Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 423




Chương 423

Chân mày Hồng Mẫn văn chặt: “Không tra được thì cử tiếp tục tra, tra cho đến khi tra ra được mới thôi!”

Anh ta dừng một chút, rồi lại tựa như nghĩ đến cái gì, nói: “Tên phế vật Hồng Liệt kia đâu rồi?”

Thấy anh ta không truy cứu nữa, Lâm Viên thờ phào: “Tin tức mới nhất cho thấy Tam vương từ điện hạ vẫn còn ở nước Z, tạm thời không có động tĩnh gi. Một khi anh ta có bất kỳ động tĩnh gì, thuộc hạ chắc chắn sẽ báo cáo cho ngài trước tiên,

“Không có tin tức tốt sao?” Hồng Mẫn hơi phiên phuc

“Có” Lâm Viên tiến lên hai bước, thấp giọng nói: “Tuy tình huống nhìn như rơi vào cục diện bế tắc, nhưng khi thuộc hạ đang tìm kiếm manh mối từ cô gái trẻ, thuộc hạ đã tim thấy hành tung của hai người khác lúc hai người Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhĩ nhập viện củng nhau. Bọn họ một người tên là Lục Thiên Bảo – bạn bè của Hoắc Kien Phong, người kia tên là Ngô ĐứcCường, anh ta là trợ lý mà Hoắc Kiến Phong tín nhiệm nhất. Thuộc hạ đã bí mật kiếm soát họ và chuẩn bị xin ngài chỉ dẫn bước tiếp theo.”

Niềm vui lóe lên trong mắt Hồng Mẫn, nó gợi lên sự lạnh lẽo nham hiểm: “Tốt, tốt.”

Anh ta cũng nhận ra rằng một Tiểu Thất vừa rồi có thể không đủ lợi thế, nhưng hiện tại cộng thêm Lục Thiên Bảo và Ngô Đức Cường này, thì sẽ không sợ không câu được cá lớn rồi.

“Ông chào hỏi thật tốt những khách quý này trước thay ta.”

Hồng Mẫn nói bốn chữ “chào hỏi thật tốt” này một cách đầy ẩn ý..

Lâm Viên hiểu ra, nét mặt ông ta lập tức lộ ra một nụ cười ngầm hiểu: “Điện hạ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ làm tròn nhiệm vụ.”

Trong tầm cung của Nhị vương tử,

Hồng Tuần nói với Hoa Dung chuyện Tiêu Nhi đã thuận lợi trở lại nước Z.

Hoa Dung mặc quần áo hầu gái, cô ấy vỗ ngực, thở phào một hơi: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, vậy những người khác thì sao?”

Mắt Hồng Tuần àm đạm, anh ấy tiếc nuối lắc đầu.Cái miệng nhỏ của Hoa Dung bep lai, biểu tinh trên mặt cô ấy lập tức trở nên khô héo.

Hồng Tuần thấy thể thì vội vã trần an nói: “Đứng quá lo lắng, mặc dù bon anh không tìm thấy họ, nhưng cũng không tìm được thi the của bọn họ. Nói không chừng bọn họ chi bị cuốn trôi bởi dòng hài lưu hỗn loạn tới chỗ xa, sau đó anh sẽ cho người tim kiếm ở phạm vi lớn. Em yên tâm, bọn họ đều là người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nên kỹ năng sinh tồn ở ngoài của họ tốt hơn chúng ta rất nhiều. Nhất là Sát Bắc của em, anh nhớ anh ta cũng từng giành giài quán quân trong cuộc thi sinh tồn hoang dã nhi?”

Đôi mắt Hoa Dung sáng lên, cô ấy lập tức nâng cắm tự hào: “Đúng vậy, em không thể dễ dàng tử bỏ như vậy. Sát Bắc là người lợi hại nhất. Anh ta đã làm xong mọi chuyện anh ta đã đáp ứng với em. Anh ta bằng lòng với em nhất định sẽ đưa Tiêu Nhi về nhà, anh ta cũng làm xong rồi. Anh ta đã đáp ứng em trở về, thì anh ta nhất định sẽ trở về. Nhị ca, em không nhìn lắm người.”

“Đúng vậy, anh ta là phi công giỏi nhất.” Hồng Tuấn gật đầu.

Anh ấy dừng một chút, rồi nói bổ sung: “Tuy nhiên A Dung, nhị ca vẫn có câu phài nhắc nhờ em, chúng ta nên cố gắng đạt được điều tốt nhất, cũng phải dự tinhđiều xấu nhất, nếu như anh ta thật sự…”

“Nếu như anh ta thật sự không về được, anh ta vẫn là anh hùng của chúng ta.”

Không đợi Hồng Tuan nói xong, Hoa Dung kiên nghị mà ngắt lời: “Mặc kệ anh ta sống hay chết, anh ta đều là người đàn ông duy nhất trong đời em. Nhị ca, em chấp nhận anh ta.”

Cô ấy vừa dứt lời, ngoài cửa truyển đến tiếng đập cửa có nhịp điệu của thị nữ: “Điện hạ, Đồ Ba đại nhân đã trở về.”

Đồ Ba là tâm phúc của Hồng Tuần, cũng là người toàn quyền phụ trách chiến dịch tìm kiếm cứu nạn lần này,

Hồng Tuấn và Hoa Dung trao đổi ánh mắt, rồi lập tức nói: “Để anh ta vào.” Cửa lớn mở ra, Đồ Ba đi vội vội vàng vàng đến với về mặt lo lắng: “Điện hạ, đã xảy ra chuyện…”

Thấy Hoa Dung ngồi bên người Hồng Tuần, giọng nói Đồ Ba hơi ngừng lại.

Hồng Tuan gid tay lên: “Không sao cả, anh có lời gì cứ việc nói thẳng, công chúa không phải là người ngoài. Trên biển có tin tức gì mới không?”

Đổ Ba lắc đầu: “Phía biển vẫn đang tìm kiếm,nhưng thuộc hạ vừa có thêm một tín tức khác. Lúc đó Tiểu phu nhân đi vô cùng vội vàng, ba người bạn bị bộ lại trong cung và ngoài cung bây giờ đều bị dại vương tử điện hạ giam lòng.”

“Cái gì?” Hoa Dung bỗng nhiên đứng dây, áo não nói: “Đại ca muốn làm gì vậy?”

Hồng Tuấn nhíu mày, ý bảo cô ấy bình tĩnh cho nóng.

Anh ấy suy nghĩ trong khoảnh khắc, roi yêu ost cảm thán: “Đại ca làm như vậy thật sự là quá nóng lòng. Mục đích của đại ca là gì, tất cả mọi người chúng ta đều rất rõ ràng. Nhưng ba người này không phải là chính chủ, còn liên quan đến thân phận bạn bè ngoại quốc, già sử có chuyện bất trắc thật, thì đến lúc đó sợ rằng sẽ gây ra tranh chấp quốc tế.

Đồ Ba lau mồ hôi trên đầu, phụ họa nói: “Đúng vậy! Cho nên thuộc hạ nhận được tin tức sẽ lập tức báo cho ngài. Trong ba người kia, một vị là bạn bè của Hoắc tiên sinh, chủ tịch của nhiều công ty niêm yết: một vị là trợ lý thân tín của Hoắc tiên sinh; một vị khác là người kia là cháu gái của Cổ Thần, họ đều là những người chúng ta không thể trêu chọc.”

Hoa Dung không tham dự chinh sự, nhưng cũng biết quan hệ lợi hại trong này: “Nhị ca, chúng ta phảicứu bọn họ, để bọn họ trở về. Chuyện riêng của chúng ta nội bộ giải quyết, sao lại liên luy người ngoài không liên quan.

Hồng Tuần hít một hơi thật sâu, anh ấy đứng dậy và nói với vẻ nghiêm nghị: “Xem ra, đã đến lúc anh phải nói chuyện với đại ca rồi.”

Hoa Dung nằm chặt nắm tay, trong mắt cô ấy tràn đẩy hận ý: “Nhị ca, em muốn đi chung với anh.”

Lời đồn đãi nói Hồng Mẫn phá hủy linh kiện của máy bay và gây ra vụ tai nạn.

Cô ấy muốn mở miệng hỏi anh ta, có phải là anh ta hại chết Sát Bắc hay không?

Nếu quả thật là anh ta, cô ấy nhất định phải tự tay bảo thù cho Sát Bắc!

Nước Z, biệt thự Nam Uyển.

Bình minh đã đầy đi lớp sương mù, trải ánh sáng màu vàng khắp phòng.

Tiêu Nhi và những người hầu đã chuẩn bị xong bữa sáng thịnh soạn và bưng lên bàn.

Vân Thiên ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, với vẻ mặt chờ đợi nhìn chiếc bánh sandwich mà Tiêu Nhi tự tay làm cho cậu, và đôi mắt đen sâu đang mìm cười: “Con cảm ơn mẹ.”Cậu ở nhà chính máy ngày nay, nhưng thực ra trong lòng vẫn nhớ bên này.

Tiêu Nhi lau tay, rồi xoa xoa mái tóc ngắn hơi xoăn của cậu: “Ngoan quá, con mau ăn đi!”

“Không đợi tôi à, hừm?”

Một giọng nói trắm và từ tính vọng ra từ cửa, còn mang theo chút trêu tức.

Tiêu Nhi và Vân Thiên đồng thời quay đầu lại, thì nhin thấy Hoắc Kiến Phong đang chậm rãi đi vào. Bước chân anh vững vàng hơn nhiều, nếp nhăn

trên gương mặt già nua căng ra lạ thường, đôi mắt sắc lạnh của anh dường như còn sáng hơn hôm qua.

Tiêu Nhi vô cùng kinh ngạc: “Mấy ngày nay anh dậy sớm, nên có vẻ tinh thần rất tốt.”

Hoắc Kiến Phong bước vào trong, anh cười nhẹ, đẩy ẩn ý nói: “Chuẩn xác mà nói, là nhờ thuốc của ông nội rất tốt.”

Tiêu Nhi hơi giật mình, cô nhớ lại mấy đêm này sau khi anh dùng thuốc thì càng ngày càng điên cuống, gương mặt cô đột nhiên phiếm hồng, cỏ cuống quít rũ mi mắt xuống.

Hoắc Kiến Phong nhìn dáng dấp của cô ngượng ngùng, mà sung sướng mà nhếch môi,Chị Lý không biết sự long vòng trong này, nên xuất phát từ trong lòng mà khoa trương nói: “Ông thông gia không hổ là thấy thuốc Đông y hành nghề y mấy chục năm, thực sự là thuốc trị được bách bệnh. Chúng tôi nhìn vào đều cảm thấy mấy ngày này khi sắc của cậu ba càng ngày càng trờ nên tốt hơn.”

Tiêu Nhi còn tường minh có lọc kính, nghe vậy cô hỏi: “Mấy người cũng cảm thấy như vậy sao?”

Chị Lý trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên, không tin cô có thể hỏi mấy người Huy Hoàng xem.”

Những người hầu khác gật đầu đồng ý: “Có đôi khi chúng tôi còn cảm thấy, dường như nếp nhăn của cậu ba ít đi nữa thì phải!”

“Tới đây, tôi bắt mạch cho anh một chút.”

Tiêu Nhi lập tức lôi Hoắc Kiến Phong ngồi xuống, đầu ngón tay trắng nõn của cô thuần thục bắt mạch của anh.

Đám người hầu đều tò mò rướn cổ lên nhìn, động tác cắn sandwich của Vân Thiên dừng lại, sâu trong con người của cậu hiện lên về lo lắng.