Chương 384
Trong hình ảnh rất nhanh xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé của Vân Thiên.
Anh đối diện với máy quay, đang một mình lười biếng ngồi trên chiếc ghế dài dụi chân thẳng đứng, và ánh sáng trong phòng đủ để chiếu rõ những đường nét thanh tú giống như rất ngầu của Hoắc Kiến Phong.
Trong tay anh đang ăn một gói lớn đồ ăn nhẹ nhập khẩu đã khui bao, và có một loạt đồ ăn ngon trên bàn cà phê trước mặt anh, phía trước là bộ phim hoạt hình mới nhất đang chiếu trên tivi.
Cậu bé quay đầu lại nhìn vào camera, ngọt ngào nói: “Bố, bà, bà cố và các trưởng bối, có khỏe không! Con là Vân Thiên, con làm khách ở nhà một người bạn. Con không bị bắt cóc, chỉ là khi đi con có hơi vội vã, nên con quên không nói với mọi người, mọi người đừng lo lắng, con ở lại đây chơi vài ngày, đợi chơi đã rồi, tự nhiên cháu sẽ quay về.”
Vừa nói cậu bé vừa nhét vào miệng mình một ít đồ ăn vặt, tươi cười nói thêm: “Đặc biệt bà cố nội, đừng lo lắng đến ăn không nổi cơm nhé! Mỗi ngày ăn no, ngủ ngon, chờ cháu trở về cháu sẽ Kiểm tra sức khỏe của bà nhé.”
Cậu bé chớp mắt tinh nghịch, và video dừng ở đây.
Mặc dù bà Hoắc không thể nhìn thấy nó, nhưng bên cạnh có dì Phong miêu tả sống động, và bà có thể nghe thấy sự thoải mái trong giọng điệu của Vân Thiên, trái tim treo lơ lửng của bà cuối cùng cũng yên tâm.
Nhưng bà ta vẫn cầm điện thoại di động của Hoắc Tuấn Nghĩa không buông, dùng ngón tay xoa nhẹ hình ảnh trên màn hình. Rõ ràng là màn hình phẳng, nhưng dường như bà ta vẫn có thể chạm vào khuôn mặt dịu dàng và điển trai của Vân Thiên.
Mọi người nhìn dáng vẻ thoải mái dễ chịu của Vân Thiên, tâm tình cũng thả lỏng.
Cuối cùng là do tâm tính của đứa trẻ, chỉ biết ăn chơi, gặp bạn bè chắc là quên mất tất cả!
Vũ Tuyết Như vuốt ngực thở dài, “Ôi, thật sự là bị tiểu tổ tông này làm cho sợ chết khiếp! Trẻ con đúng là trẻ con, còn có thể quên nói cho gia Phong biết chuyện lớn như vậy.”
Nghe vậy, Hoắc Phương Nam liền nhíu mày: “Nghĩa, video này từ đâu mà có được?” “Hồng Liệt đưa cho đó ạ, anh ta nói là do người khác gửi cho anh ta” Hoắc Tuấn Nghĩa thành thật nói.
Bà Hoắc khó hiểu cau mày, giơ tay vẫy vẫy trong khoảng không: “Nếu đã chắc chắn rằng Vân Thiên không sao, nên mọi người về đi! Nghĩa, Phương Nam, hai người ở lại ngồi với tôi một lát.”
Dì Mẫn đi theo lão phu nhân nhiều năm, bà ta lập tức hiểu ra có chuyện phải bàn bạt riêng, lập tức hòa nhã giải tán mọi người: “Trong khoảng thời gian này tìm cậu chủ nhỏ Vân Thiên, mọi người đã vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi!”
Những người hầu lui ra ngoài thở phào nhẹ nhõm, nhưng Bạch Tuyết là người tính ý, một mức không buông cánh tay đang nắm Hoắc Phương Nam.
Dì Mẫn vẫn giữ nụ cười kính cẩn trên mặt, nhưng trong mắt lại lộ ra một chút lạnh lùng: “Mợ cả, bà cũng đã vất vả rồi, cũng nên về trước nghỉ ngơi đi! Ở đây có tôi và cậu hai, là được rồi ạ”
Vũ Tuyết Như chưa kịp phản bác thì đã thấy Bà cụ Anh quét đôi mắt xám xịt, tuy không nhìn thẳng, cũng cảm giác một sự uy hiếp nhưng lại không tức giận.
Bực mình nhéo nhéo cánh tay Hoắc Phương Nam, tức giận vặn eo rồi bỏ đi.
Hừm, nếu không nghe thì không nghe, dù sao bà ta cũng có cách moi tin tức từ miệng của Hoắc Phương Nam.
Cho đến khi xác nhận được bóng dáng của Vũ Tuyết Như đã biến mất hoàn toàn và không còn người nào khác xung quanh, dì Mẫn mới cúi đầu nói nhỏ vào tai bà lão: “Hết rồi.”
Bà cụ Anh gật đầu, sau đó nói với Hoắc Phương Nam và Hoắc Tuấn Nghĩa: “Tôi dặn dò hai người tìm hiểu về cậu Hồng Liệt đó, tìm hiểu đến đâu rồi?” “Bà nội, bà không biết, anh ta không phải là một ngọn đèn cạn dầu đâu, anh ta là hoàng tử thứ ba của nước Thanh Bạch và thậm chí Vân Thiên còn là thái tử nhỏ tương lai của nước Thanh Bạch.”
Hoắc Tuấn Nghĩa nghĩ đến tình cảm mấy năm này của Hoắc Kiến Phong dành cho Tiêu Phi, tức giận nói: “Chẳng trách cô gái xấu xí đó, nhiều năm như vậy cũng không chịu quay lại, hóa ra cô ta đã leo đến đỉnh cao rồi” “Nói bậy!”
Bà Hoắc đá vào chân anh ta, nghiêm nghị nói: “Cháu nghĩ Sườn Hoa Thân của vịnh Ngân Hà là nơi nào? Lúc đó Tiêu Phi chắc chắn đã bị thương nặng, chính chết một sống rồi. Nếu không nhờ địa vị danh giá và nguồn tài chính mạnh mẽ của Hồng Liệt, cũng chưa chắc gì đã có thể duy trì được sự sống của Phi và Vân Thiên. ”
Không thể nói là không bàng hoàng, nhưng trong lòng bà Hoắc càng cảm kích: “May mà Phi đang hành nghề chữa bệnh cứu người, nhất định đã hành thiện đích được nhiều công đức, mới có thể gặp dữ hóa lành, được quý nhân giúp đỡ như vậy.”
Hoắc Tuấn Nghĩa nghiến răng nghiến lợi, xoa xoa chân cau mày: “Bà nội, cháu là cháu của bà đó.” “Phi là cháu gái của bà, chưa kể còn sinh cho bà một cháu trai!” Bà cụ Anh khịt mũi, hếch cảm lên: “Còn chỗ của Phong thì sao rồi? Có tin tức gì không?
Hoắc Phương Nam lắc đầu thất vọng: “Không, cháu cũng đã thử mọi cách để liên lạc với nó rồi, chẳng hạn như tin nhắn trực tuyến rồi gọi Zalo. Con cũng nhờ những người ở nước Thanh Bạch những người có một số giao dịch kinh doanh với Hoắc Thị để giúp đỡ dò hỏi rồi, đừng nói là liên hệ với Phong, con thậm chí không thể phát hiện bất kỳ tin tức nào của nó nữa.” “Chưa có tin sao? Chẳng lẽ một con người đang sống sờ sờ như vậy lại bị biến mất trong không khí sao?” bà cụ Anh cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng: “Chuyện này hẳn là có vấn đề. Phong ở nước Thanh Bạch, tám mươi phần trăm là đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Hoắc Phương Nam thở dài lo lắng nói: “Con cũng cảm thấy vậy, con cũng đi tìm người của TN, muốn họ giúp liên lạc với Phi, nhưng họ cũng nói trong thời gian này không liên lạc được với Tiểu Nặc.” “Phi không liên lạc được?”
Nếp nhăn trên mặt bà Hoắc run lên, dì Mẫn lập tức đưa tay đỡ bả vai bà, dịu dàng nói: “Bà cụ, bà vừa nói mợ ba hành thiện đích được công đức, có quý nhân giúp đỡ! Bà đừng lo, nhất định sẽ không sao đâu.”
Một luồng hơi nóng ổn định từ vai truyền đến khắp người, bà cụ Anh trấn định tinh thần, vỗ vỗ tay Di Mẫn: “Ừ, cô nói đúng, bọn họ sẽ không sao đâu.”
Di Mẫn lấy lại tinh thần và chuyển chủ đề này trở lại với Vân Thiên: “Video vừa rồi, các người nhìn rõ hơn tôi, tùy rằng nhìn thấy Vân Thiên ăn uống no say, nhưng nó không phải là đứa trẻ không biết chừng mực, không hiểu chuyện, nhất định là không phải đi qua nhà bạn bè chơi đâu”.
“Đúng, tôi cũng nghĩ vậy” Hoắc Tuấn Nghĩa Nghiêm giọng lại: “Vân Thiên của chúng ta đâu phải là đứa trẻ bình thường? Nó không thể nào vì mê chơi ham ăn mà quên nhà và công ty. Chắc ai đó đã ép nó nói như vậy. Bọn bắt cóc chắc là đã bị thông tin tìm kiếm cháu đã đăng công khai trong thành và chiến thuật tìm người của cháu làm cho sợ rồi. Hừm, ngày mai cháu lại đăng tin tìm được người sẽ thương lớn lên, nhất định có thể tìm ra bọn họ.”
“Không được.” Bà cụ Anh lắc đầu, giọng điệu ngăn lại: “Bây giờ kẻ thù đang ở trong tối chúng ta ngoài sáng, chúng ta không biết đối phương là người như thế nào, cũng không biết có gây bất lợi gì cho Vân Thiên hay không, vẫn là khiêm tốn chút đi.”
“Vậy chúng ta cứ để mặc bọn họ? Không tìm nữa sao?” Hoắc Tuấn Nghĩa uể oải nói.
“Tìm, tất nhiên phải tìm” Hoắc Phương Nam nói một cách nghiêm túc: “Video của họ chẳng quá để trấn an chúng ta thôi, vì nó là một lời cảnh báo, cảnh báo chúng ta rằng đó là những gì họ muốn Vân Thiên làm, thì Vân Thiên nhất định phải làm, nếu bọn họ đã không muốn chúng ta gióng trống khua chiêng, vậy thì chúng ta sẽ không gióng trống khua chiêng tìm kiếm nữa, mà âm thầm lặng lẽ tìm kiếm, nói tóm lại là không thể dừng việc tìm kiếm”
“Đúng” Bà Cụ Hoắc gật đầu đồng ý nói: “Nó là cốt thịt của nhà họ Hoắc, tuyệt đối không thể để nó lưu lạc bên ngoài, tứ cố vô thân.”
Hoắc Tuấn Nghĩa nói xong liền mạnh bạo đứng dậy, cầm điện thoại di động bước ra ngoài.
Bà cụ suy nghĩ một hồi, lại nói với Hoắc Tuấn Nghĩa: “Nghĩa, cháu giúp bà hẹn gặp cái người tên là Hồng Liệt đó nhé, bà muốn gặp anh ta.”
Hoắc Tuấn Nghĩa ngớ người ra, sau đó lại lập tức phản ứng kịp: “Bà nội, bà muốn nhờ anh ta tìm kiếm Phong sao?”
Không đợi bà cụ trả lời, anh ta vui mừng lên: “Đúng, anh ta là tam hoàng tử của nước Thanh Bạch, muốn tìm một người, nhất định sẽ dễ hơn so với chúng ta. Bà nội, bà đợi cháu xíu nha, cháu lập tức liên hệ với anh ta, nhất định sẽ mời được anh ta đến đây.”
Hoắc Tuấn Nghĩa nói xong, nhanh như gió đứng dậy, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
Hoắc Phương Nam nhìn theo bóng lưng của anh ta, bất lực lắc đầu: “Đứa nhỏ này, không biết đến khi nào mới chững chạc có bộ dạng có một người đàn ông hơn đây.”
Bà cụ Anh không tiếp lời, bà cụ mệt mỏi dựa lưng lên ghế so pha, xoa nhẹ huyệt thái dương.
Dì Mẫn tinh ý, vội vàng massage cho bà cụ.
Hoắc Phương Nam thấy vậy, chỉ có thể đứng dậy xin lui: “Mẹ, vậy mẹ nghỉ ngơi đi một khi có tin tức của Phong và Vân Thiên, con sẽ lập tức thông báo cho mẹ biết.”
Bà cụ Anh không nói chuyện nữa, chỉ xua tay một cái.
Người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước, hai cha con này, không có một người nào làm được việc.
Trọng trách của nhà họ Hoắc, bây giờ toàn bộ đều kỳ vọng vào Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên rồi.