Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 386




Chương 386

Trong tẩm điện của hoàng tử thứ ba ở hoàng cung của nước Thanh Bạch. “Cô, cô, tất cả mấy người các cô đều ở lại đây canh giữ cửa cho tốt, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần.”

Hoa Dung mặc trang phục công chúa nạm vàng ngọc chỉ huy một vài thị nữ theo bên mình thay thế vị trí canh phòng: “Nếu như ai dám lại gần nghe lén thì không cần bẩm báo cứ làm cho người đó bị điếc.

Công chúa duy nhất của nước thanh Bạch rất được bệ hạ và vương hậu yêu thích nên tính cách nổi tiếng là ương bướng.

Thị vệ không dám trêu chọc vào nên tất cả đều lui về phía xa.

Lúc này Hoa Dung hếch cằm kiêu ngạo đẩy cửa đi vào: “Phi Phi, tôi tới thăm cô.”

Người còn chưa tới giọng nói đã tới trước đó là phong cách trước sau như một của cô ấy.

Tiêu Phi đang ngồi mê mẩn ở trên chiếc ghế sắt rèn trong sân thượng của tẩm điện nghe thấy tiếng thì tinh thần chấn động.

Đa tạ ông trời phù hộ, Hoa Dung đã thấy được sự cầu cứu của cô rồi.

Tiêu Phi đứng dậy quay trở lại trong tẩm điện bước nhanh ra đón: “Cảm ơn cô đã đến thăm tôi.”

Cô cố gắng nở nụ cười nhưng trong nụ cười kia rõ ràng vẫn lộ ra vẻ cay đắng.

Hoa Dung nắm chặt tay cô nhìn từ trên xuống dưới: “Sao mới mấy ngày không gặp mà cô đã gầy đi nhiều như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lần cuối cùng họ gặp nhau là ở bữa tiệc trong cung. Ngày đó sắc mặt Tiêu Phi hồng nhuận, thần thái sáng láng.

Tiêu Phi thở dài kéo Hoa Dung đi đến ghế sofa ngồi xuống: “Tóm lại là một lời khó nói hết, sau này có thời gian thì tôi sẽ kể tỉ mỉ những chuyện kia cho cô nghe, trước mắt tôi có một chuyện gấp hy vọng cô có thể giúp tôi.”

Hoa Dung khí phách nói: “Có chuyện gì? Cô cứ việc nói thẳng”

Tiêu Phi kể đầu đuôi gốc nhọn chuyện Hồng Mẫn đưa ra chứng cứ để sắp xếp thân phận của mình với quốc vương và vương hậu như thế nào: “Mặc dù bệ hạ và vương hậu không bày tỏ sự tin tưởng rõ ràng nhưng bây giờ họ cấm túc tôi ở đây là đã biểu lộ rõ thái độ của mình.” “A ông anh trai này, sao trước kia tôi không phát hiện ra anh ấy có thể nói hươu nói vượn như vậy chứ? Lại còn là gián điệp ẩn núp năm năm, tôi thấy có lẽ là cả ngày anh ấy không có việc gì làm nên xem phim nhiều quá rồi! Phụ vương và mẫu hậu cũng thật là dùng người không khách quan, thậm chí không đi điều tra mà đã làm cho cô phải chịu oan ức thật là quá đáng. Khó trách cô mãi vẫn không chịu kết hôn với anh ba cứ luôn nói rằng phải lập được thành tích. Lúc trước tôi còn cảm thấy không hiểu, bây giờ suy nghĩ lại thì cô đã nhìn thấu tất cả mọi thứ từ lâu rồi, cô đã thấy rõ bản chất của những người này. Nếu như bây giờ cô thật sự làm con dâu thứ ba của nhà chúng tôi không phải là sẽ bị họ xoa tròn bóp nghiến sao.”

Hoa Dung nói liên tục giống như bắn liên thanh, càng nói càng cảm thấy tức giận: “Không được, không thể vì sự vng mặt của anh ba mà để mặc cho họ bắt nạt cô như vậy, bây giờ tôi sẽ đi tìm họ để lý luận. Dám nghi ngờ thân phận Vân Thiên của tôi, Vân Thiên của tôi là người mà họ có thể nghi ngờ sao?”

Nói xong cô ấy căm giận đứng dậy chuẩn bị bước nhanh ra ngoài.

Tiêu Phi vội vàng kéo cô ấy lại khẽ nói: “Cô đừng kích động, tôi còn chưa nói hết, thực ra lời nói của hoàng tử lớn có một nửa là thật” “Hử?” Hoa Dung ngơ ngẩn nhìn Tiêu Phi với vẻ không hiểu lắm.

Tiêu Phi kéo cô ấy ngồi xuống nói thật nhỏ: “Vân Thiên quả thực không phải là con trai của tôi và anh ba cô. Thật xin lỗi, không phải chúng tôi cố ý muốn lừa gạt mọi người, chẳng qua là lúc đó trong cung vừa vặn cũng đang làm ầm ĩ chuyện gián điệp mà bản thân tôi lại bị thương nặng nên chắc chắn phải dưỡng bệnh ở trong cung. Liệt sợ tôi bị dính líu vào nên đành phải nói quan hệ của chúng tôi rất thân thiết. Sau đó chúng tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội giải thích rõ ràng với mọi người nhưng mỗi lần đều có tai nạn xảy ra, sau đó Thiên được sinh ra thấy mọi người vui mừng như vậy nên càng không có cách nào giải thích

Tiêu Phi rủ mắt xuống nắm chặt tay Hoa Dung: “Tôi thật sự không muốn lừa mọi người, những năm này mặc kệ là Thiên hay là tôi hoặc Liệt chúng tôi cũng ở chung giống như người một nhà. Trong lòng Thiên cũng chỉ có một người cha là Liệt. Tôi thật sự không biết tại sao hoàng tử lớn lại muốn nói tôi là gián điệp, tôi có thể thề với trời tôi thật sự không phải là gián điệp.”

Hoa Dung trợn tròn mắt giật mình nhìn Tiêu Phi, đáy mắt có vẻ mờ mịt, luống cuống còn có khó có thể tin được.

Tiêu Phi cho rằng cô ấy không tin nên vội vàng đưa tay muốn thề.

Hoa Dung lấy lại tinh thần vội vàng đè tay của cô ấy lại: “Tôi tin cô, tôi hoàn toàn tin tưởng cô! Những chuyện mà mấy năm nay cô làm cho người dân của nước Thanh Bạch và hoàng thất tất cả mọi người đều rõ như ban ngày. Tôi tuyệt đối sẽ không nghi ngờ dự tính ban đầu và thân phận của cô, tôi chỉ là nhất thời không có cách nào tiếp nhận chuyện Vân Thiên không phải con ruột của anh ba. Anh ba rất yêu thương thằng bé mà thằng bé lại kính trọng giữ gìn với anh ba vậy thì sao lại không phải là con ruột chứ? Xem như đưa họ ra đường lớn để người lạ nhìn thì người ta cũng sẽ nói họ là cha con!”

Tiêu Phi im lặng. “Đúng vậy! Nhưng đây chẳng qua là do trước đó những người kia chưa nhìn thấy

Hoắc Kiến Phong.

Những ai đã từng gặp Hoắc Kiến Phong đều có thể nhìn ra Vân Thiên và anh là từ một khuôn đúc ra.

Hoa Dung chống cằm suy nghĩ: “Hừ, loại mưu ma chước quỷ giấu diếm tất cả mọi người này khẳng định là do anh ba nghĩ ra. Khi đó anh ấy nói với khắp thế giới cô là công chúa người cá của anh ấy, là lý tưởng của cả đời anh ấy. Bộ não yêu đương này đã qua mắt được phụ vương và mẫu hậu, bây giờ lại muốn cô tiếp nhận kết quả này, đồ tồi!” “Cũng không thể nói như vậy, Liệt làm như vậy cũng chỉ vì muốn tôi an toàn ở lại trong cung dưỡng bệnh, điểm xuất phát của anh ấy đều là bởi vì tôi. Nếu như không có anh ấy chỉ sợ là tôi và Vân Thiên đã chết từ lâu rồi.” Tiêu Phi vô cùng cảm kích về chuyện này.

Nhưng càng là như thế thì sự tồn tại của Vân Thiên lại càng quý giá.

Tiêu Phi nắm tay Hoa Dung trịnh trọng nói: “Tình hình hiện tại là Vân Thiên mất tích ở nước Z, Liệt lại bó tay chịu trói nên tôi chắc chắn phải trở về. Hoa dung xin cô hãy giúp tôi!”

Cô ở đây một thân một mình cũng giống như anh ba một thân một mình ở nước Z. Hoa Dung thực lòng thích Vân Thiên và

Tiêu Phi, mặc kệ họ là ai mặc kệ trên người họ chảy dòng máu gì thì cô đều thích!

Hoa Dung dùng sức nắm chặt tay Tiêu Phi: “Cô yên tâm tôi hiểu. Tôi sẽ đi cầu xin phụ hoàng và mẫu hậu để họ thả cô trở về tìm Vân Thiên và anh ba, những chuyện khác sau này hãy nói.”

Nói xong cô ấy bèn đứng dậy rời đi.

Tiêu Phi vội vàng đứng dậy giữ chặt cô ấy: “Bây giờ đi cầu xin chỉ sợ đã không còn kịp nữa.”

Hoa Dung hơi ngẩn người rồi mới kịp phản ứng, Hồng Mẫn đã nói Tiêu Phi là vu yêu bây giờ cô ấy đi đến trước mặt phụ vương và mẫu hậu cầu xin thì khẳng định họ sẽ cho rằng mình bị Tiêu Phi mê hoặc rồi chỉ làm tăng thêm sự nghi ngờ của họ với Tiêu Phi mà thôi.

Lúc này cô ấy tuyệt đối không thể gây thêm phiền phức. “Vậy phải làm sao bây giờ đây?” Hoa Dung cúi đầu cắn môi, cô ấy suy nghĩ roi bỗng nhiên hăng hái ngẩng đầu: “Có rồi, tôi biết rồi.”

Cô ấy ghé sát vào bên tai Tiêu Phi khẽ thì thầm.

Đầu tiên Tiêu Phi giãn lông mày nhưng sau đó lại nhíu chặt: “Như vậy có nguy hiểm với cô không?”

Hoa Dung cười đắc ý: “Làm sao có thể chứ? Tốt xấu gì thì tôi cũng là công chúa nước Thanh Bạch nên họ sẽ không dám làm gì tôi. Chẳng qua là vừa rồi tôi tới hơi vội nên chưa chuẩn bị tốt, để bảo đảm không có sơ hở cô chờ tôi một chút, tôi đi sắp xếp rồi sẽ nhanh chóng quay lại.”

Trong thời gian ngắn Tiêu Phi thực sự cũng không thể nghĩ ra cách tốt hơn nên chỉ có thể gật đầu: “Được, vậy tôi ở đây chờ tin tức của cô.”

Cô buông tay Hoa Dung ra trịnh trọng cúi đầu thật sâu với cô ấy: “Cảm ơn, cảm ơn cô!” “Ôi, cô làm gì vậy?” Hoa Dung vội vàng đỡ cô dậy: “Chúng ta là chị em tốt chứ không phải chị em bằng nhựa. Họ không tin cô nhưng tôi tin cô!”

Cô ấy đưa tay giúp Tiêu Phi vén sợi tóc: “Cô yên tâm chờ tôi sẽ nhanh chóng quay lại.”

Cô ấy vừa mới quay người dường như nghĩ đến gì đó lại quay đầu nói với Tiêu Phi: “Phi Phi, có phải đến bây giờ cô vẫn yêu đại sứ Phong kia đúng không?”

Tiêu Phi khẽ giật mình, khóe miệng nở nụ cười đắng chát: “Tôi không biết, tôi có cảm giác bây giờ bản thân đã không thể phân rõ đâu là yêu”

Không phải cô qua loa cho xong mà những lời cô nói đều là sự thật.

Mặc kệ là Hoắc Kiến Phong hay là Hồng liệt đều là người mà cô bằng lòng dùng cả tính mạng để bảo vệ.

Nhưng nếu như phải nói sẽ ở bên cạnh ai thì cô hoàn toàn không nghĩ tới.

Hoa Dung cười: “Không sao cả, cho dù cô chọn ai thì cô cũng là người bạn tốt nhất của tôi, tôi đều vĩnh viễn sẽ cô mà Vân Thiên thương yêu nhất. Xem như là người nhà của anh Hoắc cũng đừng nghĩ tranh với tôi.”

Mặt mày còn nhiệt liệt hơn cả ánh nắng, một dòng nước ấm từ trong lòng trào ra.

Tiêu Phi đưa tay ôm cô ấy: “Yên tâm sẽ không có ai trong nhà họ Hoắc tranh với cô. Hoa Dung, cảm ơn cô, cảm ơn!”