Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 463




Chương 463

Trở lại tầng trệt từ khu F, nhìn những người máy đời đầu đang vụng về lao động chân tay, Hoắc Kiến Phong bày ra bộ dạng mù mịt hoàng hốt nói.

“Anh Đinh, anh mời tôi đi vào xem những thứ này, rốt cuộc là anh muốn tôi làm gi?”

Kenny Đinh cười và nói: “Đừng lo, tôi chắc chấn không để anh làm những công việc nặng nhọc này. Anh đi theo tôi.”

Anh ta dẫn đầu bước xuống bậc thêm bên canh và dừng lại trước một bức tưởng đá tối như mực.

Hoắc Kiến Phong tò mò nhìn anh ta ấn tường xuống, một cánh cửa thang máy như ẩn như hiện trên tưởng đá mờ ra.

Lông mày Hoắc Kiến Phong nhăn nhan lại một chút.

Con cáo già này án giáu sâu thật đấy.Anh nghe lời đi vào theo nhưng thang máy chi xuống một tầng rồi dừng lại.

Cửa thang máy dang mở. Như thường lệ, có một không gian rộng và rất lớn nhưng không giống như các khoang trong suốt bên dưới, các phòng ở đây đều đóng cửa, thậm chỉ toàn bộ là tông màu tối.

Hoắc Kiến Phong đi theo Kenny Đinh lòng vòng, cuối cùng dừng lại ở một cánh cổng lớn xám xit.

Lần này là xác nhận bằng giọng nói của Kenny Đinh và Peter Hoàng, cánh cửa từ từ mở ra.

Đèn đột ngột bật sáng, Hoắc Kiến Phong nhìn

thấy căn phòng chứa đấy siêu máy tính. Trong toàn bộ căn phòng, không có một máy tính thông thường, tất cả đều là những siêu máy tính cao cấp nhất.

Trước mỗi máy tính đều có một người ngồi điều hành.

Đèn báo của nhiều công tắc lớn khác nhau nhấp nhảy và thình thoảng phát ra một vài tiếng bip.

Trong phòng luôn có mức nhiệt độ ổn định, hệ thống làm sạch trong phòng liên tục quay tạo ra những âm thanh vù vù.

Lần này không đợi Kenny Đình giới thiệu, HoắcKiên Phong đã chủ động bước vào.

Thấy phàn ứng của anh như vậy Kenny Đinh rất hải lòng và vui về giới thiệu: “Anh Hoắc, đây sẽ là nơi làm việc chính của anh trong tương lai. Tôi tin là anh sẽ thích nó.”

Vừa nói, anh ta vừa mở màn hình điện tử lớn treo trên tường và nói với người điều hành đang ngồi gần cửa nhất.

“Mở video thiết kế ra.”

Người đàn ông kinh cần gật đầu và ngay lập tức thực hiện một số thao tác trên máy tính.

Bản thiết kế ngay lập tức hiển thị trên màn hình và vô số tín hiệu được phát ra bốn phương tám hướng từ các hòn đảo nhỏ làm cốt lõi, từ từ bao phủ các khu vực khác nhau trên thế giới.

Các quốc gia khác nhau, mọi con phố ở các quốc gia khác nhau, mọi gia đình ở những con phố khác nhau…

Sau đó, vô số địa chỉ IP đã được cung cấp lại vào các siêu máy tính ở đây. Bằng cách này, thông tin cụ thể của từng diểm được xác dịnh và lên kế hoạch, thậm chí là thông tin cá nhân của từng người

Người diều hành trước siêu máy tinh, chi cần anh ta nhập một tứ khóa hoặc địa chi IP nào đó vào máytính, anh ta có thể thấy tình hình cụ thể của người hoặc địa điểm cần biết bất cứ lúc nào.

Sau khi địa chỉ IP được nhập vào giao diện máy tỉnh, trên màn hình lập tức chuyển sang màn hình giám sát thời gian thực của camera độ nét cao.

Sau đó, một cửa sổ để chọn có tặng quà hay không xuất hiện trên màn hình.

Khi nhấn mũi tên vào tùy chọn “Có”, một vụ nổ lớn đã xảy ra trong vòng chưa đầy ba giây.

Biết rằng đó chỉ là mô phòng nhưng con người của Hoắc Kiến Phong vẫn co rút mạnh mẽ.

Kenny Đinh bật cười thích thú: “Hoàn hảo! Hoàn hào!”

Dù đã xem mô phỏng này vô số lần nhưng anh ta vẫn không khỏi tự hào và phần khích.

“Anh Hoắc, một khi bản thiết kế này trở thành hiện thực, tôi có thể tro thành chủ nhân của thể giới này! Hơn nữa, sẽ không có ai tìm thấy tôi ở đây! Ha ha ha.”

Nhìn anh ta ngửa mặt lên trời cười, những lớp áo

bảo hộ cũng không ngăn được sự kiêu ngạo và bạo ngược từ trong xương của anh ta. Hoắc Kiến Phang nén sự khiếp sợ và ghê tom trong lòng, ánh mắt bình tinh, giọng điệu lạc di nói:”Anh Định, đây là công việc của tôi? Độ khó quả cao, tôi sợ mình không làm được gì.”

“Không, không chỉ anh mà có rất nhiều người đang làm việc chăm chỉ.”

Kenny Đinh dừng cười lại, hai tay ấn vào vai Hoắc Kiến Phong và động viên: “Vì ké hoạch tuyệt vời này, chúng ta phải cố gắng vài chục năm để thu thập thông tin, thu thập tin hiệu và dữ liệu, toàn bộ mô hình hệ thống giảm sát trên thế giới đã thành hình, chỉ còn chờ đợi một kích cuối cùng.

Không cho Hoắc Kiến Phong cơ hội nói chuyện, anh ta trực tiếp quay đầu nói với người điều hành: “Cho tôi xem anh Hoắc.”

Người điều hành gật đầu, sau khi thoát khỏi video thiết kế, anh ta chuyển thẳng sang hệ điều hành. Anh ta nhanh chóng nhập một dòng địa chỉ IP trên thanh tim kiếm.

Khi nhìn thấy dãy số, Hoắc Kiến Phong đã ý thức được nó có chút quen mắt, khi màn hình theo dõi thời gian thực được mở ra, mắt anh chợt chủng xuống.

Đó là nhà họ Hoắc!

Trong phòng ăn của nhà chính, Vân Thiên và Hoắc Tuấn Nghĩa đang dúng bữa voi bà cụ.

Mỗi hành động ho làm, mỗi lời họ nói, đều dượctruyền tải rất rõ ràng như thể họ đang ở đây vây.

Hoắc Kiến Phong âm thẩm siết chặt tay.

Đây là màn khoe khoang của Kenny Đinh và lời cành báo của anh ta!

Nhưng dù vậy, anh sẽ không bao giờ để thiết kế

này thành công! Kenny Đinh đang đắm chìm trong sự phấn khích vì kế hoạch sắp thành hiện thực, cũng không để ý đến sự kỳ lạ của Hoắc Kiến Phong.

“Anh Hoắc, anh thấy chưa? Đây là sức mạnh của công nghệ và là mục tiêu của cuộc đời tôi, Chúng ta chỉ còn một bước nữa thôi. Chỉ cần kế hoạch thành công, tôi sẽ là chủ nhân của thể giới.”

Anh ta cười ngạo nghễ như thể đã nắm chắc cơ hội chiến thắng.