Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 378




Chương 378

Tẩm cung vương hậu.

Tiêu Nhi đợi đã lâu, mới thấy quốc vương Phổ Mật và vương hậu Tida dắt tay nhau trở về. “Phụ vương, mẫu hậu.”

Tiêu Nhi đã sớm lòng nóng như lửa đốt, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhìn họ tới lập tức ra nghênh đón. “Phi, con về rồi!”Sau khi vương hậu Tida thấy cô, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười từ ái.

Bà bỏ tay quốc vương bước nhanh qua cầm tay Tiêu Nhi: “Sao rồi? Tất cả thuận lợi chứ?”

Tiêu Nhi gian nan lắc đầu, nói ngay vào chuyện chính: “Mẫu hậu, con nghe nói Vân Thiên mất tích rồi?”

Sắc mặt vương hậu Tida hơi cứng lại, áy náy nói: “Xin lỗi con, Phi, là do mẫu hậu không chăm sóc tốt cho đứa bé. Nhưng con đừng lo lắng, Liệt đã tới nước Z tìm nó rồi. Mẫu hậu tin không bao lâu Liệt sẽ dẫn nó trở về thôi.”

Quốc vương Phổ Mật lo lắng Tiêu Nhi trách tội, nắm vai vương hậu nói giúp: “Đúng vậy, Phi à, con đừng trách mẫu hậu con, nàng ấy cũng không phải cố ý. Vân Thiên không sao đâu, hai ngày trước Liệt có gửi tin tới, nói có chuyện phải xử lý, xử lý tài xong sẽ trở lại ngay lập tức

Xem ra, họ vẫn không biết chuyện Vân Thiên đã mất tích ở nước Z.

Tiêu Nhi cắn môi, nuốt lời đã sắp đến khóe miệng trở vào.

Cô cười trừ trấn an hai người: “Phụ vương, mẫu hậu, con không có ý gì khác, chỉ là hỏi với cương vị người mẹ bình thường thôi. Hôm nay con vào cung chủ yếu là vì chuyện của đại sứ Phong

Nghe thấy vậy, quốc vương Phổ Mật và vương hậu Tida nhìn nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. quốc vương Phổ Mật ân cần nói: “Sức khỏe đại sứ Phong thể nào rồi? Cổ độc đã được giải rồi chứ?” “Độc của anh ấy trước mắt thì được giải rồi, nhưng tình trạng cơ thể vẫn khá kém…”

Tiêu Nhi lời ít ý nhiều, kể lại chuyện Hoắc Kiến Phong bị Hồng Nhữ mang đi từ bệnh viện đã mất dấu rồi: “Phụ vương, mẫu hậu con đã thử rất nhiều phương pháp để xử lý, nhưng hoàn toàn không tìm được tung tích của bọn họ, muốn mời hai người giúp một tay”

Quốc vương và vương hậu không nói gì, vẻ mặt đều lộ ra nét do dự.

Tiêu Nhi cắn răng nói bổ sung: “Phụ vương, mẫu hậu, đại sứ Phong vừa tặng chúng ta hệ thống an ninh mạng mà chúng ta cần nhất, cho dù hiện tại anh ấy không tính là bạn bè của hoàng thất. Nhưng dù sao anh ấy là đại sứ nước Z phái đến, nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn lãnh thổ nước Thanh Bạch, sợ rằng sẽ đưa tới tranh chấp quốc tế! Chúng ta phải tận lực tìm kiếm, đến lúc đó nếu thực sự xảy ra chuyện không may, ít nhất hai bên cũng có cái để nói, có phải không?”

Quốc vương Phổ Mật hơi trầm ngâm, liền ý thức được sự lợi và hại trong đó, gật đầu nói: “Ừm, không sai, vẫn là con suy nghĩ chu đáo. Mặc dù không biết rốt cuộc đó là tổ chức gì, nhưng nói chúng cũng là nói tiếng Thanh Bạch ta, ở trong vùng đất bốn vương cai trị, vậy phải tuân thủ pháp luật, không thể làm loại chuyện ép buộc này”

Nói xong, ông lập tức vẫy tay với mấy thuộc hạ bên ngoài căn dặn: “Ngươi, lập tức in ảnh của đại sứ Phong phân phát đến các ngành tương quan, nhất định phải tìm được đại sứ Phong trở về.” “Vâng.” Thuộc hạ cung kính trả lời, đang muốn xoay người rời đi.

Một âm thanh đột nhiên vang lên, ngăn cản: “Phụ vương, mẫu hậu, người này không tìm cũng được!”

Tiêu Nhi khẽ run, chuyển mắt nhìn, người đến mặc trang phục truyền thống tơ vàng dây xanh của nước Thanh Bạch, mặt mày ngũ quan giống với Hồng Liệt, chỉ là tuổi lớn hơn, da trắng hơn.

Anh ta tỏa sáng như mặt trời giống Hồng Liệt, toàn thân lộ ra một sự lạnh lẽo, chính là đại vương tử nước Thanh Bạch: Hồng Mẫn.

Thuộc hạ người hầu lần lượt hành lễ, Tiêu Nhi cũng lễ phép cúi người chào anh ta. quốc vương Phổ Mật nhíu mày nhìn anh ta hỏi: “Mẫn, lời này của con có ý gì?”

Hồng Mẫn cung kính hành lễ với quốc vương và vương hậu, rồi chỉ vào Tiêu Nhi nói: “Phụ vương, mẫu hậu, hai người đều bị yêu nữ này lừa! Cô ta căn bản không phải công chúa Nhân Ngư của Liệt, cô ta chỉ là một tên lừa đảo!”

Trong lòng Tiêu Nhi lo lắng, trong nháy mắt có loại dự cảm không tốt.

Quốc vương và vương hậu nhìn nhau, nghiêm túc nhìn về phía Hồng Mẫn.

Quốc vương khẽ mắng: “Mẫn, giữa ban ngày ban mặt mà con nói xằng nói bậy gì đấy, yêu quái đâu ra, không cho phép nói bậy”

Vương hậu phụ họa nói: “Đối nhân xử thế của Phi mọi người đều rõ như ban ngày, con đừng tưởng không có Liệt ở đây con ức hiếp Phi. Mẫu hậu nói cho con biết, mẫu hậu là người đầu tiên không đồng ý”

Nhìn bộ dạng che chở từ ái của họ, viền mắt Tiêu Nhi nóng lên, trong lòng lập tức dâng lên vài phần hổ thẹn.

Hồng Mẫn đã sớm liệu trước họ nói là như vậy, lập tức cười lạnh nói: “Phụ vương, mẫu hậu, con không nói bậy, con có chứng cứ. Vân Thiên căn bản không phải con của cô ta và Liệt, càng không phải cốt nhục của hoàng thất chúng ta. Yêu nữ này ôm con của người khác, đầu độc Liệt, chẳng những khiến Liệt phải nhận làm bố con của người khác, còn từng bước bồi dưỡng đứa trẻ đó thành người thừa kế của hoàng thất chúng ta. Thứ yêu nữ này muốn chính là toàn bộ nước Thanh Bạch!”

Quả nhiên, vẫn là liên lụy đến Hồng Liệt và con mình!

Mày Tiêu Nhi khẽ nhíu lại, trong lòng trùng xuống.

Nhưng chỉ một giây lát, cô liền cười ra tiếng, tự giễu nói: “Cho tới nay tôi đều cảm thấy đại điện hạ hiền hậu nho nhã, là người mà cả hoàng cung phải kính nể, không ngờ thì ra tôi nhìn lầm. Thì ra đại điện hạ cũng chỉ giống như người thường khác, thích nghe lời đồn đãi, ở sau lưng người khác mà nói chuyện liên thiên!”

Khinh miệt, coi thường, tự giễu và trào phúng.

Trong nháy mắt Hồng Mẫn đã bị Tiêu Nhi làm cho tức giận, anh ta rùng mình, trong mắt lộ ra sự nguy hiểm: “Tôi không có, tôi nói sự thực”

Thấy bầu không khí căng thẳng, quốc vương Phố Mật che miệng ho nhẹ hai tiếng: “Sự thực không thể dùng miệng để nói.

Mẫn, đây không phải chuyện đùa, con có chứng cứ gì chứng minh?”

Ông cũng nghi ngờ mục đích Vân Thiên tới nước Z, nhưng phái người âm thầm đi tìm hiểu tin tức đến nay vẫn chưa về.

Lúc này Hồng Mẫn mới ý thức được mình thất thố, vội vàng bình tĩnh lại, cung kính nói: “Phụ vương, nếu con đã dám nói chuyện này trước mặt ngài và mẫu hậu, đương nhiên con có chứng cứ.”

Anh ta nhướng mày khiêu khích nhìn Tiêu Nhi, vỗ tay hai cái lập tức có người đi tới.

Một người đàn ông trẻ tuổi bộ dáng như tinh anh xã hội, lúc ánh mắt nhìn thấy Tiêu Nhi liền co rúm lại.

Tiêu Nhi nhìn người này khá quen, nhưng trong chốc lát lại không nhớ ra được.

Một người khác là một người đàn ông trung niên, đỉnh đầu tóc lưa thưa mặc đồ Địa Trung Hải, chính là bác sĩ đã đỡ đẻ Vân Thiên.

Hồng Mẫn ngẩng đầu ưỡn ngực nói với quốc vương và vương hậu: “Phụ vương, mẫu hậu, hai người này, một người là trợ thủ của ngài Lý Cương, Ngang Đạt, một người là bác sĩ sinh Vân Thiên Phổ Tích, họ đều có thể chứng minh Vân Thiên căn bản không phải con của Liệt”

Thì ra là anh ta, thảo nào lại quen mắt thế.

Trong lòng Tiêu Nhi trùng xuống, nhưng vẻ mặt không thay đổi.

Nhận được ám chỉ bằng mắt của Hồng Mẫn, Ngang Đạt và Phổ Tích tiến lên một bước, cung kính hành lễ với quốc vương và vương hậu.

Ngang Đạt không dám nhìn vào Tiêu Nhi, cụp mắt xuống nói: “Bệ hạ, vương hậu, năm đó Tam vương tử điện hạ dẫn người phụ nữ này về, người phụ nữ này đã có thai. Tôi theo thầy kiểm tra cho cô ta, đã đích thân kiểm tra mạch thai cho cô ấy. Thời gian đứa bé ra đời cũng không phải sinh non như nói với bên ngoài, mà là sinh đủ tháng”

Phổ Tích lập tức phụ họa nói: “Việc này đúng như vậy. Tam vương tử điện hạ và cô ta đều là nhóm máu 0, nhưng đứa bé lại là nhóm máu A. Tình huống này chỉ có một khả năng, đó là bố ruột của đứa trẻ căn bản không phải là Tam vương tử điện hạ.”