Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 46




Chương 46: Từ già tới trẻ đều bị trúng tà hết

rồi!

Phòng khách của nhà chính.

Bà cụ Anh ngồi một mình trên ghế sô
pha ở vị trí trung tâm căn phòng.

Hai vợ chồng Hoắc Phương Nam cùng
với Hoắc Vân Hạo ngồi cạnh nhau trên ghế
sô pha bên phải bà cụ; hai anh em Hoắc
Tuấn Tú và Hoắc Tuấn Nghĩa ngồi trên ghế
sô pha bên trái; Ôn Thục Nhi ngồi một mình
trên ghế sô pha đơn sát với với xe lăn của
Hoắc Kiến Phong.

Hai tay của dì Mẫn bưng một cái khay,
lần lượt đặt mười mấy cái hộp tinh xảo

xuống lên bàn trà.

Có gấm vóc, khảm ngọc…

Một trong những cái bắt mắt nhất đó
chính là mấy chiếc hộp rỗng bằng gỗ lim.

Màu sắc đơn giản, trang nhã, đường nét
chạm khắc phức tạp, tinh tế theo phong cách
cổ xưa khiến người ta vừa nhìn thấy đã
không kìm lòng được mà muốn mở ra.

Vũ Tuyết Như nghi ngờ nhìn Hoắc
Phương Nam, ánh mắt như muốn nói rằng:
“Mẹ đã lấy hết bảo vật trong két sắt ra hay

sao?”

Hoäc Phương Nam ung dung thản nhiên
chỉ bình tĩnh lắc đầu.

Hoắc Tuấn Tú và Hoắc Tuấn Nghĩa cũng
quét mắt nhìn lướt qua sau đó rời ánh mắt đi
một cách thật tự nhiên.

Chỉ có ánh mắt của Hoặc Vân Hạo vẫn

dán vào đó như ra-đa, thế nhưng anh ta cũng
chỉ dám nhìn thôi chứ cũng không dám mở
miệng ra hỏi.

Dì Mẫn đặt đồ đạc xuống xong xuôi, sau
đó lui tới bên cạnh bà cụ Anh, nhỏ giọng nói:
“Bà chủ, mọi người đều đến đông đủ hết rồi,

đồ đạc cũng đã chuẩn bị xong xuôi.”

Bà cụ Anh gật đầu, ôn hòa nhẹ nhàng
nói: “Tối nay mẹ cho gọi mọi người về đây là
vì có ba việc muốn thông báo với mọi người.”

“Việc đầu tiên chính là hầm rắn sẽ không
được xây dựng lại, sau này sẽ theo ý của
Kiến Phong, trước tiên sẽ lấp chỗ đó lại rồi
sau đó sẽ xây lại một hòn non bộ cao. Vì
phải từ trên cao nhìn xuống nên chuyện này
mẹ sẽ giao cho Phương Nam.”

Hoäc Phương Nam thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ không cần tranh cãi giữa cháu

trai và cháu nội nữa.

Ông ấy vui vẻ đáp lại: “Mẹ đừng lo, con
nhất định sẽ sửa sang lại cho đẹp đẽ. Nhưng
xác của những con rắn đó thì sao? Mấy ngày
nay chúng đã bị đóng băng với hệ thống làm
lạnh nhiệt độ cho nên chúng vẫn giữ nguyên
trạng thái y như ban đầu. Hay là chúng ta cứ
lấp đất lại rồi chôn chúng luôn?”

Đôi mắt của Ôn Thục Nhi sáng lên nhìn
đôi mắt đang xám xịt tối tăm của Hoặc Kiến
Phong.

Hoắc Kiến Phong đang ngồi trên xe lăn
với ánh mắt vô cùng thờ ơ, rõ ràng đang cảm
thấy không vui vẻ gì với chuyện này.

Ôn Thục Nhi mím chặt môi, cúi đầu
xuống.

Có vẻ như bây giờ không phải lúc để bày
†ỏ ý kiến.

Bà cụ Anh trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Mấy ngày nay mẹ lên núi lễ Phật, tình cờ lại
được sư thầy chỉ dẫn. Sư thầy là người rất có
tiếng tăm, vả lại cũng nói rất chính xác, sư
thầy nói rằng mấy năm nay sức khỏe của
Kiến Phong kém vì bị mấy con rắn đó đè lên.
Bây giờ lũ rắn đã không còn nữa, việc tiêu trừ
tai họa cho Kiến Phong là chuyện đương
nhiên, còn việc xử lý đám xác chết đó như
thế nào thì hãy để cho Kiến Phong quyết định
đi!”

Cho nên không những không xây lại hầm
rắn mà ngay cả chuyện hung thủ giết thằng
tàn phế và con chó cái cũng không bị truy
cứu nữa sao?

Trong mắt Hoắc Vân Hạo hiện lên đầy sự
oán hận, anh ta vội cướp lời Hoắc Kiến
Phong rồi cười nhẹ nói: “Bà cố, bà có phải là
mê tín quá rồi không? Vì mấy cái lời của đám

hòa thượng hôi hám mà ngay cả di vật của
ông nội để lại cũng không đếm xỉa luôn

sao…
“Vân Hạo!”

Giọng nói ấm áp của Hoäc Tuấn Tú lập
tức ngắt lời anh ta, đôi mắt cánh đào hoa lộ
ra vẻ nghiêm khắc cùng với sự cấm đoán:
“Đó chính là niềm tin của bà nội, không được
nói xẵng nói bậy.”

“Thằng bé còn nhỏ nên không hiểu
chuyện. Mẹ, mẹ đừng tức giận.”

Nụ cười ban nãy của Hoắc Phương Nam
với bà cụ Anh chợt vụt tắt, ông ấy quay đầu
nhìn Hoắc Vân Hạo, khuôn mặt nghiêm nghị
và lạnh lùng nói: “Vân Hạo, bà cố của cháu
sống lâu hơn cháu, số lần đi qua cầu còn
nhiều hơn cháu đi bộ đấy, cháu thì biết cái
gì? Nào, nhanh xin lỗi bà cố của cháu đi.”

“Cháu… ”

Hoắc Vân Hạo trơ ra vẻ mặt không phục,
anh ta nhìn Hoắc Tuấn Tu rồi nhìn sang Hoắc
Phương Nam, cuối cùng cũng chỉ có thể

nghiến răng nói: “Bà cố, xin lỗi!”

Hoäc Vân Hạo nghiêng đầu quét qua
Hoắc Kiến Phong và Ôn Thục Nhi, sự hận thù
trong mắt lại hiện lên.

Bà cụ Anh không để tâm đến lời nói của
anh ta, hỏi thẳng: “Kiến Phong, cháu nghĩ
như thế nào?”

Hoäc Kiến Phong chậm rãi nói: ‘Bà nội,
cháu muốn chôn xác rắn, dù sao chúng cũng
là di vật của ông nội, đã ở bên cạnh phục vụ
cho nhà họ Hoäc chúng ta nhiều năm.
Nhưng theo lời của sư thầy thì chúng ta
không nên chôn chúng ở nhà, địa điểm cụ
thể thì bà đợi cháu suy nghĩ trước đã rồi

quyết định sau ạ.”

Các nước đi đều rất chu đáo, có tiến có

lùi.

Bà cụ Anh hài lòng gật đầu: “Được rồi,
cháu chỉ cần tự mình giải quyết là được rồi,
không cần phải thông báo cho mọi người

đâu.

Đây chính là sự tin tưởng hoàn toàn mà

giao quyền xử trí cho Hoắc Kiến Phong!
Ôn Thục Nhi mừng thầm trong lòng.

Cô cụp mắt nhìn xuống, một sự mong
đợi thoáng lóe lên dưới đáy mắt.

Vũ Tuyết Như cũng thả lỏng lưng mình ra.

Có vẻ như trong chuyến đi lên núi này
của bà cụ thì những lời được sư thầy chỉ dạy
đang có lợi cho Kiến Phong! Thật tốt quát!

Hoäc Vân Hạo âm thầm nắm chặt tay lại.

Trong mắt của bà cố bây giờ chỉ có mỗi
cái thằng phế vật đó thôi sao?

“Được rồi, chuyện thứ nhất đã nói xong
rồi, tiếp theo mẹ sẽ thông báo chuyện thứ
hai.”

Bà cụ Anh lên tiếng lôi dòng suy nghĩ của
mọi người quay trở lại.

Đôi mắt xám xịt mơ hồ của bà cụ đảo
một vòng: “Thục Nhi đang ngồi ở đâu? Sao
nãy giờ không nói gì thế?”

Ôn Thục Nhi nhanh nhảu giơ tay lên:
“Bà”

Cô há miệng rồi lại ngậm lại, vô thức
nhìn sang Hoắc Kiến Phong.

“Bà nội, cô ấy ngồi bên cạnh cháu.”

Hoắc Kiến Phong thay mặt Ôn Thục Nhi
lên tiếng: “Vết thương ở cổ họng của cô ấy
vẫn chưa lành hẳn, bác sĩ nói không được
nói chuyện nhiều.”

Hoắc Tuấn Nghĩa uể oải dựa vào ghế sô
pha, nói đùa: “Kiến Phong, cậu cũng chiều
em dâu quá nhỉ! Cổ họng của em ấy còn hơn
cả thể diện nữa sao? Ngay cả câu hỏi của bà

nội mà cũng không trả lời nổi?”

Vũ Tuyết Như giật thót người lại, trong
mắt hiện lên sự lo lắng.

Kiến Phong tinh tế chu đáo như vậy,
chẳng lẽ nó sẽ thật sự có tình cảm gì với con
nhỏ ngốc đó sao?

Ánh mắt của Vũ Tuyết Như quét qua,
Hoắc Kiến Phong cùng Ôn Thục Nhi đang
ngồi riêng, giữa ánh mắt và tay chân cũng
không có sự tương tác gì, lúc này trong lòng

bà ta mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Mắt nhìn của Kiến Phong rất cao, sẽ
không bao giờ thích con nhỏ xấu xí này đâu!

Bà cụ Anh không để bụng nói tiếp:
“Không sao hết, không nói chuyện được thì
không cần nói.”

Bà cụ Anh vẫy vẫy tay ra hiệu với Ôn
Thục Nhi: “Thục Nhị, lại đây nào, ngồi xuống
bên cạnh bà nội.”

Ôn Thục Nhi vui vẻ đứng lên, sau đó lại
vô thức liếc nhìn sang Hoắc Kiến Phong.

Nhìn thấy người đàn ông khe khế gật
đầu, cô vui vẻ lập tức chạy tới ngồi ở bên
cạnh bà cụ Anh, ôm lấy cánh tay của bà cụ
rồi nói: “Bà nội, bà cho cháu ôm đùi của bà

nha?”

Khoảnh khắc giọng nói khàn khàn vừa

vang lên, cả căn phòng lập tức im lặng.

Suy tính của nhà họ Ôn lại một lần nữa lộ
ra trước mặt mọi người.

Vài giây sau, bà cụ Anh võ võ lên tay Ôn
Thục Nhi, nở nụ cười trìu mến hiền từ: “Ôm
đi, sau này cứ ôm thoải mái.”

Bà cụ Anh khéo léo hơi đánh cằm lên về
phía dì Mẫn ở bên cạnh ra hiệu.

Dì Mãn hiểu ý, lập tức bước tới và mở
những chiếc hộp chạm khắc bằng gỗ lim trên
bàn trà ra.

Khoảnh khắc mở nắp hộp ra, ánh mắt
của tất cả mọi người đều bị thu hút bởi
những thứ bên trong.

Đó là bộ trang sức bằng ngọc lục bảo,
nhãn, hoa tai, lắc tay, dây chuyền…

Màu xanh ngọc bích trong veo được

chiếu sáng óng ánh dưới ánh sáng của đèn
pha lê, như thể có những lớp nước đang gợn
sóng bên trong ngọc bích vậy.

Màu xanh ngọc bích lạnh lo chói lọi đẹp
đến nghẹt thở, dường như muốn cuốn người
†a vào một thế giới khác.

Ánh mắt của Vũ Tuyết Như đột nhiên
khựng lại, hai tay nắm chặt đặt ở bụng dưới.

Mấy món đồ này từ khi bà ta bước chân
vào nhà họ Hoắc cho đến tận bây giờ đã bao
nhiêu năm rồi mới được nhìn thấy đúng một

lân.

Lần đó chính là đêm trước khi ông nội
của Kiến Phong chết…

Sao hôm nay đột nhiên lại đem mấy món
đồ này ra trước mặt cô vợ mới cưới vừa chập
chững bước vào nhà họ Hoắc?

Vũ Tuyết Như tập trung suy nghĩ, thu lại
ánh mắt thất lễ, nhẹ giọng nói: ‘Mẹ, những
món đồ quý giá như vậy sao hôm nay mẹ lại
lấy ra đây?”

Bà cụ Anh đứng thẳng người, giọng điệu
lộ ra vẻ uy nghiêm: “Hôm nay mẹ gọi các con
và các cháu tới đây là để thông báo một vài
chuyện, chứ không phải để hỏi ý kiến. Cho
nên khi mẹ không cho phép nói thì mọi người
phải ngồi nghe, không được nói.”

Nụ cười của Vũ Tuyết Như đông cứng lại
trên mặt, bà ta hậm hực khuyu người xuống
sô pha, không dám nói thêm gì nữa.

Bà cụ Anh quay đầu lại, một tay nắm
chặt lấy tay của Ôn Thục Nhi, tay kia lại nhẹ
nhàng sờ hai má, vành tai và cổ của Ôn Thục
Nhi.

Vừa sờ vừa cười rồi gật đầu nói: “Bộ
trang sức này đã để không nhiều năm như
vậy cuối cùng cũng đợi được đúng chủ nhân
của nó rồi.”

“Dì Mẫn, mang ra đây đeo cho cô ba.”

“Vâng.”

Dì Mẫn cung kính đáp, bà ấy đeo găng
tay trắng cẩn thận từng li từng tí cầm món đồ
trong chiếc hộp được chạm khắc bằng gỗ ra
rồi đeo lần lượt từng thứ một lên người của
Ôn Thục Nhi.

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này
làm cho kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn chưa
thể định thần trở lại.

Trong cả căn phòng chỉ có tiếng thở của
mọi người và tiếng dì Mẫn đang đeo trang
sức cho Ôn Thục Nhi.

Hoắc Phương Nam định thần lại trước,
vội vàng nói: ‘Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mặc dù
con dâu thứ ba cũng rất tốt nhưng mà con
bé cũng chỉ mới vào nhà ta mà thôi. Những
thứ này đắt tiền như vậy sao mẹ lại có thể
tùy tiện cho con bé chứ? Mẹ, hay là mẹ suy
nghĩ lại chút đi, con bé… ”

“Im lặng”

Giọng nói lạnh lùng quyền lực vang lên
trong căn phòng.

Đôi mắt xám xịt mơ hồ của bà cụ Anh
trợn tròn lên, cảm giác ớn lạnh ngay lập tức
lan tỏa ra trong phòng khách.

“Mẹ vừa nói hôm nay chỉ là muốn thông
báo cho các con, chứ không phải muốn hỏi ý
kiến của các con. Các con không nghe rõ
hay sao!”

Hoắc Phương Nam giật mình, những lời

chưa nói ra đều mắc kẹt lại trong cổ họng,
không thể nói ra đành nuốt ngược vào trong.

Vẻ mặt của mọi người cũng sững lại, ai
nấy đều như đang nín thở.

Bà cụ Anh mấy năm nay ăn chay niệm
Phật, không quan tâm nhiều đến chuyện gia
đình, đối nhân xử thế hiền từ mẫu mực.

Thế cho nên suýt chút nữa thì bọn họ đã
quên mất rằng hồi đó ông cụ đi sớm về
muộn, chính tay bà cụ Anh một thân một

mình nuôi cả đại gia đình này.

Cái lạnh lan tỏa trong phòng khách như
muốn đóng băng tất cả mọi thứ.

Không ai dám nói lại, cũng không ai dám
mở miệng phát ra tiếng phản đối.

Ôn Thục Nhi cúi đầu, ngơ ngác nhìn sợi
dây chuyền đeo trên cổ, chiếc vòng ngọc trên

tay…

Cô chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về
mẹ mình, nhân tiện chữa bệnh cho Hoắc
Kiến Phong…

Thế nhưng tình yêu thương, thương mấy
củ ấu cũng tròn của bà cụ Anh rõ ràng là yêu
đứa cháu trai này hơn mọi người nghĩ rất
nhiều.

Cũng có thể là… những gì cô nói trong

chùa đã khiến bà nội tin tưởng?

Ôi, nếu đúng thật như vậy thì thật là tội
lỗi!

Những thứ như thế này cô thật sự không
thể nhận.

“Bà chủ, đã đeo xong tất cả cho cô ba

rồi.

Sau khi đeo xong, dì Mẫn cung kính lui

sang một bên.

Bà cụ Anh nắm lấy tay Ôn Thục Nhi, nở
nụ cười yêu thương: “Thục Nhi, cháu có thích
không?”

Ôn Thục Nhi sờ lên sợi dây chuyền trên
cổ cô, cười ngọt ngào thật thà nói: “Bà ơi,
mấy viên đá này rất đẹp nhưng mà đeo lên
nặng quá, cháu đeo vào thấy mệt lắm. Cháu
thích vàng hơn, vàng bạc cầm chắc nịch
trong tay mới có cảm giác an toàn được.”

“Hả?”
Bà cụ Anh giật mình, lập tức cười lớn nói.

Con bé này nó đang nghĩ rằng bà già này
đang coi nó như một công cụ để thử đồ

trang sức sao?

Với tiếng cười của bà cụ, bầu không khí
căng thẳng trong phòng khách cuối cùng

cũng trở nên thoải mái hơn.

Tất cả mọi người cũng thở phào nhẹ
nhõm.

Hoắc Vân Hạo trợn mắt lên nhìn, sau đó
cười chế nhạo nói: “Hừ, đồ quê mùa!”

Nhưng giọng nói của anh ta nhỏ đến
mức bị tiếng cười của bà cụ lấn át.

Đôi lông mày anh tuấn của Hoắc Kiến

Phong nhứu lại:

Bỗng nhiên bà nội lại không quan tâm
đến mọi người, tặng đi một món quà đắt tiền
quý báu mà vẫn vui vẻ như vậy, rốt cuộc bà

nội đang định làm gì?

Vũ Tuyết Như và Hoäc Phương Nam đều
nhìn nhau, cả hai người đều bình tĩnh mà
không nói năng gì.

Bà cụ Anh cười một tiếng, sau đó nhẹ

nhàng nói: “Nếu cháu nghĩ trang sức này
nặng thì cất đi, không cần đeo. Nhưng đây là
quà tân hôn do bà nội tặng cho cháu và Kiến
Phong, cháu nhất định phải nhận lấy.”

Không đợi phản ứng của mọi người, bà
cụ Anh lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ,
đưa vào tay Ôn Thục Nhị, nói: “Cháu cũng
cầm tấm thẻ này đi, cháu thích mua gì thì
mua, mua vàng cũng được, mua bạc cũng
được, mua quần áo, giày dép, túi xách gì
cũng được, tùy ý cháu.”

Tấm thẻ mỏng màu đen lấp lánh ánh
vàng, lộ ra vẻ xa hoa sang trọng, lạnh lẽo
được đặt vào lòng bàn tay.

Ôn Thục Nhi như vừa mới định thần lại,
nhanh chóng đẩy tấm thẻ trở lại vào tay bà
cụ Anh: “Không được đâu, bà nội ơi, ông bà
ngoại của cháu đã dạy cháu từ nhỏ là có làm
thì mới có ăn, không được tùy tiện nhân đồ

từ người khác. Những thứ này đắt quá, cháu
không thể nhận được đâu.”

“Cháu gái ngoan, bà nội đã nói được là
được.”

Bà cụ Anh nắm chặt lấy tay của Ôn Thục
Nhi: “Bà nội nhiều tiền quá, tiêu không hết
đâu, cháu tiêu giùm cho bà nội tức là cháu
đang giúp cho bà nội đấy.”

“Không được, không được đâu, như vậy
không tốt!” Ôn Thục Nhi liều mạng lắc đầu
nguầy nguậy, sợ hãi co rụt người lại về sau.

Ôn Thục Nhi muốn rút tay lại nhưng càng
lúc càng khó khăn hơn, vòng tay của bà cụ
Anh cũng siết lại càng chặt.

Trong lúc cô đang mải từ chối, không ai
để ý đến vẻ mặt của những người khác đều
đang biến sắc.

Hoäc Vân Hạo tức giận nghiến chặt răng
nhưng không dám nói lời nào.

Trong mắt Vũ Tuyết Như đầy vẻ ghen tị.

Bà ta đã kết hôn được nhiều năm như
vậy, đã bao giờ bà cụ Anh đối xử tốt với bà ta
như vậy đâu?

Đối xử với bà ta hoàn toàn giống như
đang đối xử với một người giúp việc của nhà
họ Hoắc!

Quả thực là mù mắt rồi nên mới yêu
thương chiều chuộng một kẻ ngốc như vậy!
Ôn Thục Nhi nhìn Hoắc Kiến Phong cầu

cứu, rụt rè nói: “Kiến Phong, em… nên nhận
không?”

Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn
rơi trên người của Hoắc Kiến Phong.

Ghen tị có, lo lắng có, hoang mang có…

Ngay cả đôi mắt xám xịt mờ mịt của bà
cụ Anh cũng hướng về phía anh.

Người đàn ông đang ngồi trên xe lăn với
tư thế thẳng lưng.

Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong dịu dàng
rơi trên khuôn mặt của cô gái, chậm rãi ôn
nhu nói: “Vì đây là quà cưới của bà nội nên
em cứ nhận lấy đi, được như vậy thì bà nội sẽ
rất vui.”

Trong lòng của Ôn Thục Nhi lập tức nhẹ
nhõm hẳn ra.

Cô nhếch khóe miệng lên, gật đầu cái
rụp: “Dạ.”

Ôn Thục Nhi cẩn thận cất chiếc thẻ vào
túi áo đồng phục học sinh, còn cẩn thận nhẹ
nhàng ấn xuống, ánh mắt ngọt ngào nhìn bà

cụ Anh nói: “Cháu cảm ơn bà.”

Giọng nói khàn khàn mang theo một
niềm vui chân thành từ trái tim.

Ngay cả khi không thể nhìn thấy nó thì
vẫn có thể cảm nhận được nó.

Bà cụ Anh nhướng mày, trìu mến mỉm
cười hài lòng nói: “Ngoan lắm, như vậy mới là
cháu dâu ngoan của bà nội chứ.”

Ánh mắt của Hoắc Vân Hạo như đang
đóng định chắc nịch dán chặt vào trong túi
áo của Ôn Thục Nhi, ánh mắt như đang

muốn phun ra lửa.

Tại sao con chó cái này… Dựa vào cái gì
cơ chứti

Tiền tiêu vặt của anh ta thì bị trừ không
còn một cắc, còn con chó cái này đã làm

được gì mà lại lấy được thẻ đen của bà nội!

Đó là một tấm thẻ với số dư không có

hạn mức tiêu cả đời cũng không thể hết
được!

Bà cụ Anh lại chỉ tay vào cái hộp còn lại
trên bàn trà, nói tiếp: “Đây là nhân sâm bổ
của người khác tặng cho bà nội, bà nội già
rồi cũng không cần phải uống thuốc bổ nữa.
Hôm nay bà nội cũng đưa cho Thục Nhi luôn,
cháu còn trẻ lại vừa xuất viện, giữ lấy để bồi
bổ cơ thể.”

Hai mắt của Ôn Thục Nhi lại sáng lên.

Những món đồ này rất phù hợp để bồi bổ
sức khỏe cho ai đó.

Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn bà
nội, cảm ơn bà nội! Bà nội thật tốt bụng! Bà
nội là người bà tốt nhất ở trên thế gian này!
Tất cả các vị thần và bồ tát sẽ phù hộ cho bà,
bà sẽ sống lâu trăm tuổi! Không, không phải,
nhất định sống lâu ngàn ngàn tuổi luôn!”

Một tràng nịnh nọt ngọt lịm của Ôn Thục
Nhi tuôn ra khiến cho bà cụ Anh một lần nữa
lại phải bật cười.

Ánh mắt của Vũ Tuyết Như tối sâm
xuống, hai tay bà ta nắm chặt lại vào nhau,

bất giác cả móng tay cũng cắm vào da thịt.

Vẻ mặt của bà cụ Anh có phải là đang
thừa nhận Kiến Phong và con nhỏ này đã kết
hôn rồi không?

Bà cụ Anh cười xong rồi quay mặt về
phía đám đông nghiêm nghị nói: “Thục Nhi
đã được gả vào nhà họ Hoắc mà vẫn chưa
từng được công bố. Mẹ quyết định ngày mai
sẽ tổ chức họp báo để chính thức thông báo
với mọi người tin tức về đám cưới. Còn về
phần đám cưới thì đích thân mẹ sẽ chọn
ngày lành tháng tốt, đó sẽ là một bữa tiệc
hoành tráng long trọng, tuyệt đối sẽ không
bao giờ đối xử tệ với Kiến Phong và Thục

Nhỉ.”
Hoắc Phương Nam giật mình.

Đôi tay đang năm chặt của Vũ Tuyết Như
đột nhiên buông ra, bà ta bất giác đứng lên
nói to: ‘Không được.”

Ánh mắt của mọi người đều đang nhìn
chằm chằm vào người Vũ Tuyết Như.

Vũ Tuyết Như cũng nhận ra sự hớ hênh
của mình, nhanh chóng bình tĩnh lại, đi về
phía bà cụ nói: “Thục Nhi, đừng ngồi đây với
bà, trở về chỗ ngồi bên cạnh Kiến Phong đi!”

“Dạ.” Ôn Thục Nhi cảm thấy khó hiểu
nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy
rời đi.

Vũ Tuyết Như ngồi xuống dựa vào bà cụ
Anh, thấp giọng nói: “Mẹ, con bé được gả về
nhà chúng ta để xung hỉ, làm sao có thể

công khai cho được chứ? Mẹ chưa nhìn thấy
bộ dạng xấu xí của con bé, với khuôn mặt
như vậy làm sao có thể để Kiến Phong phải
chịu đựng cả đời đây? Lỡ như sau này ly hôn
rồi mọi người cũng cảm thấy khó xử!”

“Nói xằng!”

Bà cụ Anh nhíu chặt mày lại, nghiêm
giọng nói: “Con làm mẹ mà như vậy à? Từ khi
gả vào nhà họ Hoäc chúng ta thì con bé đã là
người của nhà họ Hoắc, là con dâu của con
và là cháu dâu của mẹ. Nhà họ Hoắc có quy
tắc gia đình: chỉ có góa vợ hoặc góa chồng
chứ không được ly hôn! Con đã quên hết rồi

sao?”
“Con không dám, nhưng mà…”
“Con im ngay đi.”

Vũ Tuyết Như muốn nói nhưng lại bị bà
cụ Anh cắt ngang một cách gay gắt.

Đôi mắt xám mờ của bà cụ Anh quét qua
đám người, nói lớn: “Nghe cho rõ, kể từ ngày
hôm nay, bất cứ ai dám bắt nạt đụng đến
Thục Nhi thì chính là đang đụng đến bà già
này. Nếu như con bé bị thương dù chỉ là rụng
một sợi tóc thì các người đều sẽ không được
yên thân đâu.”

Đang muốn đưa Ôn Thục Nhi lên mây để
tôn thờ sao?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn
nhau, bọn họ đều không thể tin vào tai mình.

Ôn Thục Nhi cũng sững sờ nhìn bà cụ
Anh, trong lòng cô lại càng cảm thấy áy náy
hơn.

Sao mà bà nội lại có thể tin lời sư thầy
đến như vậy, tại sao vô tình cô lại trở thành
kẻ dối trá như thế này?

Tội lỗi, tội lỗi quá, quay về cô nhất định

sẽ chép kinh Phật một trăm lần.

Haizz, cho dù như thế nào thì cũng
không được để bà nội thất vọng!

Hoắc Vân Hạo chán nản ngã gục trên sô
pha, trong lòng không cam tâm lẩm bẩm:
“Không biết là bà cố đã đi bái phật hay là đi
gọi hồn nữa? Làm sao mà khi trở về lại giống
như một người khác như vậy, đừng nói là bị
trúng tà rồi đấy chứ!”

Hoắc Phương Nam đứng bên cạnh Hoắc
Vân Hạo, nghe được từng chữ rất rõ ràng của
anh ta, lông mày của ông ấy bất giác nheo lại.

Bà cụ Anh mặc kệ mọi người, tiếp tục nói
với Hoặc Kiến Phong: “Kiến Phong, cháu nghĩ
như thế nào?”

Hoắc Kiến Phong chưa kịp lên tiếng trả
lời thì Vũ Tuyết Như đã cướp lời nói trước:
“Kiến Phong, Thục Nhi vừa mới xuất viện,

sức khỏe của con bé không tốt. Mẹ nghĩ con
bé cũng đã mệt rồi, hay là để con bé về Nam
Uyển nghỉ ngơi trước đi!”

Bà ta nháy mắt mấy cái để ra hiệu.

Hoäc Kiến Phong lại coi như không nhìn
thấy, lạnh lùng nói: “Không cần đâu. Cứ để cô
ấy ngồi đây nghỉ ngơi là được rồi.”

Vũ Tuyết Như nuốt lại cơn giận, âm thầm
nghiến răng làu bàu: Ở đây từ già cho đến trẻ

ai cũng bị trúng tà hết rồi hay sao?

Hoäc Kiến Phong nghiêng đầu quét mắt
liếc nhìn Ôn Thục Nhi.

Hai đầu gối của Ôn Thục Nhi khép lại, cô
ngồi đàng hoàng trên ghế sô pha với một đôi
mắt trong veo và ngây thơ đang ngẩn người
ra nhìn mọi người, ngơ ngác như một đứa trẻ

con.

Hoäc Kiến Phong thu hồi ánh mắt,
hướng về chỗ ngồi chính rồi nhẹ giọng nói:
“Lúc đầu bà nội là người đã sắp xếp cuộc
hôn nhân này, đây là ý của bà nội, bây giờ bà
nội tổ chức để thông báo cũng là ý của bà
nội. Cháu không có ý kiến gì, cháu sẽ nghe
theo lời bà nội.”

Khuôn mặt của Ôn Thục Nhi sững lại
trong vài giây, trong mắt ánh lên một sự ấm
áp.

Anh đã nói sẽ không để bất cứ ai bắt nạt
cô nữa.

Cho nên ngay cả những người thân trong
gia đình anh cũng không thể…

Ánh sáng của ngọn đèn pha lê chiếu
xuống vai Hoắc Kiến Phong, phủ một màu
ấm áp lên những đường nét góc cạnh trên
khuôn mặt của anh.

Ngay cả khi ngồi trên xe lăn, thân hình và
khí khách của anh vẫn cao và đáng tin cậy
hơn tất cả những người khác.

Ôn Thục Nhi cúi thấp đầu xuống, tai cô
đỏ bừng lên vì ngại ngùng.

Cô sẽ chữa lành cho anh, nhất định sẽ
chữa lành cho anhI

Biểu cảm trên khuôn mặt của Ôn Thục
Nhi lập tức được thu hết vào ánh mắt ác độc
và thù hận của Vũ Tuyết Như.

Bộ sườn xám màu trắng sứ trên người bà
ta bị bà ta năm lấy khiến cho nhăn nhúm.

Con chó cái này rốt cuộc đã cho bà cụ
Anh và Kiến Phong uống bùa mê thuốc lú gì

vậy?

Hết người này đến người kia khăng
khăng bảo vệ cô như vậy!

“Các con còn ý kiến gì nữa không?” Bà
cụ Anh hướng đôi mắt xám xịt mơ hồ xoay
người sang nhìn mọi người.

Hoắc Phương Nam mấp máy môi, cuối
cùng lại là nuốt hết những gì muốn nói lại.

Ông ấy cúi đầu xuống và không nói gì.

Hoắc Tuấn Tú cười nhẹ, đôi mắt ôn nhu
dịu dàng như cách hoa đào nói: “Đám cưới là
chuyện vui. Vì Kiến Phong không có phản
đối, vậy thì cháu cũng sẽ không phản đối. Tốt
hơn hết là làm theo ý bà nội. Về phần hôn lễ,
cháu là anh cả, cháu sẽ phụ trách chuẩn bị
mọi thứ cho, đây cũng coi như là món quà
của cháu tặng cho hai em Kiến Phong và
Thục Nhi. ”

“Chuyện vui thì chuyện vui, nhưng vui với
chuyện như thế này thì tội nghiệp cho Kiến
Phong quá. Khuôn mặt của em dâu như thế

này, thật sự là…”

Bất cứ lúc nào Hoắc Tuấn Nghĩa cũng
đều không che giấu vẻ mặt không thích chê
bai Ôn Thục Nhi.

Anh ta nói rồi vô thức nhìn Ôn Thục Nhi.

Bắt gặp ánh mắt của anh ta, Ôn Thục Nhi
lại cười ngốc nghếch, mụn mọc trên khuôn
mặt lại càng lộ ra rõ hơn.

Hoäc Lễ Nghĩa rùng mình lên một cái,
ngậm miệng lại, quay đầu thay đổi câu nói:
“Anh không có phản đối. Hai em cứ vui vẻ,
vui vẻ đi!”

Nhan sắc của cô gái này đúng thật làm

đau mắt quát

Kiến Phong hoàn toàn xứng đáng với ca
khúc: “Quá tội nghiệp!”

“Vân Hạo, còn cháu thì sao?” Ánh mắt

của Hoắc Tuấn Tú rơi vào người Hoắc Vân
Hạo, dịu dàng lãnh đạm nói.

Lập tức Hoắc Vân Hạo cũng ngồi thẳng

người lại, cười nói: “Ủng hộ, đương nhiên là

ủng hộ rồi! Chú cả nói đúng, đám cưới là
chuyện vui. Gia đình chúng ta đã lâu rồi
không náo nhiệt như vậy, giống như bà cố
nói ấy, không những phải làm, mà còn phải
làm cho ra trò mới được.”

Đến lúc đó để mọi người khắp nơi đến
xem tên phế vật như Hoắc Kiến Phong không
những cưới được một trư bát giới xấu xí mà
lại còn là một đứa con gái ngoài giá thú
không có thể diện.

Nghĩ như vậy, Hoắc Vân Hạo đè nén tâm
trạng của cả buổi tối đến giờ xuống, cuối
cùng cũng có thể cảm thấy nhẹ nhõm.

Mặc dù bà cụ Anh không nhìn thấy

nhưng trong lòng bà rõ mồn một như một
tấm gương.
“Ừ, vì mọi người đều đồng ý cho nên

chuyện này coi như xong.”

Bà cụ Anh bỏ qua Hoắc Phương Nam và
Vũ Tuyết Như, bà cụ quay đầu sang với dì
Mãn nói: “Đưa chìa khóa cho cô ba.”

“Vâng.”

Dì Mãn lấy ra một chùm chìa khóa, kính
cẩn đưa trước mặt Ôn Thục Nhi: “Cô ba, đây
là chìa khóa phòng thu chi của nhà chúng ta.
Trong đó không chỉ chứa tài khoản của công
ty, có cả chỉ tiêu bên trong bên ngoài của gia
đình, mà còn bao gồm mọi trợ cấp cá nhân
hàng tháng.”

Ôn Thục Nhi cắn môi, ngơ ngác nhíu mày.

Tuy rằng bà cụ Anh không nhìn thấy

nhưng cũng dự đoán được cô sẽ phản ứng
như vậy, nhẹ giọng giải thích: “Chùm chìa
khóa này tổng cộng có bốn bộ, trước đây chủ
yếu là ông nội của con, dì Mẫn và Hoắc Minh
phụ trách.” Bây giờ bà nội đưa cho cháu. Từ
nay về sau, cháu sẽ lên thay cho bà nội, làm
thủ quỹ của nhà họ Hoäc, vì cháu là cháu gái
đầu tiên của nhà họ Hoắc chúng ta. Đây
cũng là một trong những món quà cưới mà
bà nội tặng cho cháu, cháu phải nhận lấy,
nhận rồi bà nội sẽ rất vui.”

Khi dì Mẫn lấy chùm chìa khóa ra thì mọi

người vẫn còn đang chưa tin vào tai mình.

Giọng bà cụ vừa buông xuống, những
người khác cũng không thể ngồi yên được
nữa.

Hoắc Kiến Phong ngạc nhiên: “Bà nội,
chuyện này cháu không đồng ý!”

“Đúng vậy! Mẹ, quyết định này của mẹ có
phải là quá vội vàng rồi không? Con bé mới
có bao nhiêu tuổi, làm sao có thể quản lý
được ngôi nhà này chứ?” Hoäc Phương Nam
không nhịn được cũng đứng lên lên tiếng.