Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 401




Chương 401

Hồng Liệt thấy anh ta không nói gì thì bỗng nhiên dò hỏi: “Anh vẫn chưa có con phải không?”

Hoắc Tuấn Tú im lặng.

Hồng Liệt lại tiếp tục hỏi: “Anh đã từng yêu ai chưa?”

Hoắc Tuấn Tú vẫn im lặng không nói gì. Hồng Liệt cười thoải mái: “Xem ra là cũng chưa từng, khó trách lại như vậy. Khi anh tận mắt nhìn thấy người phụ nữ mà mình thích mang thai mười tháng, khi bụng lớn rồi sinh đứa bé, dù cho anh biết rõ đứa bé kia không liên quan gì đến anh thì anh cũng sẽ vui vẻ kích động bởi vì mạng sống nhỏ bé kia”

Hồng Liệt nhắm mắt lại trong đầu đều là khuôn mặt dịu dàng của Tiêu Nhi và Vân Thiên nhỏ bé, thằng bé nằm ở trong tã lót rồi nhìn về phía anh cười! “Một đứa bé nhỏ lại mềm mại như vậy, một Vân Thiên lớn lên rắn chắc từ leo đến đứng, từ đứng đến đi…Thằng bé tập tễnh học theo giang hai cánh tay phóng tới người đầu tiên không phải là mẹ của thằng bé mà là tôi. Từ đầu tiên mà thằng bé gọi: bố, cũng là tôi. Thằng bé khóc hay cười tất cả đều chia sẻ với tôi. Tôi làm sao có thể buông tay đứa bé như vậy chứ? Sao có thể buông tay được?”

Vành mắt Hồng Liệt ửng đỏ, mỗi một chữ mỗi một hơi thở đều lộ ra sự chân thành tha thiết. Anh dùng tình yêu của mình để tham dự vào tất cả cuộc sống của Vân Thiên.

Anh không trông cậy Hoắc Tuấn Tú có thể hiểu được nhưng hy vọng ít nhất có thể tin tưởng anh sẽ vì Vân Thiên quyết tâm ngọc nát đá tan, nhưng Hoắc Tuấn Tú lại cười khinh miệt. “Cho nên anh mới thua anh trai của anh.”

Hồng Liệt nhíu mày lập tức cảnh giác: “Anh có ý gì?”

Hoắc Tuấn Tú cười khẽ: “Anh can đảm tới tìm tôi như vậy không phải là vì anh cảm thấy tôi không nắm chuôi dao trong tay cho nên không sợ hãi muốn cứng rắn với tôi sao? Nói không chừng anh còn âm thầm kêu một đội tuần tra đi loanh quanh mỗi một góc có phải không?”

Trong lòng Hồng Liệt lộp bộp, trên mặt lại duy trì vẻ bình tĩnh không nói gì hết.

Hoắc Tuấn Tú không trông cậy anh ta sẽ trả lời nên tiếp tục nói: “Anh tưởng rằng tôi thật sự tin tưởng anh sẽ dẫn Đình đến đây nên mới đến gặp anh sao? Không phải, sở dĩ tôi xuất hiện ở đây là vì muốn làm vụ giao dịch thứ hai với anh.”

Trong nháy mắt Hồng Liệt hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Giao dịch gì?”

Hoắc Tuấn Tú giống như là thợ săn có kiên nhẫn dẫn dắt từng bước: “Bây giờ thân phận của anh rất xấu hổ, nếu không thể quay về nước Thanh Bạch thì cũng sẽ không có cách nào báo thù thay người phụ nữ mà anh yêu, không phải sao?”

Hồng Liệt càng nhíu chặt chân mày.

Anh ta cảm giác trong lòng có thứ gì đó vô cùng sống động nhưng chỉ có thể giả bộ mờ mịt hỏi: “Báo thù? Tại sao tôi lại phải báo thù? Tôi phải báo thù giống ai chứ? Tiêu Nhi xảy ra chuyện là chuyện ngoài ý muốn!” “Ha ha ha ha…”

Hoắc Tuấn Tú giống như thấy được chuyện cười, cười ha hả: “Cho nên mới nói là anh ngu ngốc!”

Sau khi Triệu Phong vào trong thì đứng im tại chỗ giống như một pho tượng ở sau lưng Hoắc Tuấn Tú, lúc này cũng không nhịn được nhếch miệng theo.

Cười đủ rồi Hoắc Tuấn Tú mới nhìn Hồng Liệt đầy thương hại rồi nghiêm mặt nói: “Nếu như là giao dịch vậy thì tôi không ngại nói rõ từng chuyện với anh. Lúc trước anh cho người hạ cổ với Đình vốn dĩ chỉ muốn dạy dỗ anh ta một chút để anh ta cách xa người phụ nữ mà anh yêu. Nhưng cổ độc lại bị người ta đánh tráo, người đó chính là anh trai tốt của anh hoàng tử Hồng Mẫn của nước Thanh Bạch.

Thân phận của Vân Thiên và Tiêu Nhi bị lộ ra ánh sáng, tin tưởng không cần tôi nói thì anh cũng biết là do anh trai anh nhúng tay vào? Tiêu Nhi chẳng những đội nón xanh cho anh mà tội danh như vậy sẽ có kết quả thế nào tin tưởng là anh rõ ràng hơn tôi.

Còn cô Tiêu Nhi bị tai nạn máy bay. Nếu như tôi đoán không sai thì hắn cũng do anh trai anh làm. Ngoại trừ anh ta cả nước Thanh Bạch còn có ai sẽ không thể chịu đựng được Tiêu Nhi và anh chứ?”

Cuộc điện thoại kỳ lạ kia còn có nhiều lần ám chỉ…

Trong lòng Hồng Liệt rõ ràng đã có cảm giác từ lâu nhưng nghe Hoắc Tuấn Tú nói mỗi chữ mỗi câu thì anh ta vẫn cảm thấy khó mà tiếp nhận được.

Thân hình của anh ta lay nhẹ, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy vẻ không dám tin: “Không phải, không phải, không phải là anh trai tôi. Anh ấy chỉ muốn ngôi vua, tôi đã đồng ý với anh ấy rồi. Anh ấy hoàn toàn không cần thiết phải giết người!” “Vậy anh nghĩ lại cho kỹ xem quan hệ của hai người những năm này thay đổi thế nào, nghĩ lại xem anh ta làm thế nào từng bước một bức anh đến bước đường này.”

Giọng nói hơi khàn của Hoắc Tuấn Tú tràn đầy mê hoặc.

Trong đầu Hồng Liệt trong nháy mắt hiện ra vô số chuyện cũ, hiện ra những chi tiết đủ để chứng minh tất cả: “Tại sao? Tại sao tôi đều đã đồng ý với anh ấy rồi mà anh ấy còn muốn giết Tiêu Nhi?

Anh không nghĩ ra, anh không thể nghĩ ra.

Anh trai biết rất rõ ràng từ xưa đến nay anh không muốn có ngôi vua, anh chỉ muốn cô Tiêu Nhi mà thôi…

Hồng Liệt ngồi xổm người xuống đau đớn ôm đầu.

Hoắc Tuấn Tú di chuyển xe lăn đi tới gần sát bên tai anh ta yếu ớt nói: “Bởi vì anh động lòng, mặc dù tôi không hiểu thứ vô dụng này nhưng anh trai anh hiểu. Anh ta biết anh là sự uy hiếp nên chỉ có hoàn toàn phá hủy Tiêu Nhi thì mới có thể hoàn toàn hủy hoại anh!”

Hồng Liệt ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu: “Sao anh biết? Sao anh lại biết rõ ràng như vậy?”

Hoắc Tuấn Tú cười dịu dàng hé mở khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ chưa bị hủy hoại: “Tôi tự nhiên có cách của mình không cần thiết phải nói cho anh biết. Anh chỉ cần biết hôm nay tôi ở đây để giúp anh vậy là được rồi!”

Hồng Liệt rủ tay xuống, trong con ngươi lóe lên ánh sáng: “Giúp tôi? Giúp thế nào?”

Hoắc Tuấn Tú nói từng chữ: “Được làm vua thua làm giặc.”

Thấy Hồng Liệt không hiểu, anh ta lại giải thích: “Đây là một câu thành ngữ của nước Z chúng tôi. Anh trai anh từng bước ép sát không chết thì không thôi. Chỉ khi nào anh lên làm quốc vương thì mới hoàn toàn làm vỡ vụn dã tâm của anh ta rồi mới có thể báo thù thay người phụ nữ mà anh yêu.” “Thế nhưng Tiêu Nhi chưa hẳn thật sự xảy ra chuyện, có lẽ cô ấy vẫn còn sống?” Trong lòng Hồng Liệt từ đầu đến cuối không thể nào tiếp nhận được tất cả mọi chuyện bất thình lình xảy ra.

Thật là một người đàn ông mềm yếu!

Trong lòng Hoắc Tuấn Tú cảm thán, trên mặt lại không có biểu cảm gì, tiếp tục dụ dỗ: “Xem như cô ấy không chết có phải chỉ khi nào anh lên làm quốc vương thì mới có thể nối lại tình duyên lúc trước với cô ấy không?”

Chỉ có như vậy những triều thần ở phía sau phụ vương và mẫu hậu mới không ngăn cản trước anh.

Hồng Liệt hiểu rõ nhưng anh vẫn nở nụ cười khổ: “Vậy cũng không có khả năng, xem như tôi làm người đứng đầu thiên hạ thì trong lòng của cô ấy cũng chỉ có Hoắc Kiến Phong. Nếu không tại sao cô ấy lại vì

Hoắc Kiến Phong không để ý tới sống chết mà đi khám bệnh, không tiếc đặt mình vào nguy hiểm?” “Bởi vì cô ấy là bác sĩ, cô ấy đối với bệnh nhân chỉ là trách nhiệm của bác sĩ mà thôi.” Hoắc Tuấn Tú kiên định nói: “Tôi không ngại nói cho anh biết một chuyện. Anh còn nhớ rõ năm đó lúc cứu cô ấy thì bản thân cô ấy bị thương nặng mạng sống như nghìn cân treo trên sợi tóc chứ?”

Hồng Liệt không hiểu ý của anh ta nhưng vẫn thành thật gật đầu. “Năm đó bên cạnh Đình thật ra đồng thời có hai người phụ nữ, một người chính là Tiêu Nhi người mà anh yêu nhất, ngoài ra còn có một cô chủ Tổng. Năm đó hai người phụ nữ này đồng thời bị bắt cóc, mà Đình lại lựa chọn cứu cô chủ Tống trong hai người. Trong đêm tối đầy gió đó Tiêu Nhi bị người ta ném xuống vách đá cao ngất mà lúc đó trong bụng của cô ấy còn đang mang thai con của Đình. Anh cảm thấy với thù sâu oán nặng này nếu như anh là Tiêu Nhi thì cả đời này anh còn có thể tha thứ cho anh ta nữa không?”

Hồng Liệt khiếp sợ nhìn Hoắc Tuấn Tú, có ý muốn tìm thấy dấu vết nói dối ở trong mắt của anh ta.

Nhưng kết quả lại không có chút nào! Hóa ra đây chính là những chuyện cũ mà Tiêu Nhi chưa từng chịu nói tỉ mỉ, hóa ra đây chính là vết thương đã kết vảy ở trong lòng của cô ấy..

Lòng của cô ấy chắc chắn là rất đau cho nên mỗi lần đều chỉ là mơ hồ cho qua.

Hồng Liệt chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng như vậy đã cảm thấy cả người đều đau đớn.

Nếu như là anh ta thì khẳng định đời này cũng sẽ không tha thứ cho Hoắc Kiến Phong!

Cố nén cơn đau nhức ở trong lòng đồng thời cũng cảm thấy mừng thầm từ đáy lòng.

Tính cách của Tiêu Nhi yêu ghét rõ ràng, ngay cả anh ta cũng không thể tha thứ cho Hoắc Kiến Phong thì khẳng định là cô lại càng không thể.

Con ngươi đang ảm đạm của Hồng Liệt dâng lên chút hy vọng: “Nói như vậy thì tôi vẫn còn cơ hội sao?”

Hoắc Tuấn Tú cười, cặp mắt đào hoa nhanh chóng lướt qua vẻ vẻ hung ác nham hiểm khi gian kế đã đạt được: “Đương nhiên, hơn nữa còn có sự giúp đỡ của tôi thì anh chắc chắn sẽ làm chơi ăn thật.”

Hồng Liệt đứng dậy, đầu óc hoạt động trở lại.

Một lát sau anh ta bỗng nhiên nói nhỏ: “Hỏng bét!”

Anh ta vội vàng móc điện thoại di động ra còn chưa kịp mở giao diện thì cửa phòng riêng đã bị người ta đẩy ra.