Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 438




Chương 438

Con người Hoắc Kiến Phong hip lại, nụ cười trên mặt anh có về ngày càng thân thiện: “Cho nên tôi mới nói, Tam vương từ điện hạ chỉ là già từ bi, đại vương tử điện hạ anh mới thật sự trạch tâm nhân hậu. Trong ba vị vương tử, chỉ có anh là người khó làm nhất, có phong độ nhất:”

Lời nói dễ nghe thì không có ai không thích nghe.

Mặc dù biết rõ mục đích của chuyến này của

Hoắc Kiến Phong, HỐng Mẫn vẫn khoái trá cong khóe

miệng lên: “Đại sử Kiến Phong khách khí rồi.”

Hoắc Kiến Phong nhưởng mày một cách khó nhận thấy.

Đã nói đến mức độ này, mà còn không chủ động giao người ra đây, thì quả nhiên anh ta rất tham lam.

Anh đặt nạng xuống, cười nhạt rồi lấy một tấm bản đó gấp lại từ trong túi ra đưa cho Hồng Mẫn: “Điện hạ, để tò lòng kính trọng và biết ơn ngài, tôi đã đặc biệt chuẩn bị một ít lới lãi, hy vọng điện hạ thích. Bởi vìthử này rất giá trị, tôi lại là đại sử, nên thật sự là không thích hợp đi rêu rao, nên để nó ở chỗ này, phien điện hạ tự đi lấy một chuyển.”

“Ô, phải không?” Hồng Mẫn trơn mắt, sự tham lam lỏe lên trong mắt anh ta.

Anh ta nhận lấy bản đồ, rồi cần thận nhìn một chút: “A, đây không phải là ở ngoại ô sao?”

Hoắc Kiến Phong gật đầu: “Đúng. Mục tiêu trong thành quá lớn, nên chỉ có thể đặt ở bên ngoài. Khoảng cách không xa lắm, điện hạ có thể lập tức phái người đắc lực nhất đi lấy, còn tôi uống trà nói chuyện phiếm cùng điện hạ ở đây.”

Vừa nói, anh vừa cẩm ly trà hoa quả trên bàn, nâng ly với Hồng Mẫn,

Hồng Mẫn nhìn vị trí trên bàn đổ cách đó không xa mà trên mặt lộ về do dự.

Nếu không lấy được hồi báo đã phóng người, thì anh ta không cam lòng. Nhưng đã nói đến mức độ này, không thả người cũng không phù hợp.

Anh ta sợ hơn là có khả năng Hoắc Kiến Phong thiết kế bẫy, vi dù sao cái người đàn ông này cũng có lòng dạ độc ác.

Lâm Viên đứng sau Hồng Mẫn bình tĩnh nhìn toànbộ quá trình, ông ta tựa như một bức tượng điêu khắc Lúc này, ông ta hơi cúi người xuống, rồi tự mình đế nghị: “Điện hạ, không bằng để thuộc hạ đi!”

Hồng Mẫn nheo mắt, liếc nhìn Lâm Viên.

Ánh mắt Lâm Viên trịnh trọng, binh tĩnh gật đầu với anh ta

Không ai phù hợp hơn ông ta.

Hồng Mẫn suy nghĩ một chút, rồi giao bản đố cho ông ta: “Tốt, đi nhanh về nhanh. Đại sử Kiến Phong luôn ra tay bất phàm từ trưởc đến nay, nên tôi rất chờ mong phần quà này.”

Trong lúc bàn giao, anh ta không biển sắc cầm tay Lâm Viên, Lâm Viên đáp lại anh ta bằng một nụ cười trấn an.

Rất nhanh sau đó, Lâm Viên đã mang theo người rời đi.

Mặc dù sắc mặt Hồng Mẫn vẫn như thường, nhưng khỏe mắt thấy Lâm Viên biến mất, anh ta mới xem như thực sự phục hồi tinh thần lại.

Hồng Mẫn nhìn tóc trắng hơi run rẩy, hai gò má già nua của Hoắc Kiến Phong, mà trong lòng âm thẩm vui vẻ, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ đau lòng và tiếc hận: “Khi nghe nói là cậu ba hạ độc anh, tôi thực sự hoàngSỌ. Người hoàng thất chúng ta kiêng kỵ loại thú doạn quỷ quyệt này nhất. Hại anh thành cái dạng này, thực sự rất xin lỗi!”

Hoắc Kiến Phong bình tĩnh nhin vẻ mặt của anh ta, anh có lệ mà thở dài một tiếng: “Ấy, chuyện quá khứ ấy mà, không nhắc đến cũng được! Điện hạ, lần này tôi tới, còn mang theo một món quà rất quan trọng cho nhị vương từ điện hạ.”

Hồng Mẫn biết rõ anh đang nói về hệ thống phòng ngự, nhưng lại làm bộ vô tri nói: “O? Là quà gi?”

Hoắc Kiến Phong thản nhiên nói: “Phiên bản nâng

cấp của hệ thống phòng thù có hiệu suất tốt hơn, kết cấu vững hơn, cũng an toàn hơn.” Hồng Mẫn giả vờ kinh ngạc nói: “Vây quả là đổ tốt!”

Hoắc Kiến Phong cười nhạt: “Nhị vương tử điện hạ là người trung thành. Nếu anh ta nắm giữ bộ hệ thống này, thì tương lai nhất định có thể phụ tả anh rất tốt.”

“Phụ tá tôi sao?” Dường như Hồng Mẫn nghe được điều gì rất buồn cười, anh ta cười xua tay lia lịa nói: “Đại sử Kiến Phong, anh hiểu lầm rồi. Phụ vương tôi thích tam đệ nhất, tuy bây giờ bọn họ hoặc chết, hoặc rời đi… Nhưng cái vị trí kia, dù có chuyển đến đầu, cũng không thể nằm trên đầu tôi.”Chân mày Hoắc Kiến Phong hơi nhíu, anh không hiểu nhìn Hồng Mẫn, rồi lại chợt nở nụ cười: “Đúng vậy, cha mẹ trên toàn thế giới đếu giống nhau, đều thích những đứa trẻ ngoan ngoãn nhất. Nhưng làm vua của một nước, thì cần phải là người có năng lực có trách nhiệm. Theo tôi thấy, trong ba vị vương từ, cũng chi có đại vương tử người mới có năng lực này thôi.”

Dù biết phân biệt hàng tốt xấu, tất nhiên chi minh tôi có khả năng này.

Trong lòng Hồng Mẫn oán thầm như vậy, nhưng nét mặt anh ta lại lộ ra biểu tình khổ sở: “Đại sử Kiến Phong, nói như vậy, anh thật sự không nên nói nữa, bằng không chẳng những sẽ mang đến phiến phức cho tôi, mà còn chỉ sợ cũng mang đến phiến phức cho anh. Người kế thừa vương vị là do phụ vương mẫu hậu và các đại thần quyết định, tôi không đảm muốn.

Anh ta vừa dứt lời, tiếng bước chân ổn ào từ bên ngoài đại sảnh đã truyền đến.

Hạ Lỗ cách cánh cửa cung kính nói: “Điện hạ, Đại nhân Lâm Viên đã yêu cầu chúng tôi mời bạn của Đại sử Kiến Phong đến.”

Bên ngoài cánh cửa đại sảnh đang mo, Lục Thiên Bảo, Ngô Đức Cường, Tiểu Thất đang đứng cạnh nhau giữa vài thị vệ, khi thấy Hoắc Kiến Phong thì trong mắthọ lập tức lóe ra ảnh sáng mừng rỡ.

Hồng Man gid tay lên, bọn thị vệ lập tức thối lui.

Hạ Lỗ dùng tay làm dấu mời: “Quý khách, mời vào bên trong.”

Đảm người Lục Thiên Bảo kiểm chế sự kích động trong lòng, lễ phép hành lễ với Hồng Mẫn trước, rồi mởi vây quanh người Hoắc Kiến Phong.

Ngô Đức Cường kích động đến mức rơi nước mắt, đi vòng quanh Hoắc Kiến Phong nhìn trái nhìn phải: “Cậu ba, cậu thể nào rồi? Thân thể có khả hơn chưa?”

Lục Thiên Bảo rũ mái tóc dài ngang lưng, giả bộ khó chịu nói: “Không có công lý mà, già rồi mà vẫn đẹp trai như vậy sao? Ông trời cũng quá thiên vi!”

Hoắc Kiến Phong liếc nhìn Lục Thiên Bảo, rồi mới đạm nhiên mà trả lời Ngô Đức Cường: “Tôi không sao, mấy người thế nào?”

Ngô Đức Cường bén nhạy phát hiện ra, hơi thở khi Hoắc Kiến Phong nói chuyện đã đã ổn định hơn nhiều so với lần đầu tiên anh từ núi Thanh Bạch xuống.

Ngô Đức Cường mới thà lòng một chút, lau nước mắt đi, rồi cười nói: “Chủng tôi cũng tốt. Đại vương tử điện hạ đã chăm sóc chúng tôi dựa theo theo tiêu chuẩn ăn uống tốt nhất, tôi cảm thấy mình mập thêmvài vòng rói.”

Lục Thiên Bảo phụ họa nói: “Đúng vậy, tôi không muốn quay lại nữa, vẫn muốn an nhân trong cung, muốn cải gì có cái đó, rất thoải mái!”

Tiểu Thất mím môi, đến khi bọn họ nói xong, cô ấy mới rụt rè đi tới: “Hoắc tiên sinh, Tiểu tiểu thư đâu? Cô ấy có khỏe không? Tam vương tử điện hạ có khỏe không? Chúng tôi ở chỗ này cái gì cũng tốt, cũng không biết tin tức ở bên ngoài.”

Lúc hỏi, khỏe mắt cô ấy vô thức liếc qua nhìn Hồng Mẫn.

Hồng Mẫn cười nhạt với cô ấy với ảnh mắt ấm áp, thân thể Tiểu Thất không tự chủ mà co rúm lại lại.

Mặc dù là một động tác vô cùng nhỏ, nhưng Hoắc Kiến Phong vẫn cảm giác được.

Vẻ mặt anh bình tĩnh, giọng điệu trầm ổn lộ ra về trần an: “Không cần lo lắng, tất cả mọi người đều tốt. Mấy người phải rất cảm ơn đại vương tử điện hạ đã thu nhận, bên ngoài thời tiết đã thay đổi. Nếu không nhờ đại vương tử điện hạ, thi ngay cả mạng mấy người có thể cũng không có.”

“Thật vậy chăng?” Tiểu Thất kinh ngạc nói.

Cô ấy nhìn Hoắc Kiến Phong, lại nhìn Hồng Mẫn,cô ấy luôn cảm thấy khó tin,

Hồng Man ung dung gật đầu mim cười bình tĩnh, giữa hai lông mày lộ ra về thân nhiên.

Lúc này Tiểu Thất mới yên lòng lai, ba người cung cung kính kính mà nói lời cảm ơn với Hồng Mẫn.

Hồng Mẫn vui vẻ nhận.