Chương 405
Rất nhanh, một đoàn người tấp nập đi đến quán trà.
Dưới sự hộ tống của những người mặc đồ đen, một mình Hoắc Kiến Phong đi lên chiếc xe bảo mẫu của Hoắc Tuấn Tú.
Thời gian giống như quay lại trước đây vậy, chẳng qua Hoắc Tuấn Tú giờ phải ngồi xe lăn, phải cần người ta đẩy lên.
Cô bảo mẫu mặc đồ đen chậm rãi đi ra, một trăm người mặc đồ đen xếp thành một hàng chỉnh tề chầm chậm bám sau chiếc xe.
Không bị Hoắc Tuấn Tú khống chế nữa, Hoắc Tuấn Nghĩa dường như sống lại, chế giễu nói: “Anh cả là bị tiểu thuyết tổng tài bá đạo tẩy não rồi hả? Tại sao lại trông vừa quê mùa vừa tàn bạo thế, buồn cười thật chứ!”
Mặc dù bà Trần Nguyệt Anh không nhìn rõ được, nhưng trong lòng thì biết rõ: “Cháu hiểu cái gì, Hồng Liệt không phải là nhờ chúng ta giúp đỡ, đây chính là một trận đánh ác liệt một sống một còn.”
Không đợi Hoắc Tuấn Nghĩa mở miệng, bà Trần Nguyệt Anh nghiêm túc mà dặn dò: “Tập trung vào phương hướng của bọn họ, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, tuyệt đối không thể cả Kiến Phong và Vân Thiên rơi vào tay anh cả cháu.” “A, vâng ạ.”
Hoắc Tuấn Nghĩa trả lời, vội vàng lấy điện thoại ra, vừa nhấn được ba số “110″, đã bị Hồng Nhữ đưa tay ra ngăn cản.
Hồng Nhữ nhìn bà Trần Nguyệt Anh, ôn tồn giải thích: “Bà à, anh Kiến Phong muốn chủ động đi với anh kia, cho dù là chúng ta báo cảnh sát cũng không làm được gì, chi bằng chúng ta cứ chờ xem xem”
Bà Trần Nguyệt Anh nghi hoặc mà nhíu mày: “Cô Hồng Nhữ, ý tứ của cô, tôi không hiểu cho lắm?”
Hồng Nhữ cúi đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bà à, năng lực của anh Kiến Phong có thể còn mạnh hơn những gì mọi người được biết. Tôi nghĩ anh ấy ra quyết định như thế này, hắn là đã có biện pháp khác rồi.
Anh Hoắc làm việc rất thận trọng, từ trước đến nay sẽ không làm những chuyện mà mình chưa nắm chắc đâu, chúng ta cứ cho anh ấy một chút thời gian, đợi xem xem. Nói không chừng rất nhanh thôi, anh ấy sẽ nhanh chóng truyền tin tức đến cho chúng ta”
Bà Trần Nguyệt Anh trầm ngâm một lát, cũng hiểu được đạo lí, gật đầu nói: “Được thôi, chúng ta cứ từ từ xem xem. Cô là đi theo Kiến Phong từ nước Thanh Bạch qua đúng không? Có biết thông tin của Tiêu Nhi nhà tôi không? Vì sao nó lại không đi về cùng với Kiến Phong?”
Hồng Nhữ mỉm cười an ủi nói: “Bà à, bà yên tâm, bây giờ chị Tiêu rất an toàn, tạm thời chị ấy đang xảy ra chút chuyện, chậm mất một chút, bây giờ đã trên đường quay về rồi, tin chắc là không lâu nữa có thể tụ họp với chúng ta rồi.” “Tốt tốt, như vậy là tốt rồi.” Bà Trần Nguyệt Anh thở ra một hơi: “Hy vọng lần này một nhà thực sự sẽ được đoàn tụ.”
Vân Thiên trở về rồi, Tuấn Tú trở về rồi, Kiến Phong cũng trở về rồi, lại còn cả Tiêu Nhi, nhà họ Hoắc bọn họ cuối cùng cũng hoàn chỉnh rồi.
Chỉ là, không biết được lần này hai anh em Kiến Phong và Tuấn Tú, có thể hòa giải được không?
Nghĩ đến quan hệ giữa hai người bây giờ, bà Trần Nguyệt Anh nhịn không được mà thở dài một hơi.
Hoắc Tuấn Nghĩa cảm giác được cảm xúc của bà cụ sa sút, một tay nắm lấy tay bà cụ, một tay ôm lấy bờ vai của bà cụ: “Bà nội, không có chuyện gì đâu, chị Hồng bọn họ sẽ chữa trị tốt cho Kiến Phong. Trước đây không phải là đã có một thần y chữa được chân cho Kiến Phong rồi sao? Quay về chúng ta lại tìm xem, nói không chừng anh ta cũng có thể chữa cho anh cả. Sẽ tốt lên cả thôi, đều sẽ tốt lên mà thôi.”
Tuy rằng vừa hành động vừa nói chuyện, cho dù có có như thế nào đi nữa vẫn là anh em ruột, Hoắc Tuấn Nghĩa tỉnh táo lại, cũng có chút hối hận.
Hiếm thấy anh ta hiểu chuyện như thế, bà Trần Nguyệt Anh vui mừng nói: “Đúng, sẽ tốt lên cả thôi, đều sẽ tốt lên cả thôi. Tuấn Nghĩa, hôm nay biểu hiện của cháu không tồi, bà rất là vui”
Hoắc Tuấn Nghĩa cười hắc hắc, trên khuôn mặt không che dấu được mà có chút xấu hổ.
Đoàn người lúc này mới lên xe, trước tiên quay về nhà họ Hoắc chờ tin tức.
Biệt thự phong cách cổ điển.
Tống Phi Phi sớm đã chờ ở trước cổng.
Nhìn thấy xe của cô bảo mẫu dừng lại, cô ta lập tức xốc lại tinh thần tiến lên đón tiếp, nhìn thấy Triệu Phong đẩy Hoắc Tuấn
Tú xuống xe, cô ta đưa tay ra đón tiếp, cô ta ngẩng đầu nhìn qua Triệu Phong một cái, ánh mắt bỗng nhiên giật mình sợ hãi.
Phía sau Triệu Phong, còn có một ông già mái tóc trắng xóa đi theo.
Đường nét khuôn mặt vô cùng sắc sảo, vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc, gần như trong một chốc lát, cô ta đã nhận ra người kia.
Chính là Hoắc Kiến Phong
Từ lúc thanh xuân cho đến lúc về già, cô đã từng vô số lần tưởng tượng được ở bên cạnh anh, dù tóc bạc vẫn sánh bước bên nhau, là Hoắc Kiến Phong!
Dáng vẻ bây giờ của anh, chính là dáng vẻ của anh trong tưởng tượng của cô ta năm mươi, sáu mươi năm sau.
Nhưng vì sao mà hiện tại, anh lại biết thành bộ dạng như thế này?
Vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu Tống Phi Phi, trong lòng cô vô cùng hỗn loạn, mấp máy môi định hỏi gì đó nhưng cuối cùng cũng không cất lười được.
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong giống như sớm đã đoán được cô ta sẽ ở đây, vô cùng bình tĩnh không có chút ngạc nhiên nào.
Hoặc là nói, anh vốn dĩ không thèm để ý người đứng đó là ai!
Tống Phi Phi, Trương Phi Nhi, hay Lý Phi Nhi… đều không liên quan đến anh!
Hoắc Tuấn Tú nghiêng đầu, có chút hứng thú mà nhìn hai người, khẽ cười nói: “Sao thế? Không quen biết hả?” “Trước đây có quen biết, bây giờ không quen.” Hoắc Kiến Phong mở miệng nói, giọng điệu thản nhiên: “Hoặc có lẽ là nói cô Tống trước đây, đã chết rồi.”
Anh xem như cô ta đã chết rồi ư?
Không, anh nói là người anh ấy quen biết trước đây là cô ta.
Vậy chỉ cần bản thân vẫn là mình trước đây, thì vẫn còn hy vọng sao?
Tống Phi Phi không biết nên vui hay buồn, cô ta cố gắng kiềm chế đi cảm xúc đang dâng trào, máy móc nói: “Cậu ba, đã lâu không gặp, cơ thể có tốt không? Anh có cần giúp gì không?”
Ba phần ân cần, bảy phần khiêu khích, đã là những gì cuối cùng cô ta có thể làm được rồi.
Đứng trước mắt Hoắc Tuấn Tú, không được phép để cho anh ta thấy bất cực sự lung lay nào.
Hoắc Kiến Phong nghe thấy sự châm biếm trong lời nói của cô ta, thản nhiên cong môi: “Vẫn tốt lắm, làm phiền cô Tống lo lắng rồi.”
Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Hoắc Tuấn Tú liếc đến giữa hai người, cười ôn hòa: “Mọi người cũng quen biết nhau trước rồi, không cần phải xa lạ như vậy. Phi Nhi, bây giờ cô đưa Kiến Phong đi xem con trai anh ta đi, xem xem người bác này, có ngược đãi nó hay không đi.”
Hai tay Tống Phi Phi chắp tay trước người, vừa cung kính vừa tao nhã: “Vâng”
Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Hoc Kiến Phong, lại làm một động tác mời: “Cậu ba, mời đi theo tôi.”
Cô ta nhìn nhìn thân hình run rẩy của Hoắc Kiến Phong, cố kiềm nén suy nghĩ muốn đỡ anh trong đầu lại, xoay người đi trước dẫn đường.
Mục đích của Hoắc Kiến Phong, chính là Vân Thiên.
Anh không hề chậm trễ, chậm rãi theo sau bước chân của Tống Phi Phi.
Triệu Phong định đẩy Hoắc Tuấn Tú đi theo, nhưng Hoắc Tuấn Tú lại giơ tay lên: “Cứ để cho bọn họ đi đi.”
Triệu Phong khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng đứng bên Hoắc Tuấn Tú, nhìn thấy hai người một trước một sau đi vào biệt thự.
Vào trong biệt thự, xác định Hoắc Tuấn Tú không đi cùng, lúc đi đến chỗ cầu thang, Tống Phi Phi mới xung động mà đưa tay ra: “Để tôi đỡ anh đi.” “Không cần.”
Tay cô ta còn chưa chạm được góc áo của Hoắc Kiến Phong, đã bị anh lạnh lùng né khỏi.
Người đàn ông đưa tay cầm lấy tay vịn cầu thang, từng bước từng bước khó khăn, kiên quyết hướng lên trên.
Rõ ràng lúc anh xuất ngoại vẫn còn đang tốt lành, sao giờ lại biết thành bộ dạng như thế này?
Tiêu Nhi, chắc chắn là do con khốn Tiêu Nhi đó, đồ yêu quái hại người!
Tống Phi Phi cắn mối, cố nén đau buồn, đuổi theo bước chân Hoắc Kiến Phong nói: “Kiến Phong, thực sự xin lỗi! Lúc nãy tôi không phải là cố tình nói như vậy với anh đâu. Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến việc làm hại anh, toàn bộ những gì tôi làm đều là vì bất đắc dĩ.”
Hoắc Kiến Phong không nói gì, thậm chí còn không thèm liếc cô ta một cái, cố gắng tự mình đi lên trên.
Tống Phi Phi muốn dìu anh nhưng cánh tay vừa đưa lên lại hạ xuống, chỉ vừa dẫn đường, vừa thấp giọng dịu dàng mà nói: “Kiến Phong, tôi thực sự lo lắng cho anh. Lúc anh không ở đây, ngày nào tôi cũng ăn không ngon ngủ không yên, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu tôi toàn là hình bóng của anh. Kiến Phong, tôi..” “Còn chưa tới sao?”
Hoắc Kiến Phong nắm chặt tay vịn, đứng ở hành lang tầng hai lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng. “..” Những lời Tống Phi Phi chưa nói hết, toàn bộ đều mắc lại trong họng.
Cô cảm thấy mất mát mà nhìn anh, trong ánh mắt đầu ắp tình yêu thương cùng với sự bất lực.
Hoắc Kiến Phong còn không thèm nhìn cô một cái, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào những căn phòng phía trước.
Tống Phi Phi tự giễu mà cười khổ một tiếng, đó là đứa con của anh và Tiêu Nhi, một người ngoài như cô ta làm sao mà bằng được cơ chứ? “Bên này.”
Cô ta thu lại tâm trạng, lạnh lùng bước lên phía trước vài bước, đứng trước cánh cửa trong góc sâu nhất, nhắc nhwor nói: “Hiện tại dáng vẻ của anh, có lẽ tạm thời đứa bé sẽ không chịu được đâu. Anh cứ chờ đợi không nên gấp gáp, cố gắng giải thích với nó, tôi cũng sẽ giúp anh làm chứng”
Hoắc Kiến Phong bây giờ, già đến nỗi cha mẹ ruột cũng không nhận ra được.
Chỉ có cô ta hết lòng hết dạ với anh, mưới không hề ghét bỏ.
Hoắc Kiến Phong mặc kệ cô ta, trước tiếp bước qua cánh cửa cô ta vừa mở.