Chương 462
Đi qua khu làm việc mải vòm rồi dừng lại cuối đường là một chiếc thang máy khống lồ.
Đã có nhân viên đợi bên trong, Khi họ vào thang máy, thang máy bắt đầu đi xuống.
Hoắc Kiến Phong nhìn con số trên thang máy nhảy nhảy và dừng ở tầng ba dưới mặt đất nhưng ngũ giác nhay bén của anh nói cho anh biết ít nhất hiện tại nơi đang đứng cũng phải dưới lòng đất mấy chục mét.
Đi theo Kenny Đinh ra ngoài, sự ngạc nhiên lóe lên trong đôi mắt luôn bình tĩnh và không dao động của anh
Đây là một không gian lớn hơn nhiều so với mái vòm vừa rối, nó giống như một cái hố khổng lồ được đào dưới mặt đất, sau đó chứa dầy đù thứ mọi hiện đại trên mặt đất.
Anh đến rực rỡ chiếu sáng đi đây sàng như ban ngày và các phòng làm việc hiện đại được ngăn bằngkinh được xếp thẳng hàng, sạch sẽ và ngăn nắp, đồng thời thể hiện sức sống tràn trề.
“Anh Hoắc, mời sang bên này.”
Kenny Định đưa tay làm động tác mời, đưa Hoắc Kiến Phong bước vào trước Khu A,
Qua lớp kính sáng trong suốt, Hoắc Kiến Phong nhin thấy mọi người trong xường đang nghiên cứu xác khô.
Những xác khô đó không biết đã chết bao nhiêu năm, da của chúng đã bị phơi khô thành tông màu nâu và dinh chặt vào xương, đặc biệt là hộp sọ teo tóp và hốc mắt trũng sâu, khiến cho người xem không rét mà run.
Lông mày của Hoắc Kiến Phong hơi nhăn lại nu
không để ý kĩ cũng khó mà nhận thấy. Mọi người trong xưởng nhìn thấy Kenny Đinh đều
ngay lập tức củi đầu kính cần chào.
Kenny Đinh thàn nhiên giờ tay ra hiệu cho bọn họ tiếp tục quay lại làm việc rối anh ta quay sang Hoặc Kiến Phong giới thiệu.
“Dự án nghiên cứu của tất cả mọi người trong khu Vực này là khởi từ hoàn sinh, chủ yếu là giúp những xác chết này sống lại.”Hoắc Kiến Phong không nói chi gật đầu, sau đó bình tĩnh nhìn về phía đám thi thể.
Nếu có Tiểu Noãn ở đây, có thể cô sẽ quan tâm đến loại nghiên cứu y học này nhưng anh thì không.
Kenny Đinh không dừng lại, nhanh chóng đưa họ vào khu vực tiếp theo: Khu B,
Từ bên ngoài nhìn thì không có sự khác biệt giữa các phòng làm việc ở khu B và khu A nhưng thực sự bên trong là sự kết hợp giữa máu tưới và công nghệ.
Những người mặc áo choàng bác sĩ vây quanh các cơ quan khác nhau của con người, bọn họ cố gắng phục hồi các cơ quan khác nhau của cơ thể bằng các vật liệu hợp kim khác nhau.
Để ghi lại động thái của các cơ quan thực tế nhất, một số cơ quan vẫn duy trì vẻ ngoài đẫm máu như thế chúng vừa được lấy ra từ cơ thể người và những cơ quan được sử dụng để thay thế đang bắt chước nhịp đập theo dữ liệu.
“Anh Hoắc, anh có phài nghĩ chủng tôi rất tàn nhẫn không?” Dưới kính bảo hộ, đôi mắt của Kenny Đình sáng lên đấy hưng phấn,
Hoắc Kiến Phong tập trung nhìn vào những bộ phận không để ý đến biểu hiện của anh ta, nhe giọng nói.”Nếu những nghiên cứu và phát triển này có thể thành công, nhất định sẽ cứu được rất nhiều mạng người, đó là điểu tốt cho nhân loại.”
Ánh mắt của Kenny Đinh hơi giật mình, đáy mắt anh ta hiện lên ý cười khó hiểu.
Anh ta giơ ngón tay lên trước thang máy: “Chúng ta đi xem cho khác nhé?”
Hoắc Kiến Phong thuận theo gật đầu: “Tùy anh sắp xếp.”
Ngay sau đó, thang máy hiển thị tầng bốn dưới lòng đất.
Khi cửa thang máy mở ra, Hoắc Kiến Phong nhin thấy một tấm biển “khu c” rất lớn.
“Anh Hoắc, tôi tin rằng anh sẽ thấy hứng thú với những thứ bên trong.” Kenny Đinh làm một cử chỉ mời.
Hoắc Kiến Phong nghi ngờ bước tới, cánh cửa cảm ứng tự động mở ra, tất cả các loại thiết bị trí tuệ nhân tạo và robot hình dạng khác nhau hiện ra.
Một số vẫn là máy móc lạnh như băng dạng sợ cấp, một số dang trong giai đoạn tạo hình, mặc bộ da người nhân tạo không khác gì người thường, 8 giai đoạn cao cấp, dang mặc quần áo phù hợp và đứng ở độ hầu như không khác gì những người bình thườngNhững robot bọc thép cao lớn, robot bảo mẫu được sử dụng hàng ngày và thậm chí cà robot chăm sóc, robot bác sĩ, v..v Đây là một thể giới robot hoàn chinh.
“Giai đoạn này chúng chi có hình dạng giống nhau. Sau này, sau khi chúng tôi cấy vào chúng một con chip chứa thân phận phù hợp, chúng sẽ cư xử như những người binh thưởng. Vi du, người hầu sẽ đảm nhận việc nhà và bác sĩ có khả năng sử dụng dao mổ.” Kenny Đinh kiêu ngạo cùng tự hào giới thiệu.
Hoắc Kiến Phong trong vô thức nghĩ đến Lộ Tây. Anh khẽ mim cười một cái cũng không có trả lời.
Kenny Đinh nghĩ anh không có hứng thú nên cũng không miễn cưỡng. Anh ta tiếp tục đưa anh đến khu D.
Mức độ bào mật của khu D rõ ràng là cao hơn ba khu trước đó. Chi mỗi cánh cửa cách ly thôi đã có tận ba cái và đặc biệt là phải được nhận dạng giọng nói của Peter Hoàng mới mở, cánh cửa cuối cùng mờ ra.
Kenny Đinh nhìn vào hàng sắp xếp dụng cụ tinh vi và thuốc trong các bình phản ứng, tự hào nói.
“Đây là phòng Nghiên cứu và Phát triển Dược phẩm của chúng tôi. Anh muốn loại thuốc nào và đạt được hiệu quả ra sao? Cho dù đó là thuốc độc để giết người hay thuốc giải độc để chữa bệnh và cứu người,chỉ cần anh muốn không có gì chúng tôi không làm được.”
Năm trong tay công nghệ khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất và cả đội ngũ nghiên cứu phát minh dược phẩm hàng đầu, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Hoắc Kiến Phong càng nhìn trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Nhìn bề ngoài, những nơi họ đã ghé thăm vừa rồi có ý nghĩa tích cực to lớn đối với sự phát triển của con người.
Nhưng những điều này rõ ràng không phù hợp với phong cách làm việc khét tiếng của Tập đoàn Hùng Ung
Cho đến khi thang máy bước vào khu E và F, Hoắc Kiến Phong cuối cùng cũng tìm ra câu trà lời.
Khu E là khu vực dã thủ. Những con sư tử và hồ được thuốc kích thích thúc đẩy sinh trường khiến chủng không chi có vóc dáng và thể chất mạnh mẽ hơn mà còn tăng thêm bản chất nguyên thùy giết chóc khắt máu của chúng.
Khu F là những thây ma ma quái, không đau đớn không thấy đường với đôi mắt trắng dã và những thây ma diễn cuống lan theo múi máu và mùi của người sống.Việc nghiên cứu và phát triển ở những khu trước đều để phục vụ cho hai khu cuối cùng này.
Đây thực chất là một phòng nghiên cứu vũ khi sinh học và hóa học điên rồ.
Đôi tay của Hoắc Kiến Phong ẩn dưới lớp quần áo bảo hộ từ từ nắm chặt thành nằm đấm.