Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 379




Chương 379

Quốc vương và vương hậu cau mày suy tư mà không nói gì. “À, Ngang Đạt, nếu như không phải là tôi viết thư giới thiệu cô đi đào tạo chuyên sâu y khoa ở nước ngoài, bây giờ e rằng cô vẫn chỉ là một bác sĩ thực tập mà thôi. Còn có cô, Phổ Tích, nếu như không phải là tôi cấp đơn thuốc cho cô, cô có thể trở thành bác sĩ nhi khoa hàng đầu trong nước hay không?”

Tiêu Nhi cười khẩy, “Nói về tuổi tác, tôi không bằng các người, nhưng nói về chẩn bệnh, kinh nghiệm y học, các người dám múa rìu trước mắt thợ à? Lại dám đứng trước mặt tôi mà ăn không nói có, nói hươu nói vượn, các người còn muốn chờ bố con nhà người ta quay lại để xét nghiệm ADN để tiễn các người lên đường sao?”

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt khinh thường, giọng điệu rất uy phong.

Ngang Đạt và Phổ Tích rõ ràng là nói sự thật, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn có chút nhút nhát, bất giác cảm thấy co quắp lại.

Lông mày quốc vương và vương hậu lại càng nhăn hơn.

Tiêu Nhi nắm chắc thời cơ, quay đầu lại phía Hồng Mẫn, trong nụ cười khổ ẩn chứa chút oan ức và căm phẫn: “Đại hoàng tử điện hạ, tôi biết anh vẫn luôn không thích tôi, càng ghen ghét con trai tôi thông minh h hơn con trai anh. Hôm nay anh làm như vậy, trừ khi là muốn lợi dụng bọn họ không có mặt, giải quyết triệt để tôi, chuyện con trai tôi mất tích ở nước Z, tôi vốn dĩ không có đầu mối nào, nhưng bây giờ xem ra, chắc chắn là do anh làm!”

Mấy chữ sao, cô càng nhấn mạnh, gần như là hét lên.

Lúc này quốc vương Phổ Mật và vương hậu Tida cảm thấy kinh hãi.

Bọn họ lần lượt ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn Tiêu Nhi: “Con nói cái gì cơ? Con nói Vân Thiên mất tích ở nước Z rồi? Làm sao mà lại mất tích?”

Tiêu Nhi cắn môi, cố nén đi giọt nước mắt: “Đúng vậy, Vân Thiên mất tích ở nước Z rồi, chính vào mấy giờ trước. Con vốn là không định nói với mọi người, sợ mọi người lo lắng, dù sao con cũng đã chuẩn bị đến nước Z để tìm con rồi, chỉ là quay về sắp xếp chuyện của đại sứ Phong một chút.”

Cô dừng lại một chút, khinh bỉ mà nhìn Hồng Mẫn một cái: “Cũng không nghĩ đến là đại vương tử điện hạ lại làm loạn hết lên vậy, con không thể không nói ra. Xem xét toàn bộ các dấu vết, chỉ sợ anh ta chính là người có khả năng làm hại Vân Thiên nhất”

Giọng nói của Tiêu Nhi ngày càng nhỏ đi, quốc vương và vương hậu lập tức thay đổi ánh mắt nhìn Hồng Mẫn.

Hồng Mẫn hùng hồn, cười khan hai tiếng: “Phụ vương, mẫu hậu, đây là một ả yêu nữ giảo hoạt. Ăn nói lung tung, đổi trắng thay đen. À, may mắn là sau khi con biết chuyện đã không rao ầm lên, vẫn luôn bí mật thu thập chứng cứ, vì vậy sớm đã chuẩn bị xong chứng cứ xác thực rồi”

Tiêu Nhi liếc qua anh ta, châm biếm mà nói: “Anh thực sự thu thập được chứng cứ? Hay là ngụy tạo ra chứng cứ?”

Con ngươi Hồng Mẫn hơi co lại, nhưng anh ta bất chợt cười rộ lên: “Tùy cô nói thôi. Nhưng vì mặt mũi của hoàng thấy của chúng ta, vì sự an bình và phát triển của nước Thanh Bạch chúng ta, tôi là đại vương tử, tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào lập mưu tính kế, làm tổn hại tới dòng máu hoàng thất của chúng tôi.”

Anh ta nói xong, vỗ tay hai cái, lập tực có người hầu đưa lên hai bao văn kiện được bọc kín bằng da trâu.

Hồng Mẫn mở một cái ra, cung kính đưa đến trước mặt quốc vương Phổ Mật và vương hậu Tida: “Phụ vương, mẫu hậu, mọi người xem đi, đây chính là báo cáo xét nghiệm ADN của Vân Thiên và Hồng Liệt.

Những số liệu này, đủ để chứng minh rằng Vân Thiên căn bản không phải là con ruột của Hồng Liệt”

Quốc vương và vương hậu lập tức căng thẳng nhận lấy báo cáo.

Bọn họ đều không xem mấy số liệu linh tinh ở phía trên, mà trực tiếp nhìn xuống phần kết luận.

Bên trên giấy trắng mực đen viết: Giám định không phải là quan hệ máu mủ.

Không những không phải là bố con, ngay cả một chút quan hệ huyết thống cũng không có!

Quốc vương và vương hậu không thể tin mà nhìn nhau một cái, rõ ràng đều cảm thấy câu trả lời này vô cùng khó chấp nhận.

Vân Thiên là đứa cháu thông minh nhất của họ, bọn họ đặt rất nhiều hy vọng vào cậu bé.

Hơn nữa những năm gần đây, mọi người đều biết rõ thành tựu Tiêu Nhi đạt được ở nước Thanh Bạch.

Cô dốc sức nghiên cứu y dược, quan tâm giúp đỡ nhân dân, giúp đỡ cải tiến điều kiện chữa bệnh môi trường sống, còn giải quyết được không ít những căn bệnh khó điều trị còn di truyền lại ở nước Thanh Bạch.

Thân thiện đối với mọi người, cung kính với về trên, và vẫn luôn tôn trọng Hồng Liệt.

Thử hỏi một người tốt như vậy, sao lại có thể là một tên lừa đảo tính toán mưu kế cơ chứ?

Quốc vương và vương hậu nghi ngờ mà nhìn về phía Tiêu Nhi, trước ánh mắt của bọn họ, Tiêu Phi thản nhiên mà cười: “Phụ vương, vương hậu, con cũng không muốn giải thích gì nữa, đợi tìm được Hồng Liệt và Vân Thiên, sẽ giải thích toàn bộ mọi chuyện.”

Câu nói này làm quốc vương nhíu mày, ông ấy cũng hiểu được đạo lí này, trầm ngâm một lạt gật đầu nói: “Được, chuyện này là chuyện lớn, vẫn là đợi tìm được Hồng Liệt và Vân Thiên về rồi nói tiếp. Nếu như thực sự có nghi hoặc, đến lúc đó tôi sẽ tự mình tiến hành xét nghiệm kiểm tra bố con cho bọn họ cũng không muộn.”

Ông ấy nói xong, phân phó cho người hầu đi tìm Hoắc Kiến Phong.

Hồng Mẫn cấp bách, không quan tâm tới lễ nghi trực tiếp cầm tay ông ấy nói: “Phụ Vương, không thể như thế được! Nói không chừng là mưu kế của ả yêu nữ này, e rằng không thể đợi được Hồng Liệt quay về nữa rồi, nước Thanh Bạch của chúng ta khéo sẽ đổi chủ mất.” “Láo xược!”Quốc vương Phổ Mật hất tay anh ta ra.

Thị vệ bên cạnh lập tức đề phòng.

Hồng Mẫn ý thức được mình đã thất lễ, vội vàng lùi về sau vài bước quỳ gối tạ lỗi: “Phụ vương, xin lỗi! Con chỉ là nhất thời bồng bột! Con có thể thề với trời từng câu con nói đều là sự thật, con còn có bằng chứng”

Trái tim Tiêu Nhi vừa mới hạ xuống, trong nháy mắt đã treo ngược lên. Tên Hồng Mẫn này, xem ra không bức chết cô thì sẽ không chịu bỏ cuộc.

Quốc vương và vương hậu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.

Hồng Mẫn không dám vượt phép tắc lần nữa, anh ta lấy ra một bản báo cáo từ trong phong bì da trâu: “Phụ vương, mẫu hậu, nếu như mọi người không xem bản báo cáo này, mọi người tuyệt đối sẽ không ngờ được bố ruột của Vân Thiên là ai đâu.”

Quốc vương Phổ Mật nghiêm túc nhìn anh ta, do dự một chút rồi cũng cầm lấy bản báo cáo.

Nhìn thấy bên trên viết tên của Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên, quốc vương Phổ Mật giật mình, lại nhìn xuống kết luận quan hệ huyết thống một cái, cả người ông ấy đều giật mình run sợ: “Sao lại, sao lại có thể như vậy được? Anh ta không phải là anh trai của Phi, chú của Vân Thiên hay sao?”

Trái tim Tiêu Nhi rơi một cái, não cô nhanh chóng xoay vòng, hoàn toàn không có gì để nói tiếp.

Hồng Mẫn ngay lập tức đứng lên từ trên nền đất, mở ra một phong bì da trâu khác, lấy ra một tấm ảnh: “Vì vậy cô ta nói dối từ đầu đến cuối. Phụ vương, mẫu hậu, mọi người xem, đây là ảnh kết hôn của cô ta và tên họ Hoắc ở nước Z, đây là bức ảnh bọn họ mở tiệc, đây là bức ảnh bọn họ cùng nhau lên báo..”

Quốc vương Phổ Mật và vương hậu Tida đều xem không hiểu nội dung thông tin của bài báo, nhưng nhìn thấy tấm ảnh trên đó thôi cũng làm cho bọn họ kinh ngạc.

Chuyện quan trọng nhất là, thái độ của Hồng Mẫn không hề giống như đang bịa chuyện, ngược lại còn rất chắc chắn.

Vương hậu Tida cầm tấm ảnh lên, đầu ngón tay xúc động mà run lên, nhưng ánh mắt bà ấy nhìn Tiêu Nhi, vẫn dịu dàng hiền hậu như cũ: “Phi, chuyện này rốt cục là chuyện gì vậy? Con nói thật cho mẫu hậu biết, được không?”

Tiêu Nhi nhìn thấy bức ảnh kết hôn đó, trong lòng có vô vàn suy nghĩ.

Cô nén lại sự căng thắng và thấp thỏm trong lòng xuống, quay lại thản nhiên cười: “Mẫu hậu, chỉ cần người nhìn kỹ sẽ thấy được đầu mối ở trong đó, con với người trong bức hình thực sự là một người hay sao?”

Vương hậu Tida nhìn xuống tấm hình, nhưng Tiêu Nhi nhanh tay ngăn cản tầm nhìn của bà, khiêm tốn mà nói: “Mẫu hậu, hiện tại tình hình của đại sứ Phong rất nguy kịch, Vân Thiên lại mất tích, trong lòng con vô cùng hỗn loạn, con thực sự không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện này nữa. Mọi người trước tiên cứ để con đi tìm đã, chúng ta bàn tiếp chuyện này sao được không?”

Ánh mắt Tiêu Nhi tha thiết, đó là sự lo lắng sâu thẳm nhất của người mẹ đối với đứa con của mình.

Cùng làm mẹ, vương hậu Tida cảm động: “Bệ hạ, vậy cứ tìm người trước đi!”

Bà ấy thu lại mấy tấm ảnh, quay đầu nhìn về phía quốc vương Phổ mật: “Không có chuyện gì quan trọng hơn việc tìm bọn nó về đây hết.” “Có chứ. Đó chính là uy nghiêm của hoàng thất chúng ta”

Hồng Mẫn lớn tiếng ngắt lời: “Mẫu hậu, cô ta căn bản không phải là lo lắng cho Hồng Liệt với Vân Thiên, cô ta là chột dạ, là sợ sự việc bị bại lộ. À, nếu như cô ta không đồng ý nói, vậy thì con sẽ nói thay cô ta. Lúc trước khi cô ta mang thai, giả bộ gặp nhau với Liệt tại bãi biển, căn bản là một chuỗi tính toán trước. Đầu tiên cô dùng yêu thuật của nước Z để mê hoặc Liệt, tiếp cận Liệt, sai đó từng bước từng bước lợi dụng sự yêu thương của mọi người với Liệt, lừa gạt mọi người. Yêu thuật của cô ta lợi hại như thế nào, chẳng lẽ mọi người còn không biết hay sao?”

Hồng Mẫn vừa nói vừa phe phẩy mấy tờ chứng cứ: “Chỉ vì mấy câu nói của cô ta, con đã vất vả thu thập tất cả, mọi người lại vờ như không thấy. Đây chính là yêu thuật của cô ta, vô hình làm cho mọi người trở nên tin tưởng cô ta, yêu thích cô ta, cũng yêu thích đứa nghiệt chủng không phải là máu mủ của Hồng Liệt!”