Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 392




Chương 392

Trọng tâm của Tiêu Phi không ổn định, lập tức ngã đập mạnh vào tường. Cả người Sát Bắc cũng lung lay, nhưng anh ta đã từng trải qua huấn luyện, anh ta kiểm soát trọng tâm cơ thể mình tốt hơn Tiêu Phi nhiều.

Nhìn thấy Tiêu Phi đang vịn tường, lộ ra phía sau lưng, anh ta lập tức nắm lấy cánh tay cô, cưỡng ép đeo cặp dù lên cho cô: “Thưa cô, chúng tôi chuyên nghiệp hơn cô, tôi cùng cơ trưởng, cùng nhóm đồng nghiệp của tôi có tự tin có thể tự bảo vệ tốt chính mình, cô đeo dù vào, không gây thêm gánh nặng cho chúng tôi chính là đã giúp chúng tôi lắm rồi.”

Tiêu Phi muốn thoát ra, nhưng ở bên trong lung lay dữ dội, cho dù là sức lực hay kỹ xảo cũng không bằng Sát Bắc, bị Sát Bắc cưỡng ép đeo dù vào.

Sát Bắc sợ cô tháo dù xuống cho bên trực tiếp thắt nút dù: “Thưa cô, cô phải tin tưởng sự chuyên nghiệp của chúng tôi, nếu có chuyện gì xảy ra thì cô cứ đi trước, nếu như đây quả thực là một âm mưu nhắm vào cô, tôi tin tưởng những người kia sẽ không làm gì chúng tôi cả.”

Trong lòng Tiêu Phi loạn lên: “Anh chắc chắn? Đây độ cao mười nghìn mét trên không trung đó?”

Sát Bắc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cười nhạt một tiếng: “Đã không phải.”

Trong lúc bọn họ đang lô lôi kéo kéo, máy bay đã lao xuống với tốc độ không thể kiểm soát được.

Bởi vì kỹ thuật lái tuyệt vời của cơ trưởng cho nên bọn họ mới không cảm nhận rõ ràng như vậy. “Thưa cô, nếu tôi nhớ không lầm thì chắc là Tam Vương Tử điện hạ đã từng dạy cô cách nhảy dù rồi nhỉ, chắc không cần tôi nói lại đâu nhỉ?” trên mắt Sát Bắc mang theo ý cười.

Tiêu Phi đột nhiên nhớ ra, bọn họ đã từng gặp mặt qua.

Lần trước Hồng Liệt và Hoa Dung đua cô đi nhảy dù, lúc ấy còn có một người đàn ông da ngăm, bọ dáng đẹp trai đi bên cạnh huấn luyện viên.

Người đàn ông kia có nước da ngăm đen giống như hd, bộ dáng vui vẻ hay cười. “Là anh?” Tiêu Phi giật mình.

Tiếng nói của cô vừa dứt, chiếc máy bay đang bình ổn hạ xuống bỗng nhiên lắc lư dữ dội, như là một con quay xoay ba trăm sáu mươi độ trên bầu trời đen nhánh. “Á!”

Trong cabin, những tiếng hét chói tai vang lên liên tục.

Cho dù đã trải qua vô số huấn luyện, nhưng khi chuyện ngoài ý muốn thật sự đến, mỗi người đều sẽ bộc lộ sự sợ hãi của mình.

Trong phòng điều khiển, Sát Bắc một tay nắm lấy tay vịn, một tay lia ấn Tiêu Phi vào vách cabin. “Rầm—”

Lại một tiếng vang rất lớn vang lên, Tiêu Phi nhìn xuyên qua cửa sổ phòng điều khiển, thấy một mảnh trắng rơi khỏi thân máy bay, xoay tròn rơi xuống trong bầu trời đêm.

Đây là khúc nhạc dạo cho bản tình ca máy bay bị hủy!

Cơ trưởng Tùng Nguyên đang ngồi ngay ngắn ở vị trí điều khiển, cho dù đã thắt dây an toàn nhưng cơ thể ông ấy vẫn bị xoay tròn lắc lư như cũ, không thể cần cân bằng vì cơ thể bị nghiêng.

Sát Bắc thắt dây an toàn cho Tiêu Phi, cố gắng di chuyển đến gần cơ trưởng trong cơn rung lắc dữ dội, giúp ông ấy đẩy chiếc cân thăng bằng: “Cố lên! Chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ của công chúa và bảo vệ mọi người!” “Âm” một tiếng, sau khi máy bay kích liệt rung lắc, tốc độ xoay tròn rơi xuống cuối cùng cũng chậm lại.”

Cơ trường Tùng Nguyên gật đầu, đẩy Sát Bắc ra: “Đi, đi mau, mau dẫn theo mọi người nhảy xuống! Nếu như tôi nhớ không lầm thì nơi này là khu vực biển, chỉ cần có thể thuận lợi rơi xuống nước, ít nhất mọi người sẽ còn một cơ hội sống sót” “Được, ngài cũng phải tự bảo vệ mình.”

Trong long Sát Bắc cố nén đau đớn, lôi kéo Tiêu Phi khó khăn mở cửa, lảo đảo đi vào bên trong cabin.

Trong cabin, Bạch Khiết cùng La Sa đã mặc mấy tầng áo cứu sinh, trên người cũng đã đeo những chiếc dù bị hư hỏng.

Hai người bọn họ nắm tay nhau đứng ở đó, vẻ mặt trắng bệch, hai mắt ửng đỏ.

Hiển nhiên, bọn họ bị ép tỉnh táo lại từ trong sợ hãi.

Bọn họ giúp Sát Bắc mặc áo cứu sinh và đeo dù, trong mắt là sự nhiệt tình nhưng trên mặt là nụ cười nhàn nhạt: “Không sao đâu, chúng ta nhất định sẽ không có việc gi”

Bọn họ an ủi tất cả mọi người, cũng tự an ủi chính mình. “Đúng rồi, bên dưới là biển, áo phao trên người chúng ta sẽ bảo vệ chúng ta.” Sát Bắc kiên định nói.

Tiêu Phi nhìn những gương mặt trẻ tuổi xa lạ của bọn họ, trong lòng tràn đầy chua xót và tự trách.

Cô nhìn chằm chằm vào bọn họ, thề phải khắc ghi hình ảnh của bọn họ vào sâu trong đầu.

Trong cơn rung lắc dữ dội, bọn họ nắm chặt tay nhau, dẫn đầu là Sát Bắc, bọn họ chạy đến lối thoát hiểm.

Lại thêm một trận rung lắc kịch liệt nữa. Sát Bắc thở sâu, ổn định thân minh, mở cửa thoát hiểm ra.

Từng cơn gió to lớn đập vào mặt, Sát Bắc hơi nghiêng đầu tránh, nắm lấy tay Tiêu Phi dẫn đầu nhảy xuống. “Đuổi theo”

Anh ta dùng sức hét lên, giọng nói đứt quãng bị gió làm cho vỡ vụn.

Bạch Khiết và La Sa nhìn nhau, nắm tay nhau nhảy xuống.

Trong màn đêm đen như mực, tiếng gió rít gào ở bên tai bọn họ.

Máy bay đã rơi xuống rất thấp, bọn họ mơ hồ có thể nhìn thấy mặt biển âm u.

Đại não của Tiêu Phi trống rỗng, cô có thể trông thấy đôi môi đang mấp máy của La Sa, nhưng lại không nghe thấy rõ bọn họ nói gì, bên tai chỉ có tiếng gió rít gào.

Cô vểnh tai cố gắng lắng nghe, nghe túc lắng nghe, lại thấy “rầm” một tiếng.

Máy bay nổ tung trên không trung theo đường chéo phía trên bọn họ.

Bầu trời rực rửa, như là pháo hoa nổ giữa không trung, khiến cho một mảng trời bị nhuộm thành màu đỏ.

Tiêu Phi khiếp sợ nhìn, lòng như thủy triều: “Cơ trưởng Tùng Nguyên! Cơ trưởng Tùng Nguyên vẫn còn ở phía trên…”

Nước mắt của cô không ngừng trào ra, cô không biết có ai nghe thấy lời của cô hay không, chỉ điên cuồng hét lên.

Một bàn tay đưa tới che lấy mắt của cô, ấn đầu cô xuống. “Đừng nhìn! Đừng nhìn!”

Lòng bàn tay to lớn lạnh lẽ, có chút run rẩy, đó là Sát Bắc.

Anh ta nói với Tiêu Phi, cũng là tự nói với mình.

Khi anh ta mới học kỹ thuật lái, cơ trưởng Tùng Nguyên từng là thầy của anh ta.

Khi anh ta vẫn chưa là một phi công đủ tiêu chuẩn, khi biết được mình được cộng tác với cơ trưởng Tùng Nguyên, anh ta mừng rỡ như điện.

Sát Bắc cúi đầu, nước mắt từ hốc mắt trào ra.

Anh ta ép buộc mình giữ vững tinh thần, trấn định lại, dùng mắt ước lượng khoảng cách phù hợp, anh ta buông ta ra nhắc nhở Tiêu Phi: “Mở dù ra, mở dù nhảy ra..”

Tiếng nổ vang vọng bên tai, Tiêu Phi chỉ cảm thấy bên tai ù ù, không thể nghe thấy gì.

Hai mắt cô đẫm lệ nhìn Sát Bắc, ý định đọc thử khẩu hình xem anh nói gì, nhưng lại không nhìn rõ gì.

Sát Bắc thấy khoảng cách tới mặt biển càng lúc càng gần, chỉ có thể đưa tay giúp Tiêu Phi mở dù.

Nhưng không biết làm sao, cái dù kia giống như là bị kẹt lại, kéo thế nào cũng không được.

Sát Bắc quyết tâm liều mạng, dùng hết sức kéo nó xuống. “Bụp”

Dù của Tiêu Phi bật ra ngoài, vải dù màu trắng mở ra giữa không trung, biến thành một đầu nấm to lớn.

Tốc độ rơi xuống của Tiêu Phi càng lúc càng chậm lại, nhưng Sát Bắc bởi vì dùng sức kéo dù lên đã nới lỏng bàn tay đang nắm Tiêu Phi, bị sức hút của trái đất kéo rơi xuống.

Tiêu Phi kịp phản ứng, đưa tay định túm lấy anh ta, nhưng chỉ bắt được lớp không khí lạnh ẩm ướt. “Sát Bắc!”

Cô hét lên một tiếng, nước mắt rơi như mưa.

Dù nhảy kéo Tiêu Phi lên cao, ngay lúc giọng nói của cô rơi xuống, cô nhìn thấy một bóng người khác đang nhanh chóng rơi xuống trước mặt mình. “Bạch Khiết!”

Cô hét lên, trực tiếp nhìn thấy La Sa rơi xuống! “La Sa!”

Cô đưa tay định bắt lấy bọn họ, nhưng chỉ có thể bất kucwj nhìn bọn họ mặc áo cứu sinh màu quýt, chìm vào màn đêm vô biên, biến thành những điểm đen bé tí đến mức không thể nhìn thấy được, sau đó hoàn toàn biến mất!

Tiêu Phi nhắm mắt lại, những giọt nước mắt lạnh lẽo rơi trên khuôn mặt tái nhợt.

Trái tim của cô như bị xé toạc bới tiếng gió đêm gào thét, đau đến mức mỗi tiếng hô hấp cũng như bị thủy tinh cứa vào.

Cứ tưởng rằng đây là một cuộc chạy trốn êm đẹp, nhưng thứ cô dẫm lên không phải mặt biển mênh mông mà là bốn mạng người sống sờ sờ!

Rốt cuộc là ai?

Ai đã âm mưu hết thảy những thứ này!

Chỉ cần cô có thể sống sót trở về từ đây, cô nhất định sẽ khiến cho kẻ ấy nợ máu phải trả bằng máu.