Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 440




Chương 440

Sau khi tiến Hoắc Kiến Phong đi, Hồng Mẫn lòng nặng trĩu quay về phòng sách tiếp tục làm việc.

Không lâu sau, Lâm Viên quay về với tâm trạng hết sức vui vẻ.

“Điện hạ, thật là đáng mừng.”

Ông ta tràn đầy gió xuân, không cần đợi thị vệ báo cáo, ông ta đi thẳng vào phòng sách và miêu tả lại tinh hình ở hiện trường một cách sống động cho Hồng Mẫn: “Mặc dù số lưong không được tính là nhiều nhưng tất cả đều là những những thử tinh xào nhất trong những thử tinh xào. Chằng trách lúc đấu anh ta nói không tiện mang theo đến đây, nếu bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ dẫn đến rất nhiều người ghen ti.”

Hồng Mẫn đặt cây bút trên tay xuống, vẻ mặtnghiêm túc nhìn ông ta: “Rốt cuộc lai lịch của tên Hoắc Kiến Phong này là gì?”

Đồng từ của Lâm Viên hơi co lai, tim ông ta như chùng xuống.

Chẳng lẽ ngài ấy đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của mình rối sao?

Nụ cười trên mặt Lâm Viên đông cứng lại, ông ta già vờ lủng túng nói: “Điện hạ, ngài nói như vậy là có ý gì? Thuộc hạ thật sự không biết, xin ngài hãy nói rõ một chút.”

Hồng Mẫn nhưởng mi, đôi mắt u ám, sắc bén mà nghiêm nghị.

Lâm Viên ổn định cảm xúc của mình và điểm tĩnh nhìn ngài ấy.

Trong giây lát, Hồng Mần làm dịu lại cảm xúc và giải thích: “Ta luôn cảm thấy năng lực của anh ta quả mạnh mẽ.”

Lâm Viên cau mày: “Theo những gì chính ta điều tra trước đây, anh ta chỉ là người thừa kế của một công ty nổi tiếng mà thôi. Trong tay anh ta có nắm giữ một số tiền nên đã làm một số việc từ thiện công ich. Thân phận đại sử được đặc phải của anh ta hoàn toàn là dựa vào khoản tiến đã quyền góp mà có được. Mục đích ban đầu của anh ta cũng chỉ là trà trộn vào để đưa vợvà con của anh ta trở về mà thôi! ”

Lúc đó, chính vì chuyện này mà ông ta mới dám ra sức sát hại Hoắc Kiến Phong, nhưng không ngờ anh ta vẫn còn sống sót đến bây giờ, hiền nhiên là có một cao nhân nào đó giúp đỡ.

Hồng Mẫn mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, trắm ngâm nói: “Không, đẳng sau anh ấy chắc hẳn phải có một nền tảng rất vững chắc nào đó chống đỡ. Nhiều súng ống đạn dược như vậy, mà chúng có thể qua mắt chúng ta để chuyển vào đây mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, ông không thấy kỳ lạ một chút nào sao? ”

Lâm Viên gật đầu lắc đầu: “Điện hạ, kỳ lạ là một chuyện, nhưng ngươi nghĩ kỹ càng một chút thì có thể hiểu được. Suy nghĩ trong đầu của những người kinh doanh không có gì ngoài việc trao đổi lợi ích, hẳn tặng cho chúng ta một món quà lớn như vậy, chắc là sẽ đưa ra cho ngài một điều kiện gì đó nhi?”

Hồng Mẫn nhướng mày: “Xem ra chỉ số thông minh của ông đã quay trở lại rồi nhi.”

Lâm Viên ngượng ngùng gãi đầu: “Vậy thì điều kiện của anh ta rất khắc nghiệt sao? Không phải là chuyện chúng ta làm không được chứ? Nếu như vậy. không lẽ chúng ta phải trả những đồ vật ấy về sao?”Vẻ mặt của ông ta thể hiện rõ sự không no, quà thực ông ta là một Lâm Viên tham lam và độc ác.

Hồng Mẫn hài lòng, no một nụ cười nham hiểm: “Hắc hắc! Đổ đã dâng tới cửa rối, có lý nào mà phài trả về chứ? Ở đây là nước Thanh Bạch, chính là địa bàn của chúng ta.”

“Vây thì…”

Lâm Viên còn chưa kịp hỏi, Hồng Mẫn trực tiếp ra lệnh, nói: “Ông lập tức đưa người bí mật đem toàn bộ số lượng súng ống đạn dược đưa đến nơi riêng của chúng ta.”

Tấm lưng chặt của Lâm Viên buông lỏng ra, về mặt ông ta lập tức hưng phần: “Đã hiểu, thuộc hạ sẽ đi làm ngay bây giờ.”

Ở vùng ngoại ô biên giới, bên trong biệt thự Điển Viên, ảnh đèn vàng ấm áp chiếu sáng mọi ngóc ngách.

Tiêu Nhi cùng với những người hầu bận rộn bên trong căn bếp rộng rãi, sơn hào hài vị truyền thống của nước Thanh Bạch, ẩm thực đa dạng và phức tạp của nước Z, và cả món gà nướng bít tết đặc trưng của nước Mễ…

Lục Thiên Bảo và những người khác đi theo Hoắc Kiến Phong vào nhà hàng, họ liến ngửi thấy mùi thơm nồng của thức ăn đang lan tỏa trong không khi.”Oa, thật là thơm quá đi!” Lục Thiên Bào nhin chằm chằm vào con gà nướng vàng óng.

Ngô Đức Cường nuốt nước bot: “Dù son hào hải vi có ngon đến đâu cũng không thể nào so sánh või ấm thực tự nhiên và giản dị của nước Z chúng ta.”

Trên đường đến đây, Hoắc Kiến Phong đã đại khái nói với họ về con người và tình hình ở đây.

Tiểu Thất nhìn đổ ăn trên bàn, khẽ mỉm môi, vươn cố nhìn xung quanh: “Ngài Hoắc, không phải ngài nói chị Tiêu cũng đang ở đây sao? tại sao tôi không nhìn thấy chị ấy?”

Cô vừa nói xong, Tiêu Nhi mang theo một đĩa gà trắng đầy dầu đỏ bước vào bên trong nhà hàng.

“Tiểu Thất, cô đang tim tôi sao?” Tiêu Nhi đứng

sau lưng cô ấy cười tít mắt nói.

Tiểu Thất quay lại và nhìn thấy Tiêu Nhi tay chân vẫn khỏe mạnh, vẻ mặt hồng hào.

Đầu tiên cô rất giật mình, sau đó hưng phần hét lên một tiếng, trực tiếp nhào đến ôm chặt lấy Tiêu Nhi: “Chị Tiêu đây sao? Chị Tiểu, chi không sao là tốt rồi!”

Tiêu Nhi vội vàng nâng cái đĩa lên cao: “Này, em cần thận một chút!”

Ngô Đức Cường thấy vậy, liền vội vã cảm lấy chiếcđĩa trong tay Tiêu Nhi. Đôi mắt anh ta tràn đấy niem vui, nhưng lại hiểu chuyện mà không lên tiếng phá vỡ bầu không khí.

Khi hai tay của Tiêu Nhi được giải phóng, mới ôm lấy Tiểu Thất an ủi: “Cô bé ngốc nghếch này, chi không sao cả. Em nhìn đi, toàn thân chị không hề có một vết thương nào cả, vẫn tốt đây này!”

Tiểu Thất nhìn trái nhìn phải, kiểm tra trước sau một lần, mới lấy tay lau nước mắt, phong má nói: “Tên địa hoàng tử kia thật xấu xa. Hắn ta nói máy bay của chị gặp nạn, hại em gặp ác mộng cả một đêm, làm em lo lằng muốn chết.”

“Chị không sao mà.” Tiêu Nhi nhẹ nhàng cười, đưa tay lên lau nước mắt trên khóe mắt cô ấy: “Lan này chị quay về còn được gặp tiền bối Cổ Thần nữa đẩy. mỗi ngày ông ấy đều cùng với ông ngoại của chị ăn uống, bây giờ đã tăng cân rồi đấy! Mọi người đều rất khỏe mạnh! Em đừng khóc nữa nhé. ”

“Uhm, em sẽ nghe lời chị.” Tiểu Thất khit khit mũi, ngoan ngoãn gật đầu.

Dường như nghĩ ra điều gì đó, cô lại nhìn xung quanh: “Tam vương tử điện ha đâu? Sao không thấy ngài ấy? Ta nghe lén thị vệ tán gẫu với nhau, nói rằng ngài đã chết, chắc không phải là thật đâu nhì?”Lúc những lời nói của cô ấy phát ra, báo không khi trở nên im lặng trong chot lát.

Lúc đó, Hồng Nhữ vừa bưng đồ ăn vào, vừa niềm nờ nói: “Tiểu Thất cô nương, con người sống chết có số cà. Lúc các cô cậu cũng ngại Hoắc ra khỏi cung, hằn là đã nhìn thấy tấm màn đen trên đường đúng không?”

“Cho nên, những tin đon khác đều là giả, chỉ có tin này là thật sao?”

Tiểu Thất nắm chặt tay của Tiêu Nhi, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống: “Tam vương điện ha, ngài ấy thật sự đã chết rồi sao?”

Tiêu Nhi chưa kip trả lời thì cô ấy đã tự nói với chính minh: “Không, không thể nào. Ngài ấy khôi ngô tuấn tú như vậy, có thể lực và công danh như vậy, làm sao có thể đột nhiên chết như vậy chứ?”

Dòng máu nóng trên người cô cạn dần, đầu ngón tay cô lạnh toát trong phút chốc.

Tiêu Nhi siết chặt tay cô lại, mím môi rối nói: “Tiểu Thất, em đừng như thế này, ngài ấy chỉ là đi về nơi mà ngài ấy thuộc về thôi. Đối với nào ấy mà nói, đây chưa chắc là một chuyện xấu. Em đừng quá đau buồn.”

“Người đã chết rồi, có nghĩa là không còn gì cả. Làm sao lại không phải là chuyện xấu chứ?” Tiểu Thấtméo miệng, vừa khóc vừa lám bám trong miệng

Tiêu Nhi không nói gì dược, chi có thể siết chất tay của cô ấy.

“Không còn gì cả, cũng có nghĩa là sẽ không có phiền phức nữa!” Lục Thiên Bảo nói chen vào một cách vô tư: “Em gái Tiểu Thất, em nghĩ thử xem, tinh hình hiện tại của nước Thanh Bạch như thế nào? Em cũng từng nói ngài ấy là một người vừa lương thiện vừa ấm áp, một vương từ điên rổ như vậy, ngài ấy sẽ phải đối mặt với việc này như thế nào? ”

Lục Thiên Bảo nghiêng người, lấy thức ăn từ tay Hồng Nhữ, nhân tiện chớp mắt Hồng Nhữ lạnh lùng nhin anh ấy.

Lục Thiên Bảo sở sở mũi, không để bụng mà đặt đĩa thức ăn lên bàn: “Có nhiều đồ ăn ngon như vậy, không phải chúng ta nên ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện sao? Em gái Tiêu thất, những thử này đều do chị Tiêu của em dày công chuẩn bị cho em đấy!”

Anh ấy náo nhiệt như vậy, khiến cho bầu không khí ở phòng ăn dần trở nên bình thường lại

Tiểu Thất nhìn những món ăn thơm phức trên bàn, không khỏi nghen ngào nói: “Chị Tiêu, cầm ơn, cảm ơn chị rất nhiều!”

“Em gái ngoan.” Tiêu Nhi đau lòng sờ sờ đầu cô:”Em đừng buồn nữa. Nói không chừng trong tương lai, chúng ta sẽ gặp lại Hồng Liệt với một thân phân khác thi sao!

Đây chính là mức độ lớn nhất mà cô ấy có thể ám chỉ.

Hoắc Kiến Phong và Hồng Nhữ đồng thời lo lắng nhìn cô, vừa sợ Tiểu Thất đoán ra được, vừa sợ Tiểu Thất không đoản ra được.

Nhưng rõ ràng là, Tiểu Thất nghe không hiểu gi cả.

Cô khẽ nhếch miệng, đôi mắt lại trở nên buồn bã: “Em biết rồi, đơi đến khi em chết đi, tất cả mọi người đều là người đã chết thôi.”