Chương 433
Tiêu Nhi trịnh trọng củi người xuống trước mặt Hoa Dung: “Ve cái chết của Sát Bắc và toàn bộ thành viên phi hành đoàn, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, thật xin lỗi!”
Nghĩ đến Sát Bắc, vành mắt của Hoa Dung đỏ lên. Nhưng cô ấy không có chút do dự, lập tức nằm lấy tay của Tiêu Nhi, đỡ cô dậy:
“Tiêu Nhi, đó không phải là quyết định của cô, đó là quyết định của tôi, là tôi quyết định giúp cô, là tôi quyết định để bọn họ giúp cô.”
Như nghĩ ra điều gì, cô ấy ngạc nhiên nhìn Tiêu Nhi: “Lần này cô quay lại, không lẽ chỉ vì muốn đến xin lỗi tôi thôi sao? Hiện tại hoàng cung là một ndi đắm rồng hang hồ, cô quay lại rất nguy hiểm.”
Không đợi Tiêu Nhi trả lời, Hoa Dung đã cau mày bắt đầu suy xét, làm thế nào mới có thể âm thẩm tránh khỏi thể lực của Đại vương tử đưa cô ra ngoài.
Tiêu Nhi nằm lấy tay cô ấy, giọng ôn hoà nói: “Côtung, cũng đừng lo lắng. Lần này vì chuyện này, mà còn vì những khác nữa.”
kéo cô xuống, quan tâm nói: “Còn nữa à? Tôi có thể giúp được gì cho cô
khổ vì mất đi người yêu, bản thân thì tù, vô cùng nhếch nhác khốn cùng, tiên cô ấy nghĩ đến lại là giúp mình!
Tiêu Nhi tràn cảm động, cô Hoa Dung lại: “Cảm ơn cô, Hoa Dung,
cau mày, bộ tức giận nói: “Cô làm gì cảm ơn, làm giống như chị em nay là giả vậy, đáng ghét!”
kích nhỏ giọng “Được được tôi không nói nữa. Lần này tôi trở về, và xin lỗi cô ra, thì tôi còn muốn Bạch giải quyết vấn để hiện tại. những này, ít nhiều đều có liên và phụ hoàng mẫu hậu của cô có ơn Tôi sẽ không khoanh tay đứng vây trong cảnh nguy hiểm.”
Hoa Dung đẩy vui mừng, khoác lấy vaicủa Tiêu Nhi: “Chi em tốt Nố mặt cô tốt với tôi như vậy, tôi lại nói cho cô biết một bí mật ”
Cô ấy thấp giọng ghé vào tại của Tiêu Nhi:
“Nhị ca luôn bí mật giúp tôi tìm Sát Bắc và các thành viên trong phi hành đoàn, nhưng cho tới nay vẫn chưa tìm được thi thể của bất cứ một người nào. Nhị ca nói rất có thể bọn họ đã được người nào đó cứu rồi. Chỉ là không biết đã bị đưa đi đâu thôi. Vì vậy bây giờ, không có tin tức cũng là một tin tốt, cô đừng cảm thấy áy nảy nữa.”
Tiêu Nhi kinh ngạc vui mừng, nhưng ngay sau đó trên mặt vẫn lộ ra một chút lo âu.
Nơi đó là đại dương biến hoá khôn lường, đủ các loại sinh vật biển khổng lồ rải rác khắp nơi, con người thì quả mức nhỏ bé,
Hoa Dung nhìn ra được ý nghĩ của cô, giữ vai có khí phách nói:
“Không sao, dù cho bọn họ thực sự không may mà hi sinh, vậy thì bọn họ cũng là những người anh hùng trọng tình trọng nghĩa, hết lòng tuân thủ lời hứa của nước Thanh Bạch, tôi cảm thấy kiêu hãnh và tự hảo cho bọn họ, Người của nước Thanh Bạch chúng tôi không sợ chết, chỉ sợ chết trong sự hèn nhát và nhếch nhác. Cái chết của bọn họ không đảng xấu hổchút nào, mà còn rất ngầu!”
Mặc dù ở ngoài miệng thì cô ấy nói như vậy, nhưng vành mắt thì nhịn không được đỏ lên.
Tiêu Nhi nghiêng người, cho cô ấy một cái ôm:
“Cô yên tâm, lần này tôi quay lại, chính là để thay bọn họ tìm ra hung thù. Máy bay quả thực đã bị người nào đó động tay động chân, hơn nữa vô cùng tàn nhẫn, hoàn toàn không có ý định chữa cho chúng ta một con đường sống nào.”
Tiêu Nhi nói ngắn gọn một lượt cho Hoa Dung nghe về sự cố đã xảy ra với mình.
Trong mắt Hoa Dung đỏ rực như máu, bàn tay buông thông bên cạnh nằm chặt thành quyền:
“Tiêu Nhi, bây giờ trong lòng cô có phải đã có đối tượng tình nghi rồi không?”
Tiêu Nhi gật đầu: “Thành thật mà nói, gần đây người của chúng tôi đang giám sát Đại vương từ điện hạ, chuyện này chắc chắn có liên quan đến ngài ấy.”
Quả nhiên là anh ấy!
Khi đó người một lòng nhắm vào Tiêu Nhi, hận không thể khiến cô ấy chết, chi có một mình đại ca.
Móng tay của Hoa Dung ẩn vào lòng bàn tay, cơn đau khiến cô ấy từ trong thù hận tinh táo lại.Cô ấy nghĩ tới điều gì đó, buông tay Tiêu Nhi ra, vội vàng chạy đến trước tủ trang sức, lấy ra một mặt dây chuyền hình đầu hươu trong dãy trang sức rực rỡ đưa cho Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi tò mò nhận lấy: “Đây không phải cái mà khi tôi nhờ cô giúp đã dùng đến sao?”
Hoa Dung gật đầu: “Cô mở ra xem thử đi.”
Tiêu Nhi cau mày nghi hoặc, mở ra, thấy trong không gian nhỏ hẹp, để một cái nút áo nhỏ màu đen:
“Đây là cái gi?”
Trong phút chốc vành mắt của Hoa Dung đỏ lên, cô ấy cố chấp ngẩng đầu lên, nước mắt không chiu sư không chế mà chày ra:
“Tam ca chết rồi. Đây là thứ tôi tìm thầy trên người của anh ấy. Tôi đã nhờ người xác nhận, cái nút áo này, là của hộ vệ trong cung của đại ca.”
Cô ấy không chi buồn vì mất đi một người anh yêu thương mình, mà là đồng thời mất đi hai người. Những ngày tháng đẹp đẽ không lo âu của trước kia, tất cả đều biến thành một giấc mộng hão huyền mong manh dễ vỡ.
Nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của cô ấy, Tiêu Nhi nhấp nhảy môi, cuối cùng cũng không nói ra được lời nào, chi thám nói trong lòng: Hoa Dung, xin lỗi! Hiệntại tôi tạm thời không thể nói cho cô biết sự thật, đợi khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ cho cô một món quà bất ngờ.
Có điều chỉ ngắn ngủi trong vài giây, Hoa Dung đã hít mũi lau khô nước mắt trên mặt, bình tĩnh nói với Tiêu Nhi:
“Hiện tại tôi đã sắp xếp cho thuộc hạ đi điều tra đại ca, một khi lấy được chứng cứ, tôi sẽ đi bẩm báo với phụ hoàng, tuyệt đối không để anh ấy tự do tự tại ngoài vòng pháp luật.”
“Không được. Chuyện này, cô nhất định không được quá xúc động.”
Tiêu Nhi lên tiếng, ôn hoà ngăn lại:
“Chuyện này, không hề đơn giản như cô nghĩ, đây không chỉ là chuyện gia đình, mà quan trọng hơn nữa còn là quốc gia. Theo tác phong và thủ đoạn làm việc của Đại vương từ hiện nay, chỉ sợ có rất nhiều việc, ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu của cô đều không thế làm gì được ngài ta. Nếu như cô hấp tấp hành động, nói không chừng còn làm hại đến bọn họ.”
Hoa Dung đột nhiên nghĩ đến cái chết của Hồng Liệt:
“Chắc chắn là tam ca đã biết chuyện gì đó, nên đại ca mới phái người đến giết người diệt khẩu. Nhưngmà, Tiêu Nhi, một đại ca lòng dạ nham hiểm lại độc ác như vậy, tôi không muốn nhẫn nhịn thêm một ngày nào nữa.
Tiêu Nhi cắt chiếc nút áo vào, nắm lấy tay cô ấy, nghiêm túc nói:
“Không muốn nhịn cũng phải nhịn, bây giờ không phải chỉ có một mình cô đang điều tra chuyện này, cô tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ, càng không thể làm liên lụy đến người vô tội.”
Hoa Dung nhớ đến Hồng Tuấn, lệnh của phụ hoàng là để họ cùng nhau điều tra.
Sát Bắc đã chết, trong lòng cô ấy chỉ còn lại thù hận. Nhưng nhị ca thì khác, anh ấy còn có chị dâu, còn có những đứa con đáng yêu…
“Hoa Dung, cô yên tâm! Tôi cam đoan với cô, đợi khi sự việc kết thúc, Đại vương tử sẽ bị trừng trị thích đảng” Tiêu Nhi trịnh trọng nói.
Hoa Dung thở ra một hơi, gật đầu, dùng sức nằm chặt tay của Tiêu Nhi:
“Tiêu Nhi, tôi tin cô, tôi nghe theo cô.”
Tiêu Nhi gật đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai củng nở nụ cười kiên định.