểu Phi đi vào đã thấy một loạt các căn phòng đều tăm tắp giống hệt nhau như trong ký túc xá vậy. Có lẽ là vì trước đó đã đánh tiếng rồi, tất cả đàn ông ở đây đều mặc quần áo chỉnh tề đứng trước cửa phòng mình. Cao lớn có, cường tráng có, gầy yếu có, sắc sảo có, dịu dàng cũng có…
Đúng như dự đoán, ai ai cũng có ngũ quan tinh xảo, đường nét khuôn mặt đẹp vô cùng
Bọn họ có người đứng thẳng thớm, có người tựa bên khung cửa bày ra dáng vẻ câu dẫn, giống như những món hàng hóa đang sốt sắng đem trưng bản thân ra bán vậy.
Vẻ mặt Tiêu Nhi chẳng chút dao động lướt qua bọn họ, trong lòng lại từng đợt từng đợt kinh hoảng không thôi. Nét mặt của họ quá bình thản, quá tự nhiên, cứ như đã quen với một cuộc sống như vậy rồi.
Chẳng lẽ thật sự giống như Đinh Thanh Thanh đã nói, bọn họ tự nguyện ở lại chỗ này hay sao?
Cho dù trên đảo có nhiều thứ phong phú đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể nào khiến cho tất cả mọi người đều sa đọa đến nỗi trở thành những món hàng chẳng chút tự trọng như thế này đi?
Hơn nữa, những người này, cho dù là thể trạng, ngoại hình, hay là khí chất của mỗi người, chắc chắn đều là từng là người thật, sống những cuộc đời chân thật. Vậy tại sao họ lại tình nguyện ở yên trong này chứ?
Cả tòa cao ốc này có bảy tầng, từ tầng trệt, lên càng cao thì phòng càng lớn, người ở trên hành lang cũng ngày một ít đi.
Tiêu Nhi theo sau Đinh Thanh và Dịch Tiểu Phi đi đến tầng năm, cuối cùng cũng nhìn thấy Hồng Mẫn đứng trước cửa một căn phòng.
Anh ta mặc một thân áo ngủ bằng lụa, nghiêng người tựa vào khung cửa, ánh mặt trời chiếu qua cánh cửa sổ nơi hành lang, chiếu lên làn da vốn trắng nõn của anh ta khiến nó càng thêm trầng đến độ trong suốt.
Anh ta nhìn Đinh Thanh Thanh, nở nụ cười. Một nụ cười đầy ý lấy lòng. Làm sao còn giống bộ dáng vương tử của một quốc gia kia chứ, nhìn qua còn trông như một tên kỹ nam trong chốn ăn chơi ngói xanh.
Hàng mày Tiêu Nhi chau nhẹ gần như không thấy, lại thêm căng thắng ngó qua Đinh Thanh Thanh và Dịch Tiểu Phi. Lầu bảy, là một không gian hoàn toàn tách biệt.
Chẳng những có phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, phòng luyện tập thể thao, còn có cơ man giường, tròn có, vuông có đủ loại kiểu dáng…
Rất rõ ràng, là chúng nó đều giống như những người đàn ông ở dưới kia vậy, đều thuộc về một người: Đinh Thanh Thanh.
Đinh Thanh Thanh đi vào phòng khách, ngông nghênh tiến đến số pha ngồi xuống, quay sang Tiêu Nhi vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Lại đây đi. Coi trọng người nào thì nói tôi biết, tôi giới thiệu cho cô”
Tức là bọn họ không chỉ nhìn mỗi tướng mạo của những người đó, mà còn nằm rõ luôn bối cảnh gia đình từng người? Tiêu Nhi có lòng nghi hoặc, ngồi xuống bên cạnh Đinh
Thanh Thanh: “Tôi hơi tò mò không biết người đàn ông mặc áo ngủ ở tầng năm lúc nãy là ai?”
Đinh Thanh Thanh nhếch mày, liếc nhìn Tiếu Nhi một cái, đầy ẩn ý sâu xa.
Cô ta búng tay, ngay lập tức có một người máy đem một cái màn hình cảm ứng (Touch Panel) màu bạc mỏng như cánh ve đưa lên cho cô ta.
Đinh Thanh Thanh nhấc tay đặt lên màn hình trong suốt ấy, màn hình trong thoáng chốc tỏa ra một vòng định dạng như sóng nước lăn tăn, sau đó tự động đăng nhập vào hệ thống.
Cô ta thẳng tay quăng màn hình qua cho Tiêu Nhi: “Nhập số phòng vào, tư liệu về tên đó sẽ hiện ra.” Tiêu Nhi liếc cô ta một cái, hơi chần chờ, nhưng rồi cũng chạm lên màn hình nhập một dãy số.
Chỉ tổn 0.01 giây, hệ thống lập tức xuất ra ảnh chụp của Hồng Mẫn cùng sơ yếu lý lịch của anh ta.
Nhìn dòng giới thiệu ghi đôi ba chữ Đại vương tử của nước Thanh Bạch, đầu óc Tiêu Nhi lúc này nổ “âm” một tiếng.
Thật sự là anh ta!
Tay Tiêu Nhi bất giác hơi dùng sức, trên màn hình bảng, những gợn nước lăn tăn hiện lên dưới đầu ngón tay của cô, từng vòng từng vòng tản ra.
Khóe môi Đinh Thanh Thanh gợi lên một nụ cười ngả ngớn, cánh tay khoát lên số pha thừa dịp ôm lấy đầu vai Tiêu Nhi, hì hì nói: “Tôi đã đoán trước là cô sẽ có hứng thú với tên này mà. Nghe nói em trai hắn và cô đã từng ở bên nhau mấy năm trời, con cũng có luôn. Cô thích loại hình như thế này nhỉ, phải không?”
Tiêu Nhi vặn vẹo bả vai, thoát khỏi tay cô ta, đôi mắt xanh biển ánh lên sự nghi hoặc chẳng hề che giấu: “Anh ta là vương tử của nước Thanh Bạch, mấy người bắt một vương tử của một quốc gia ở nơi này, rốt cuộc là định làm gì vậy chứ?”
Nếu nói là chiếm lấy anh ta bâng cách xâm nhập từ từ, vậy thì thủ đoạn của tên Cổ Nhân kia không phải quá thấp kém à. Nhưng nếu không phải, chỉ đơn giản là vì đùa vui, thế thì lại rất nực cười, “Không nghĩ ra à?”
Định Thanh Thanh nhìn nàng rặt một vẻ giễu cợt, cười ha “Vương tử thì thế nào chứ? Ha ha ha, tất cá bọn họ bây giờ ha, đứng lên: đều là người của tôi, trong mắt chỉ có mình tôi! Bọn chúng từ lâu đã chẳng còn chút ký ức nào về ngày trước! Tôi mới là vương của chúng, là chúa tể của chúng, ha ha ha.”
Tiếng cười càn rỡ quanh quẩn trong căn phòng trống, khiến Tiêu Nhi chỉ cảm thấy gai hết cả người.
Lòng của cô dần xoắn bện hết lại, đôi lông mày cũng vô thức cau chặt.
Dịch Tiểu Phi đang bàn giao chút chuyện cho người hầu dọn phòng, trong phút chốc lơ đãng nhìn thấy hai biểu cảm trái ngược nhau hoàn toàn của Tiêu Nhi và Đinh Thanh Thanh, bản năng trong cô định lên tiếng nhắc nhở Tiêu Nhi, đừng nên làm gì chọc Đinh Thanh Thanh không vui.
Môi cô giật giật toan nói, đột nhiên như nhận thức được điều gì, vội vàng nuốt lời nói vào trong.
Tốt rồi, Đinh Thanh Thanh cũng không nhìn thấy vẻ mặt của cô, cũng không để ý đến phản ứng của Tiêu Nhi.
Cô ta cười đã rồi, mới cong ngón tay uốn lấy lọn tóc dài sau lưng Tiêu Nhi, ý tứ sâu xa nói: “Không tin à?”
Tiêu Nhi nghiêng đầu khiến mái tóc cũng đổ về phía trước ngực, thán nhiên nói: “Khó mà tin tưởng lãm.”
Định Thanh Thanh mim cười: “Vậy thì tôi sẽ khiến cô tin.”
Cô ta lấy lại từ tay Tiêu Nhi màn hình cảm ứng, chạm lên màn hình đánh dấu người được chọn. Rất nhanh chóng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó Hồng Mẫn mở cửa ra bước vào.
Anh ta đã vận một bộ trang phục chỉnh tế hơn. ánh mắt mang theo quý khí lạnh lẽo trời sinh, nhưng khi ánh nhìn rơi lên người Đinh Thanh Thanh lập tức trở nên ngoan ngoãn nghe lời.
Đình Thanh Thanh lười nhác tựa vào số pha, cà lơ phất phơ nhấc đòi chân dài mặc một chiếc quần rách gối gác lên bàn trà: “Đừng có nhìn tôi, nhìn cô ấy đi. Cô ấy tìm anh, một lát nữa cô ấy hỏi anh cái gì thì thành thật trả lời cải nấy, hiểu chưa?”
“Đã hiểu.”
Trong mắt Hồng Mẫn ánh lên chút mất mác.
Nhưng anh ta vẫn nghe lời quay đầu nhìn Tiêu Nhi, ngoan ngoãn cười, trông thật vô hại.
Đôi tay mới thả lỏng của Tiêu Nhi thoáng cái siết chặt lại, bình ổn cảm xúc mới lên tiếng hỏi: “Anh biết tôi không?”
Hồng Mẫn lắc đầu không chút chần chừ.
Tiêu Nhi thầm hít một hơi, lại nói: “Vậy anh biết bản thân mình là ai không? Biết mình tới nơi này đã bao lâu không?”
“Biết. Tôi tên là Hồng Mẫn, ở nơi này đã năm năm rồi.”
Đưa ra đáp án không một chút do dự, nếu không phải là đã chuẩn bị hoàn hảo từ trước, vậy thì đây chính là lời nói thật lòng.
Lòng Tiêu Nhi thoáng chốc nặng nề.
Khó trách Cổ Nhân kia có thể gây nhiều chuyện náo loạn hoàng cung Thanh Bạch như vậy, hóa ra là vì nó đã ẩn náu ở nơi đó suốt năm năm. “Vây anh có còn nhớ rõ những chuyện trước kia mình từng làm hay không? Vì sao anh lại muốn đi tới nơi này hay không? Tiêu Nhi tiếp tục hỏi.