Chương 445
Thanh âm kia giống như là đang cười nhưng mà là kiểu bị người ta kẹp chặt yết hầu, gượng gạo thoát ra khỏi cổ họng.
Đêm sâu, gió biển thổi vù vù, bó đuốc chập chờn, trong cảnh tượng như vậy tiếng cười này chỉ khiến người ta rùng mình rợn cả người, Hồng Mẫn và mọi người quay lại thì thấy Lâm Viên trợn tròn mắt, khuôn mặt vặn vẹo, cơ thể co giật liên tục, khóe miệng không ngừng có bọt mép trào ra.
Ông ta dường như muốn nói gì đó với Hồng Mẫn nhưng chưa kịp nói thì cả người đã run rẩy ngã xuống.
Trước tình huống xảy ra bất thình linh này, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, không ai dám phát ra tiếng động nào.
“Hòng bét!”
Hồng Mẫn thắm kêu không tốt đang định ngôi Xổm xuống kiểm tra, nhưng Tiêu Nhi giống như u linhtử trên tháp trôi dạt đến bên cạnh anh ta, nhàn nhạt nói: “Hồng Liệt nói, Người đầu tiên ngã xuống chính là người giết anh ấy!”
Lời này giống như chi để nói cho Hồng Mẫn nghe nhưng Tiêu Nhi cũng không kim nén giọng nói của minh mà để mọi người đều nghe thấy.
Những người có mặt chỉ cảm thấy đêm nay giống như lênh đênh trên mặt biển, mọi chuyện xảy ra trước mắt giống như sóng lớn cuốn vào, đảnh từng đợt khiến người ta choáng váng.
Họ khiếp sợ nhìn Tiêu Nhi, Lâm Viên và Hồng Mẫn.
Ai cũng biết Lâm Viên là hộ vệ thân tín của Hồng Mẫn, ông ta đi bên ngoài gần giống như là người phát ngôn của Hồng Mẫn.
Hồng Mẫn rõ ràng khẽ giật mình nhưng trong phút chốc anh ta nhanh chóng bình tĩnh trờ lại, tức giận chi trích nói.
“Yêu nữ, cô còn muốn ở đây nói điều kì lạ mê hoặc người khác! Cô.”
Tiêu Nhi cong môi chế nhạo: “Đây không phải là tôi nói, là Hồng Liệt nói.”
Đột nhiên, sắc mặt cô thay đổi, đưa ngón trò lên mỗi ra hiệu im lặng: “Suyt, Hoang Liet nói rằng anh ấymuồn trở về, anh sẽ bám vào một người. Mọi người chú ý ai nói giọng điệu của Hồng Liệt, người đó sẽ là Hồng Liệt”
Một cơn gió biển lạnh thổi qua. Mọi người vừa tô mò vừa sợ hãi, tất cả đều vô thức rut cổ lại.
Khuôn mặt Hoa Dung tràn ngập sự hưng phấn, hai mắt lấp lánh.
Cô lôi kéo tay Vương hậu kích động nói: “Mẫu hậu, có phài Tam ca vẫn chưa chết? Anh ấy muốn trở về sao?” Vương hậu không nói gì cả nhưng đôi mắt rưng rưng của bà chứa đẩy cho mong.
Đương nhiên bà ấy hy vọng những gì Tiêu Nhi nói là sự thật và tất nhiên bà ấy mong rằng Hồng Liệt chưa chết, bà đưa ánh mắt lo lắng nhìn xung quanh, mong tìm được bóng dáng quen thuộc từ trong đám người bên dưới.
Trong khi mọi người nín thở và hồi hộp chờ đợi sự thật, Lâm Viên đang bất tinh trên mặt đất đột nhiên họ khan một tiếng rồi mở mắt.
Đôi mắt mang theo tía mê mang như lần đầu tiên bừng tinh sau một giấc mộng lớn, thời điểm nhìn thấy Hồng Mẫn bên cạnh liền bắn ra tia sáng lạnh lùng sắc bén như đại bàng.Đôi mắt đầy oản hận như nhin kè thủ! Hồng Mẫn bị ánh mắt của ông ta trắn trụ, nhất thời giật mình.
Khi anh ta phản ứng lại, Lâm Viên đã từ mặt đất nhảy lên như một con cá chép.
Động tác lưu loát gọn gàng, hoàn toàn giống y đúc phong cách của Hồng Liệt,
Chỉ thấy anh thu hồi ảnh mắt lạnh lùng sắc bén đo, đứng thẳng lưng, điểm tĩnh ung dung bước đến trước mặt Quốc vương và Vương hậu, cung kính chào.
“Tham kiến phụ vương, mẫu hậu!”
Tư thế cúi người, khí chất giữa lông mày giống hệt Hồng Liệt không sai.
Quốc vương Phổ Mật và Vương hậu Tida bắt giác nắm chặt tay nhau, ảnh mắt đầy kinh ngạc.
Hoa Dung run rẩy mở miệng nói: “Tam ca, anh thật sự là tam ca của em sao?”
Lâm Viên nhìn nghiêng cưng chiều cười với Hoa Dung.
Vẻ ngoài Lâm Viên trông bình thường hoàn toàn khác hẳn về anh tuấn của Hồng Liệt nhưng không hiểu sao lúc đó Hoa Dung là cảm thấy người đang cười với mình chính là Hồng Liệt!”Tam ca, anh đúng là tam ca của em rồi!” Quốc vương và Vương hậu cũng nhìn thấy, ánh mắt càng thêm kinh ngạc và nghi ngờ.
Tiêu Nhi cười nhẹ, bước tới giải thích: “Lâm Viên đã chết, bây giờ đứng trước mặt mọi người là Hồng Liệt, Hồng Liệt nhập vào thân thể của Lâm Viên.”
Vương hậu Tida kích động buông tay Quốc vương và Hoa Dung. Bà vươn đôi tay run rẩy muốn chạm vào người đàn ông trước mặt nhưng nửa chừng lại dừng lại nói: “Nếu đây đúng thật là Hồng Liệt, sao giọng nói lại như vậy? Không giống chút nào?”
“Bởi vì anh ta vừa mới trở về, linh hồn và thể xác còn chưa hoàn toàn dung hợp.” Tiêu Nhi bình tĩnh giải thích.
“Nhìn xem, vừa rồi khí chất cùng động tác anh ta hoàn toàn giống, hiện tại dung mạo cũng thay đối.
Ánh mắt của mọi người lập tức rơi vào trên mặt
Lâm Viên.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, khuôn mặt của Lâm Viên thay đổi từng chút một.
Khuôn mặt chữ điền của anh ta trũng xuống từ từ biến thành khuôn mặt gầy gò của Hồng Liệt.
Hốc mắt bị lệch cũng từ từ hồm xuống biển thànhđôi mắt to sáng ngời của Hồng Liet.
Mọi người chỉ cảm thấy như đang xem một phép thuật kỳ quái thay đổi người sống không thể tường tượng được, từng sợi dây thần kinh đều cảm thấy căng thần.
Trong một khoảnh khắc, những thay đổi trên khuôn mặt của Lâm Viên ngừng lại, cả nét mặt và biểu cảm đều hoàn toàn biến thành Hồng Liệt.
Hồng Liệt quay đầu lại, cười nhẹ với Tiêu Nhi: “Noãn Noãn, cảm ơn em! Cảm ơn em đã cho anh cơ hội được sống lại để anh có thể mạnh dạn nhận diện kẻ sát nhân!”
Thanh âm vừa phát ra hoàn toàn giống như trước đây chứa đựng sự dứt khoát, khuôn mặt ôn hòa, nhã nhặn dường như luôn mang theo một nụ cười rạng rỡ như nắng.
Trên mặt mọi người đều khó nén vẻ chấn kinh, có người vui mừng, có người lại nghi ngờ.
“Đây thực sự là Tam vương tử điện hạ!”
“Đúng vậy, bất kể ngoại hình hay giọng nói đều không thể nghi ngờ, đây chính là Tam vương tử.”
“Ôi Chúa di, đây là một phép màu kỳ diệu!”
“Mẫu hậu là Tam ca, thật sự là Tam ca! “Hoa Dungnước mắt lưng tròng nhìn Vương hậu.
Vương hậu Tida rơm rớm nước mắt, bà ấy vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, là Tam ca của con, là Hồng Liệt của ta!”
Bà không khỏi khẽ che mặt để nước mắt không rơi. Bà kim lòng không được duổi hai tay ra muốn ôm lấy đứa con vốn đã mất nay đã trở về bên bà.
Hồng Mẫn phản ứng trước ngăn lại: “Mẫu hậu, không thể được! Mẫu hậu đừng trúng quỷ kế của bọn chúng! Đây là một âm mưu!”
Anh ta đứng thẳng giữa hai người, không cho
Vương hậu Tida tiếp xúc thân thể của Hồng Liệt.
“Mẫu hậu, mẫu hậu không được chạm vào anh ta, anh ta sẽ làm người tổn thương.”
Vương hậu Tida chớp mắt chẩn chừ một lúc.
Hồng Liệt nhìn Hồng Mẫn nở nụ cười chua xót, trong mắt hiện lên nỗi buồn vô hạn: “Đại ca, em bị thủ ha Lâm Viên của anh giết chết! Lúc còn sống, ngoại trừ phụ vương người em kính trọng nhất chính là anh! Nhưng tại sao thuộc hạ của anh lại giết em?”
Anh ta không có nghiêm nghị chất vấn mà giống như một đứa trẻ luống cuống thì thào: “Đại ca, anh có biết lưỡi dao sắc bén đã chẻm em ra sao không? Anh biết em đã đau đớn thế nào không? Em không có anoán gì với ông ta, tại sao ông ta lại giết em một cách dã man như vậy? Anh à, anh không muốn trà thủ cho em sao?”
Hầu hết những người có mặt ở đây đều nhìn thấy vết đâm đẫm máu và kinh hoàng trên người Hồng Liệt.
Lúc này, từng người một đều nhìn mặt Hồng Mẫn đều lộ ra vẻ hoài nghi, khe khẽ nói.
“Nhìn thải độ của Đại vương tử, lẽ nào là ngài ấy chỉ thị cho Lâm Viên giết Tam vương tử?” “Không thể nào, trước giờ tình anh em của bọn họ vẫn luôn rất tốt!”
“Dù tốt thể nào đi nữa cũng không tốt bằng ngai vàng a! Ngoài Đại vương tử ra còn có ai có thể ra lệnh được cho Lâm Viên?”
Hồng Mẫn nghe mọi người bàn luận, lập tức tâm loạn như ma nhưng anh ta nhanh chóng tỉnh táo lại, nghiêm túc phủi sạch quan hệ.
“Không có khả năng! Tuyệt đối không có khà năng! Cho dù em thật sự là Hồng Liệt, cũng không có khả năng là Lâm Viên giết em! Ông ta luôn một mực ở bên cạnh anh không rời nửa bước! Có thể em nhìn lẫm rồi hoặc bị người khác lừa gạt!”
Anh ta như có như không nhìn về phía Tiếu Nhi. Ô đây, người muốn đối đầu với anh ta chỉ có thể là Tiêu Nhi