Chương 428
Hoắc Tuấn Nghĩa vừa thấy động tác này, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là không nên gì đó, bèn vội vàng vươn tay che mắt Vân Thiên: “Phỉ lễ chở nhìn, phi lễ chở nhìn.”
“Đừng ổn ào!”
Vân Thiên ghét bỏ đẩy tay anh ta ra, tiến lên vài bước, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lộ Tây.
Dưới ảnh mắt kinh dị của mọi người ở đây, Lộ Tây bình tĩnh cời bò hai nút áo, lộ ra một màn hình máy tính lớn chừng bàn tay ở trước ngực.
Mọi người lập tức sửng sốt.
Lô Tây bình tĩnh nhấn một phím, màn hình lập tức phát lại quá trinh cô ấy được tạo ra.
Con số hiển thị thời gian là năm năm trước, Hoắc Kiến Phong phát minh ra cô ấy ở trong phòng thí nghiệm.Lúc mới được tạo ra, đầu cô ấy trọc lóc, hai mắt trống rỗng, chi là người máy bình thường.
Sau đó Hoắc Kiến Phong cho cô ấy mặc bộ quần áo giả da người đặt làm riêng, lúc đầu, cô ấy là một cô bẻ mộc mạc trong bộ đồng phục học sinh của sáu năm trước, sau đó, cô ấy dần biến thành dáng vẻ của một phụ nữ giỏi giang có năng lực.
Đương nhiên, vẻ ngoài của cô ấy không thay đổi gì cả.
Bộ não của cô ấy được cấy một con chip thông minh, bên trong chứa nhiều kiến thức xã hội và khoa học, cơ thế sau khi được tu sửa và hoàn thiện lại không khác gì người bình thường, cả về giọng điệu và phong thái, gần như có thể đóng già con người được.
Hình ảnh cuối cùng trên video là giới thiệu chi tiết các kỹ năng của cô ấy, dù là cầm kỳ thi họa hay là trị thức văn hóa khoa học, kể cả các loại võ thuật trên thế giới, chiến đấu kịch liệt v.v, cô ấy đều như ngựa quen đường cũ, rõ như lòng bàn tay.
Hoắc Tuần Nghĩa nhin đoạn video quay lại cành Lộ Tây đánh võ, đôi mắt mờ to như chuông đồng: “Thật, thật sự giỏi như vậy?”
Như là nghĩ đến cái gì, anh ta bỗng nhiên hô lên: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là phiên bản tiên tiến của trítuệ nhân tạo? Cái này mạnh hơn nhiều so với những gì tôi đã thấy ở triển lãm Khoa học và Công nghệ. Kien Phong, đây là sản phẩm mới mà tập đoàn Hoắc Kiến nhà chúng ta bí mật nghiên cứu chế tạo à?”
Kết thúc phát video, Lộ Tây cài nút áo lại, sửa đúng lời của anh ta: “Bác hai, cháu không phải là sản phẩm mới, cháu là người nhà.”
Hoắc Tuần Nghĩ vừa mừng vừa sợ: “Nha, còn biết ta là bác hai cd?”
Lộ Tây không nói tiếp, cô ấy lễ phép cười một cái, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Nhi, cúi người ôm cô một cái: “Mẹ, hoan nghênh mẹ về nhà! So với con, mẹ xinh đẹp và sống động hơn nhiều.”
Cảm xúc có hơi cứng rắn, nhưng không lạnh băng như máy móc, hiển nhiên Hoắc Kiến Phong đã trang bị cho cô ấy một chức năng mô phòng nhiệt độ cơ thể.
Khoa học kỹ thuật phát triển từng ngày, nhưng Tiêu Nhi hoàn toàn không nghĩ tới minh lại là người đầu tiên tiếp cận với trí tuệ nhân tạo chân thật này.
Cô vừa tò mò vừa ngạc nhiên nhìn Lộ Tây, Lộ Tây cũng thoải mái đứng đó để cô nhìn, giọng nói ôn nhu giới thiệu: “Mẹ, tuy rằng mấy năm nay bố đã cài tiến con vô cùng giỏi, nhưng phần lớn thời gian con vån ở phòng thí nghiệm, giúp đỡ nhóm kỹ sư phân tích sốliệu, Rất it khi bố đến thăm con, mỗi lần bố đến, bốn giác quan mô phòng của con lại gọi cho con cảm xúc nhớ nhung. Đại não của con có thể giúp con phân tích cảm xúc này, nhưng con không thể cảm nhận được cảm xúc gọi là nhớ nhung này. Con chỉ biết rằng bố con đang rất nhớ mẹ. ”
“Mỗi lắn bố đến đây, bổ luôn thảo luận về IT hoặc là vấn đề y học với con, con có thể trả lời tất cả vấn đề bố hỏi, nhưng vẫn không thể khiến nội tâm bổ thật sự vui vẻ. Hệ thống nói cho con biết, đây là tình cảm bị thiếu hụt. Mẹ, có thể nhìn thấy mẹ trở về, trở lại bên bố một lần nữa, con có thể cảm nhận được mẹ đã bù lại tình cảm thiếu hut của bố, con rất vui.”
Hoắc Tuấn Nghĩa cười ra tiếng: “Người máy như cháu mà cũng biết cái gì là vui à?”
Lộ Tây nghiêm túc sửa lại: “Tuy rằng cháu không có năng lực càm nhận được cảm xúc, nhưng cháu đang cố gắng học cách đồng cảm, nhìn thấy mọi người vui vẻ, cháu cũng sẽ làm ra biểu cảm vui về chính xác.”
Cô ấy nói xong, quay đầu “vui vẻ” cười với Hoắc Tuấn Nghĩa.
Qua nhiên là dáng vẻ khi vui mững.
Hoắc Tuấn Nghĩa ngạc nhiên: “Trời ạ, này cũngquá giống, quả thông minh rồi! Tuy nhiên, Kiến Phong, cậu thế này cũng quá khoa trương đó! Đừng nói mỗi đêm dài tĩnh mich cậu sẽ coi cô ấy là em dâu đấy nhé?”
Không đợi Hoắc Kiến Phong mở miệng, Lộ Tây đã lên tiếng bảo vệ: “Bác cả, Phật viết: Trái tim nhìn thấy mới là thật sự nhìn thấy. Cái bác nhìn thấy chi là túi da của cháu thôi, mà cái bố nhìn thấy là trí tuệ của mẹ. Cho tới bây giờ, mỗi lần nói chuyên với cháu, bổ đếu chỉ nói những vấn đề chuyên nghiệp có liên quan đến khoa học, mặc dù cháu đã là siêu máy tính, nhưng cháu biết trí tuệ của cháu vẫn chưa bằng một phần bạn của mẹ.”
Nói xong, cô ấy lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhi: “Mẹ, con chính là chuỗi số liệu lập trình, sự linh động cùng nhạy bén của mẹ mới là pháp bào chiếm cứ trái tim bố. Mẹ, mấy năm nay bố vô cùng nhớ ngài!”
Nói có sách mách có chứng, nếu không phải khuôn mặt trước mặt này, Tiêu Nhi thật sự rất khó có thể tin tưởng cô ấy chỉ là người máy.
Cô nhưởng mày, nhưng ánh sáng trong mắt kia khó giấu sự tán thưởng.
Hoắc Kiến Phong nhìn cô, ngữ khí thản nhiên:
“Nếu em không thích khuôn mặt này thì anh có thể đổikhuôn mặt khác cho cô ấy.”
Khi đó, anh chi nghĩ rằng nếu bọn họ có con gái, anh hy vọng con gái có thể giông cô.
Tiêu Nhi mim môi, khó xử cười: “Tuy rằng em hiểu mục đích ban đầu của anh, nhưng dù sao hiện giờ cô ấy cũng đã lớn, nhìn thấy thật sự có chút…”
“Vây em muốn cô ấy có khuôn mặt thể nào?” Hoắc Kiến Phong hỏi.
Tiêu Nhi nghiêng đầu nghĩ: “Tạm thời em cũng không biết.”
“Không cần suy nghĩ, Hai người đi làm việc của hai người, để cô ấy lại cho con là được.” Vân Thiên bỗng nhiên mở miệng, cậu tiến lên hai bước, chủ động nắm lấy tay Lộ Tây.
Tuy rằng ngữ khí của cậu lạnh lùng, biểu cảm cũng cứng ngắc, nhưng khi càm nhận được mềm mại và ẩm áp từ bàn tay cậu mang đến, Lộ Tây lập tức nghiêng đầu, lộ ra một biểu cảm vui về với Vân Thiên.
Nhìn thấy một lớn một nhỏ nghiêng đầu nhìn nhau, Tiêu Nhi mới hồi thần lại.
Cô nhìn Hoắc Kiến Phong với ảnh mắt đấy thâm ý. thấp giọng nói: “Anh đây là tính toán cả rồi chử gi? Có phải anh đã sớm nghĩ đến chuyện dùng cô ấy để đếnbù cho con trai không?”
Sáng sớm anh đã dự đoán được bọn họ phải rời đi, Vân Thiên nhất định sẽ không vui, mà ngoài người thân ra, cái khiến Vân Thiên có hứng thủ nhất chính là công nghệ cao gì đó.
Hoắc Kiến Phong ôn hòa cười: “Là đột nhiên này lòng tham, tùy cơ ứng biển. Lúc trước còn muốn cải tạo một chut, nhưng hiện tại thời gian và cơ thể không cho phép, chỉ có thể miễn cưỡng để thể này trước.”
Tiêu Nhi bất đắc đĩ liếc anh một cái.
Người đàn ông này, quả thật là suy nghĩ chu đáo hơn cô.
Di Định tận chức tận trách báo lại cho bà cụ Hoắc mỗi biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt của từng người, bà cụ Hoắc nghe được thì không hiểu ra sao, nhất thời cũng không nói chen vào.
Đồng thời, Vân Thiên và Lộ Tây đã bắt đầu trò chuyện rôm rà, Vân Thiên lễ phép nói: “Tôi muốn đổi khuôn mặt
khác cho chi, có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể.” Trên mặt Lộ Tây lộ ra vẻ tươi cười, lại lấy màn hình máy tính trước ngực ra: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, đổi thành Ultraman mà các bétrai đều thích được không?”
Theo lời nói của cô ấy, màn hình máy tinh của xuất hiện hình ảnh đủ loại kiểu dáng của Ultraman: Ultraman Tiga, Ultraman Cerro, Ultraman Tyro…
Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn hoa cả mắt: “Cháu có thể biến thành những thứ này?”
Lộ Tây gật đấu: “Đúng vậy, chỉ cần may cho cháu bộ quần áo tương ứng là được.”
Không đợi Vân Thiên mở miệng, Hoắc Tuấn Nghĩa đã xoay tay hưng phần đứng lên: “Vây mỗi ngày một cái, chính là kiểu không bị lặp lại. Biến xong rồi còn có Hana no Ko Lunlun, Thủy Thủ Mặt Trăng, phim hoạt hình gì cũng đến lượt…”
“Ngây thơ!” Vân Thiên ghét bò cho anh ta một ảnh mắt xem thường, chỉ tay vào Hoắc Tuần Nghĩa rồi nói với Lộ Tây: “Chị biến đổi thành dáng vẻ của bác là được.”
“Hà?” Tươi cười trên mặt Hoắc Tuấn Nghĩa lập tức cứng lại.
Sừng sốt vài giây, anh ta mới phản ứng lại, cột nhà nằm ống tay áo của Vân Thiên: “Cục cưng, ta biết cháu thích ta, nhưng không phải mỗi ngày chủng ta đều ở cùng nhau à? Không cần thêm thêm một người nữa chứ?””Cán.” Văn Thiên lời it mà ý nhiếu, nghiêm túc nói: “Có cạnh tranh mới có tiến bộ, bác cố gắng lên.”
Chết tiệt! Quá vô tình!
Hoắc Tuấn Nghĩa kêu rên một tiếng, nhìn về phía mọi người với ánh mắt xin giúp đỡ.
Mọi người liếc nhìn nhau một cái, tất cả đều là hóng chuyện không chê chuyện lớn, ngay cả khóe môi Hoắc Kiến Phong cũng cong lên.