Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 395




Chương 395

Nhắc tới Tiêu Nhi sắc mặt Hoa Dung lập tức trở nên u ám: “Không, tôi tạm thời sẽ không quay về. Cô vịn tôi rồi chúng ta đi tìm anh hai để nhờ anh ấy giúp đỡ tìm Tiêu Nhi và Sát Bắc”

“Công chúa muốn tìm hoàng tử thứ hai để nhờ giúp đỡ sao?” Tú Mai giật mình: Chẳng lẽ không phải hẳn là nên tìm hoàng tử lớn sao? Ngài ấy là người phụ trách của cục giám sát hàng hải lại có đội tìm kiếm cứu nạn của mình, còn có…”

“Có gì cũng đều vô dụng!” Hoa Dung tức giận ngắt lời: “Anh lớn sẽ không giúp đỡ chúng ta. Người vạch trần thân phận của Tiêu Nhi và Vân Thiên chính là anh ấy, người đề nghị phụ vương và mẫu hậu bỏ tù Tiêu Nhi cũng là anh ấy. Chỉ sợ là anh ấy đang ngóng trông…Ôi, bỏ đi, tóm lại là chúng ta không thể tìm anh ấy. Đi thôi, chúng ta đi tìm anh hai.”

“Chỉ sợ cái gì?” Giọng nói yếu ớt của Hồng Mẫn vang lên, bóng dáng chậm rãi từ bên trong chỗ ngoặt khuất bóng thong thả bước ra.

“Em gái nói hay lắm, tại sao đang nói một nửa lại để dở một nửa chứ?” Anh ta nhìn Hoa Dung cười vô hại.

Trong lòng Hoa Dung cảm thấy hơi hồi hộp, trên mặt lại cố gắng hết sức duy trì vẻ bình tĩnh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh lớn, sao anh lại tới đây?”

Cô muốn đổi chủ đề nhưng Hồng Mẫn lại không để cô được như ý.

Nụ cười của anh ta kèm theo vẻ ủy khuất thở dài nói: “Anh không đến thì làm sao biết được trong lòng người em gái mà anh yêu thương nhất lại có cái nhìn về anh như vậy chứ?”

Hoa Dung mím môi nhìn anh ta cũng không lập tức nói tiếp.

Hồng Mẫn cũng không giận mà tiếp tục nói: “Đúng vậy, quả thật chính anh là người đã tiết lộ thân phận của Tiêu Nhi. Nhưng xuất phát điểm của anh đều là vì nước Thanh Bạch, vì hoàng thất, vì em ba. Rõ ràng người nói dối là cô ta tại sao kết quả anh lại là người phạm sai lầm? Em gái người thả cô ta đi là em đấy! Bây giờ chuyện trở thành như thế này em cảm thấy rốt cuộc là ai sai đây?”

Hoa Dung đảo mắt trong đầu lập tức nghĩ ra kế.

Cô ấy cười hắc hắc buông Tú Mai ra ôm cánh tay Hồng Mẫn làm nũng: “Lỗi của em, lỗi của em, tất cả đều là lỗi của em. Vẫn là anh lớn có tầm nhìn xa rộng chứ không giống một cô gái nhỏ tóc dài kiến thức ngắn như em. Anh lớn, em sai rồi, anh tuyệt đối đừng giận em! Anh là người lớn sẽ không chấp người nhỏ hơn, anh giơ cao đánh khẽ giúp đỡ em tìm họ đi!”

Hồng Mẫn không nói lời nào mà chỉ nhíu mày cười như không cười nhìn cô ấy.

Hoa Dung vội vàng giải thích: “Không tìm Tiêu Nhi, không tìm cái người lừa đảo kia. Anh giúp em tìm Sát Bắc và mấy thành viên của tổ máy có được không?”

Cô ấy chắp hai tay ở trước ngực vẻ mặt tội nghiệp cầu xin: “Anh lớn, Sát Bắc là người trong lòng của em, em không thể không có anh ấy. Cầu xin anh đấy!”

Hoa Dung liên tục cầu xin làm cho Hồng Mẫn đành chịu cười khổ: “Được rồi, anh sẽ giúp em chuyện này! Chuyện này em cứ giao cho anh đừng lo lắng mù quáng nữa biết chưa?” “Vâng.” Hoa Dung ngoan ngoãn gật đầu.

Hồng Mẫn sờ đầu của cô ấy: “Bây giờ anh sẽ đi tìm anh hai của em để bàn bac nhanh chóng cứu người về cho em. Em nhớ kỹ lần này anh lớn hoàn toàn là vì em.” “Vâng. Cảm ơn anh lớn, anh lớn là tốt nhất!” Hoa Dung lại ngoan ngoãn gật đầu rồi dâng tặng những lời thổi phồng.

Sâu trong mắt Hồng Mẫn không có gợn sóng cũng không biết là tin hay là không tin, anh ta lại sờ lên đầu Hoa Dung rồi mới quay người rời đi. “Anh lớn, hẹn gặp lại! Anh lớn vất vả rồi! Anh lớn đi thong thả!”

Hoa Dung cười híp mắt phất tay cho đến khi bóng lưng của Hồng Mẫn hoàn toàn biến mất thì nụ cười ở trên mặt lập tức trầm xuống.

Tú Mai lập tức hiểu chuyện đưa khăn tay lên, Hoa Dung ghét bỏ lau chỗ ở trên đầu vừa mới bị Hồng Mẫn sờ vào.

Vung tay rồi ném khăn tay vào thùng “Chúng ta đi thôi!”

Chiếc xe hơi sang trọng màu đen chạy ra khỏi tẩm cung của vương hậu với tốc độ nhanh chóng.

Hoa Dung nhìn cung vàng điện ngọc xa dần suy nghĩ rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Hồng Tuấn. “Alo, em gái!”

Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của Hồng Tuấn, mũi của rác.

Hoa Dung cảm thấy chua xót: “Anh hai.” Cô ấy mềm mại kêu lên rồi không nói gì nữa.

Giọng nói của Hồng Tuấn có vẻ cưng chiều: “Ừ, em nói đi, anh hai nghe đây!”

Hoa Dung chỉnh ngay ngắn thân hình nghiêm túc nói: “Anh hai, bên cạnh anh có ai khác không? Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.” “Ừ, không có ai khác chỉ có một mình anh hai thôi.”

Đạt được câu trả lời chắc chắn thì Hoa Dung mới yên lòng: “Anh hai, em muốn nhờ anh giúp đỡ một việc. Sát Bắc điều khiển máy bay xảy ra chuyện ở trên Tây Hải, bây giờ chưa biết sống chết thế nào, cầu xin anh giúp em phái người đi tìm anh ấy có được không?”

Chỉ sợ Hồng Tuấn không đồng ý cô lại yếu ớt bổ sung: “Anh hai, những người ở trên máy bay đều vô tội, nhiều mạng người như vậy, cầu xin anh..”

Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói đành chịu và cưng chiều của Hồng Tuấn: “Cô gái ngốc, người khác không biết quan hệ giữa em và anh ta chẳng lẽ anh hai lại không biết sao? Nhận được tin tức anh đã phái người đi tìm ngay lập tức. Bây giờ những người mà anh có thể sắp xếp ra ngoài đều đã đi rồi. Em yên tâm, có tin tức thì anh sẽ lập tức thông báo cho em biết.”

Cái miệng nhỏ của Hoa Dung bẹp ra, trong lòng vừa chua vừa ấm.

Cô ấy hung hăng hít nước mũi ngập ngừng nói: “Còn có chuyện này anh có thể giúp em giữ bí mật không, tuyệt đối đừng để anh lớn biết được không?” Vừa rồi Hồng Mẫn cố ý dặn cô ấy đừng quan tâm nữa, anh ấy nói sẽ tìm Hồng Tuấn để bàn bạc.

Bảo cô ấy đừng quan tâm là thật còn chuyện có tìm Hồng Tuấn để bàn bạc hay không thì không biết được.

Nhưng cô ấy vẫn phải để phòng ngộ nhỡ!

Đầu dây bên kia điện thoại lại là tiếng cười: “Yên tâm, anh càng hiểu anh lớn hơn em.” “Cảm ơn anh hai, vẫn là anh hai tốt nhất! mua-mua-!”

Hoa Dung cách màn hình thổi phồng rồi mới cúp điện thoại.

Tú Mai lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô ấy: “Công chúa đừng khóc! Hoàng tử thứ hai là người thương cô nhất nên anh ấy chắc chắn sẽ tìm được họ.”

Hoa Dung cầm khăn tay lau mặt, khí thế hung hăng nói: “Không được, sao tôi có thể đặt hy vọng vào người khác chứ?”

Cô ấy gõ thành ghế: “Chú Lê lái nhanh một chút, chúng ta đi Tây Hải”

Nói xong lại quay đầu dặn dò Tú Mai: “Cô lập tức liên lạc người của chúng ta, có bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu, tất cả đều ra ngoài đi tìm người.”

Tú Mai sững sờ nhìn cô ấy: “Công chúa, chúng tôi đi tìm là được rồi nhưng mà cô…Không phải bệ hạ vẫn còn chưa giải trừ 11 cấm túc cho cô sao?” “Cấm cái rắm! Nếu như Sát Bắc chết thì tôi cũng không muốn sống nữa!” Hoa Dung tức giận chộp tay liếc mắt nhìn bày ra tư thế liều mạng.

Tú Mai thấy thế cũng không dám nói thêm gì nữa mà chỉ có thể lấy điện thoại di động ra nhanh chóng sắp xếp.

Màn đêm bao phủ, khắp nơi trên vùng biển mênh mông của Tây Hải đều là xác của máy bay sau vụ nổ.

Vài mảnh rách nát đang tỏa khói dày đặc, vài mảnh vẫn lấm ta lấm tấm ánh lửa trôi trên mặt biển lạnh lẽo theo sóng nước và gió đêm.

Ánh trăng ảm đạm soi sáng vẻ hoang vắng và hơi thở chết chóc nặng nề.

Đột nhiên một cái đầu từ dưới nước nhô lên.

Cùng với tiếng nước chảy tí tách và tiếng hít thở, ánh trăng chiếu rọi ra khuôn mặt tái nhợt và cứng đờ cuả Tiêu Nhi.

Tất cả hơi thở thở ra đều biến thành sương trắng trong màn đêm với nhiệt độ cực thấp.

Tiêu Nhi vén tóc ra sau đầu, theo sóng nước chập trùng nhìn khắp bốn phía: “Sát Bắc! Bạch Khiết…”

Cô vừa dùng sức gào thét vừa cởi trang bị túi dù còn lại ở trên người.

Nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng gió biển nghẹn ngào cùng với tiếng nứt của xác máy bay bị đốt cháy ngẫu nhiên vang lên. Trong lòng cô dâng lên dự cảm bất tường, hốc mắt không nhịn được chua xót đỏ lên.

Tiêu Nhi cắn chặt môi, nếu không bản thân sẽ lộ ra vẻ bi thương khiếp đảm. Cô sẽ sống sót! Họ đều sẽ sống sót!

Họ sẽ cùng trở về tìm người cầm đầu kia!