Chương 456
Tiêu Nhi đang thẩm cảm thán trong lòng, chợt phát hiện xe tham quan đã dừng lại.
Cô quay đầu lại và nhìn thấy một tòa nhà đầy màu sắc trước mặt.
Trên tường ngoài tầng trệt của tòa nhà là những bức tranh phun nghệ thuật khổ lớn, bao gồm đầu lâu đen khổng lồ, nhân vật truyện tranh Pikachu ngộ nghĩnh và dễ thương, tranh châm biếm nhân vật, cũng có tranh tà thực…
Thoạt nhìn, mọi người nghĩ rằng họ đã đi lạc vào một điểm check-in nổi tiếng trên mạng nào đó hoặc một triển lãm nghệ thuật nào đó,
Bức tường bên ngoài của tòa nhà cao tầng sử dụng kính phân chiều ảnh sáng vàng, khiến người ta cảm thấy hào nhoáng và giàu có.
Tiêu Nhi đang dịnh hỏi nói này là chỗ nào thì nghe Kenny Đinh giới thiệu: “Đây là câu lạc bộ giài trí lớn nhất trên đào của chúng ta. Hôm nay tôi không đưamọi người vào. Một nơi mà mọi người có thể ăn chơi trong thành phố của tôi, ở đây có tất cả mọi thứ, dù là sòng bạc hay hộp đêm, khách sạn đặc sắc mà các người muốn trải nghiệm, hay trung tâm mua sắm cao cấp, đều có ở đây.”
“Än, uống, chơi, mặc, ở, phương tiện đi lại, tất cả sao?” Tiêu Nhi kinh ngạc ngoắc ngoắc ngón tay: “Anh Đinh, nơi này của anh giống như một thế giới nhỏ vậy! Anh có tất cả, an toàn thịnh vượng, không cần tiếp xúc với thế giới bên ngoài.”
Kenny Đinh hất căm hờ hững gật đầu, trong giong điệu có chút tự hào: “Đương nhiên.”
Tiêu Nhi lại xúc động nhìn xung quanh: “Anh Đình, nếu anh mờ nơi này làm điểm du lịch, anh nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiến.”
Kenny Đinh cười ngây ngô, chốc lát mới nhẹ nói: “Cô cho rằng tôi thiếu tiền sao?”
“Đương nhiên là không.” Tiêu Nhi nói nịnh nọt: “Anh là người có tri tuệ, thủ vị, có năng lực. Tôi lòng dạ hẹp hòi, trong mắt chỉ thấy tiển.”
Không đợi Kenny Đinh lên tiếng, cô tiếp tuc: “Anh Đinh, anh thiết kế xây dựng nơi này tốt như vậy, rốt cuộc ở dây có bao nhiêu người? Anh muốn sống ở đây cả đời sao?”Trăm ngàn điều cũng không quên ninh nọt!
Kenny Đinh cười vui vẻ: “Tất nhiên là không, Sở đi không gian sống ở đây hoàn thiên như vậy chi là muốn cho nhân viên của tôi nhiều đãi ngô phúc lợi thôi. Nếu họ muốn trở lại đất liền sống thì cũng hoàn toàn có thể, theo chế độ làm việc, thay ca binh thường là được.”
Kể từ khi bước ra, Hoắc Kiến Phong không nói nữa, chỉ thỉnh thoảng giao tiếp bằng mắt với bọn họ.
Nghe vậy, anh đột nhiên nói: “Vậy anh Đinh mời chúng tôi đến để làm công nhân theo ca sao? Tôi không biết nội dung công việc cụ thể của chúng tôi chính xác là như thế nào?”
“Làm công nhân?”
Kenny Đinh lắp lại câu nói đó và cười lớn: “Thú vị và thú vị! Ừ, chính là cho các người đến làm công nhân. Mọi công việc sau này các người sẽ làm ở hòn đào này. Còn nội dung công việc cụ thể, Ngài Hoắc, sau khi ăn tối xong tôi sẽ nói chuyện cụ thể với anh. Còn cô Tiêu thi cứ xem đây như một khu nghỉ dưỡng thư giãn thoải mái, sở dĩ tôi đưa mọi người đi một vòng đây là muốn nói rằng ở đây có đầy đủ mọi thứ, cứ việc an tâm”
“An tâm? Rõ ràng đây là muốn chiếm núi làm vua,tạo ra vương quốc của chính mình. Làm sao có thể khiến người ta yên tâm?” Tiêu Nhi trong lòng phi bảng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Được, được rối, ở đây đẹp lắm, môi trường tốt, và mọi thứ đều đầy đủ. Thực sự không có khu nghỉ dưỡng nào tốt hơn ở đây.”
Cô nắm lấy tay Hoắc Kiến Phong, nghiêm túc nói: “Nhưng chúng ta không thể ăn ở miễn phí. Anh Phong, anh phải hoàn thành nhiệm vụ công việc của anh Đinh càng sớm càng tốt!”
“Được.” Hoắc Kiến Phong cười gật đầu, đôi mắt sâu đây cưng chiều.
Kenny Đình nhìn hai người trìu mến đối diện nhau, trong mắt thoáng qua một tia lanh lùng.
Ôi, con nhỏ này thật là tinh ranh!
Có vẻ như cô đang nói giúp cho anh, nhưng thực tế là đang kiếm tra thời gian và khả năng rời khỏi đây.
Thủ vị, thủ vị!
Ngay sau đó, xe tham quan đã nhanh chóng rời khỏi tòa nhà giải trí và tiếp tục đi một vòng quanh đảo.
Khi đi ngang qua một vùng đất hoang vu có vẻ lộn xộn, Tiêu Nhi đột nhiên khịt mũi: “Anh Đinh, dãy là vườn thuốc trên đảo sao? Tôi ngửi thấy rất nhiều loại thuốc quý đông y.”Kenny Đinh ra hiệu cho tài xế dừng xe, nhẹ nhàng nói: “Cho là vậy đi!”
Tiêu Nhi ngửa cổ tò mò nhìn mảnh đất xanh mướt kia: “Vậy thì những thứ hoang dại hay là chính anh trồng sao?”
Nếu nói gieo trồng thì quả lộn xộn, nếu để hoang thì số lượng quả nhiều và quả tập trung.
Kenny Đinh cười đầy ẩn ý: “Cô Tiêu không ngại có thể ra khỏi xe, trực tiếp đi xem.”
“Có thể chứ?”
Đôi mắt Tiêu Nhi nhuộm màu vui sướng, đã lâu không đụng vào thảo dược, đã sớm ngứa tay. Kenny Đinh gật đầu xác nhận, cô lập tức nhảy xuống xe để thăm dò.
Nhặt lá cây lên, ngửi mùi vị, phân biệt màu đất và vị thuốc, Tiêu Nhi hưng phần ngắt mấy thử, ngạc nhiên nói: “Tất cả đều là hoang dại, nếu hái về làm thuốc, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn gấp nhiều lần so với trồng nhân tạo.”
Kenny Đinh hài lòng gật đầu: “Đúng vậy, thật có trình độ Nghe nói Cô Tiêu là một thần y, hiện tại xem ra, danh bất hư truyền.”
*Dâu dám đầu dám, đều do mọi người nể mặtthôi!” Tiêu Nhi xua tay, cười mia mai.
Kenny Đính đang cười, muốn nói gì đó.
Đột nhiên, hai mắt anh ta cứng đờ, anh ta đưa tay đè lên cổ họng phát ra tiếng “khủ khử” quái dị nổi cả người yếu ớt trượt khỏi ghế.
“Đại Ca, Đại Ca, anh sao vậy?”
Peter Hoàng sợ hãi hét lên và lao thẳng lên từ phía sau xe tham quan, quét sạch sự lười biếng trước đó của mình,
Anh ôm thân thể Kenny Đinh, lo lắng nói: “Có phải lại bị suyễn không? Thuốc thì sao? Thuốc đâu?”
Kenny Đinh nằm ngửa, một tay ôm chặt lấy cảnh tay, một tay che cổ họng, phát ra những tiếng “khủ khù” kỳ quái vì đau đớn và bất lực.
Thấy vậy, những tên thuộc hạ khác đi cùng anh ta vội vàng tìm kiếm khắp nơi, nhưng cuối cùng chị đành bất lực nói: “Vừa rồi là Đại Ca tùy hứng đi, không ai trong chúng tôi mang theo thuốc.”
“Bây giờ làm sao đây? Tôi nên làm gì?”
Peter Hoàng lo lắng như ruổi mất đầu: “Vậy thi chúng ta trở vé ngay. Nhanh lên!”
Anh ta không nói không rằng nhác chân của mình và cho người lái xe một cú đó.Tiêu Nhi cau mày khó coi, bình tĩnh nói: “Không kip rối, cho tôi một phút.”
Cô vứt bỏ đan dược trong tay, xoay người lao nhanh vào trong vườn thuốc, tốc độ nhanh chóng tìm hai vị thảo dược.
Cô nghien nát các loại thảo mộc trong lòng bàn tay, vừa đi trở về, cô vừa và mạnh tất cả nước cốt cho đến khi lòng bàn tay nóng lên trước khi đưa lòng bàn tay lên mũi của Kenny Đinh.
Kenny Đinh đã hai mắt trắng dã và co giật liên tục.
Peter Hoàng sắc mặt tái nhợt, ảm đạm nói: “Nếu như Đại ca của tôi có chuyện gì, tôi sẽ lấy mạng các người.”
Vừa dứt lời, tần suất co giật của Kenny Đinh chậm lại một cách thần kỳ, bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh ta cũng từ từ thả lòng.
Một lúc sau, Kenny Đinh mới từ từ mo mắt bình thường,
Nhiều thuộc hạ nhìn thấy đều thờ phào nhẹ nhõm.