Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 371




Chương 371

Chúng tôi đi trước, nếu như ông chủ đã không đồng ý với ý kiến của cô, chúng tôi đích thân tiễn cô trở về, cô xem có được không?”

Đây là ân huệ cao nhất mà Hồng Nhữ có thể trao cho cô, Tiêu Nhi gật đầu: “Được rồi, không vấn đề gì! Tuy nhiên, có chút việc nhỏ, vẫn mong cô giúp đỡ

Hồng Nhữ nghi ngờ liền cau mày.

Tiêu Nhi giải thích: “A Phong nhất định không đồng ý cho tôi đi với mọi người, nên là tôi sẽ đổi quần áo để ngụy trang thành một trong số các người.”

Hồng Nhữ rất nhanh đã hiểu ra, trong ánh mắt ánh lên tia xúc động: “Cô Tiêu, cô và Ngài Hoắc thật sự có quan hệ rất tốt. Chuyện nhỏ này cứ để tôi dốc hết sức giúp hai người.” “Cảm ơn, cảm ơn!” Tiêu Nhi nắm lấy tay Hồng Nhữ với vẻ mặt vô cùng cảm kích rồi quay người bước về phòng.

Trong phòng bệnh, Hoắc Kiến Phong đang ngồi dựa vào đầu giường, đôi mắt vẩn đục già nua bất động nhìn bầu trời xanh biếc cùng rừng dừa ngoài khung cửa sổ.

Trên khuôn mặt anh xuất hiện một cảm giác cô đơn không lời nào tả nỗi.

Tiêu Nhi ngồi xuống, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: “Anh đang nghĩ gì thế?”

Hoắc Kiến Phong đảo mắt, nắm chặt lấy tay cô lại, không khỏi cong môi nở nụ cười nói: “Tất nhiên là nhớ em rồi.”

Khuôn mặt Tiêu Nhi ửng hồng, hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn anh.

Ánh nắng yếu ớt chiếu xuống mái tóc trắng như tuyết và đôi má chẳng chịt nếp nhăn của anh, rồi lại phủ lên anh một màu ấm áp.

Tiêu Nhi đưa tay vuốt một sợi tóc trắng đang rủ xuống, ấm giọng nói: “Ông ngoại và mọi người sắp trở về nước Z. Em tiễn họ ra sân bay rồi sẽ nhanh chóng quay lại. Anh nghỉ ngơi tiếp được không?”

Hoắc Kiến Phong ngoan ngoãn mà gật đầu, nhưng trong đôi mắt sâu của anh đã lóe lên một tia u tối.

Anh đột nhiên vươn cánh tay thon dài lên, ôm nhẹ Tiêu Nhi vào lòng rồi nhanh chóng buông cô ra: “Đi đi! Nhớ về sớm chút, anh chờ em về ăn cơm”

Cái ôm đến bất ngờ khiến Tiêu Nhi sững người trong vài giây.

Nhìn thấy được nụ cười dịu dàng thường ngày của anh, cô cũng không muốn nghĩ nhiều: “Được rồi, anh chờ em, em sẽ về sớm.” Cô nắm chặt lấy tay anh, rồi nhẹ nhàng đặt đôi bàn tay thô ráp và nhăn nheo ấy xuống giường ém vào trong chăn.

Hoắc Kiến Phong ấy thế mà đã buồn ngủ, nhanh chóng chớp mắt mấy cái: “Đi đi!”

Tiêu Nhi đứng dậy, nghĩ ngợi một chút rồi lại đi gọi Lục Thiên Bảo vào: “Cậu ở lại đây với anh ấy.”

Lục Hạo Nhiên ngáp một hơi dài rồi dựa vào chiếc ghế ngang cạnh giường lười biếng làm động tác “Ok”

Lúc này Tiêu Nhi mới yên tâm rời đi. Tại sân bay Thanh Bạch, cửa ra vào của các chuyến bay quốc tế.

Tiêu Nhi và Triệu Thanh Xuân Đường nắm tay nhau suốt chặng đường nhưng giờ lại phải buông tay. “Tiếp theo, tôi chỉ có thể nhờ cậu chăm sóc ông ngoại và tiền bối Cổ Thần giúp tôi.” Tiêu Nhi nói. “Ông ngoại cậu không phải là ông ngoại của tôi sao? Chị em hoa nhựa !”

Triệu Thanh Xuân khó chịu liếc cô một cái: “Tôi ngược lại là lo lắng cho cậu, cái cô gái kia nhìn cứ thần thần bí bí, căn bản còn không biết cô ta là ai, Hoắc Kiến Phong là loại người như thế nào, một mình cậu, ổn không?”

Tiêu Nhi cười hì hì nói: “Sao lại có một mình được, còn có hai người Lục Hạo Hiên và Bạch Vũ cơ mà? Đừng lo quá! Họ đều là những người có thể thay thế vị trí của A Phong một cách hoàn hảo. Hơn nữa đây là Thanh Bạch, tôi đã sống ở đây năm năm, cậu cho rằng tôi ngốc sao?”

Triệu Thanh Xuân cau mày: “Cậu luôn như vậy, chuyện gì cũng ép bản thân tự mình gồng gánh. Hay là để Lê Lỗi ở lại đây, cậu ta không phải cũng làm về IT hay sao?”

Vừa nói cô vừa dùng chân đá Lê Lỗi một cái. Lê Lỗi bất đắc dĩ cười khổ: “Nếu như tôi có trình độ như cậu nói, thì cần phải bàn à.”

Người ta chỉ đơn giản là muốn một hacker đứng đầu bảng xếp hạng, nhất định là không đến lượt cậu ta chen chân vào. “Tiêu Nhi, tôi không phải là từ chối cậu, vì cảm thấy bản thân chưa đủ xứng đáng, nếu mọi người cần thì tôi đồng ý ở lại” Sợ mọi người hiểu lầm anh ta nhanh chóng nói thêm. “Tôi biết.” Tiêu Nhi vỗ vai anh trấn an: “Thanh Xuân có trách nhiệm chăm sóc ông ngoại và tiền bối thì cậu phải có trách nhiệm chăm sóc Thanh Xuân. Cứ như vậy đi.” Lê Lỗi mím môi không đáp lại, anh không ngừng lo lắng và trách bản thân.

Âm thanh thông báo nhắc nhở lên máy bay đã vang lên hai lần.

Tiêu Nhi đẩy bọn họ đi và trấn an: “Đừng lo! Tôi tự lo được mà, nếu có chuyện thì tôi sẽ liên lạc với các cậu sau.”

Cô mà quyết định thì có chín con bò cũng không thay đổi được.

Là một người bạn, có thể làm gì ngoài hỗ trợ đây?

Lê Lỗi đi về phía trước, thu dọn lại hành lí chưa vận chuyển, Triệu Thanh Xuân đỡ Cổ Thần theo sát phía sau.

Ông cụ Tiêu Thiên Đức tiến về phía trước và nói với Tiêu Nhi: “Tiêu Nhi, nếu gặp bất kì khó khăn gì, đừng tự mình gồng gánh tất cả. Con nên nhớ, ông con và bà ngoại luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của con. Còn có các anh con, bạn con, và tất cả mọi người đều ủng hộ con”

Hốc mắt ông cụ Tiêu Thiên Đức có chút đỏ lên, ông đã dành rất nhiều năm nghiên cứu rồi bây giờ mới thật sự nói nhiều chuyện kiểu như vầy.

Tiêu Nhi mắt giờ đã cay.

Cô cố gắng không để cho nước mắt tuôn ra, ôm lấy tay ông và nói: “Ông ơi đừng lo, ông xem con không phải đã đón ông từ xa đến tận đây sao? Con hứa, nếu có chuyện gì xảy ra, con sẽ bàn với ông càng sớm càng tốt, được không ông?”

Biết rõ cảm xúc lẫn trong từng lời nói của cô, Tiêu lão gia vẫn không thể làm được gì ngoài gật đầu: “Con cứ ý tứ như thế, nếu trở về, xem ông như thế nào mà nhận con.”

Ông cố ý trừng mắt, nhưng vẫn không giấu được sự nuông chiều trong đôi mắt ấy.

Tiêu Nhi cười gian xảo, bây giờ trong lòng cô lại tràn đầy ấm áp.

Khi đẩy ông về phía cổng, cô nói: “Đừng lo cho con, ông, ông hãy ở nhà và bàn luận với tiền bối Cổ Thần và chỉ cần chờ đợi tin vui của con! Nhân tiện, đừng quên đưa nó cho ông Cổ Thần và sắp xếp cho tiền bối ấy một số thức ăn không tham lam.”

Cô nhìn ông Tiêu một cách rất ấm áp, và tất nhiên, ông cũng đang nhìn cô.

Trên khuôn mặt của Cố Thần xuất hiện nét tức giận và nóng nảy hiếm thấy, nhưng lại vô cùng kiên trì.

Tiêu Nhi nhanh chóng vẩy mạnh tay về phía anh: “Tiền bối, tận hưởng nha!”

Giọng điệu nhanh nhẹ và vui tươi của cô khiến ai cũng thích thú, không nỡ rời xa nhưng cuối cùng phải vẫy tay tạm biệt.

Tiêu Nhi nhìn cho đến khi đã khuất bóng họ, nụ cười trên môi giờ đây cũng tắt đi.

Bàn tay cô bông xuống và nắm chặt thành nắm đấm.

Dù con đường phía trước tràn đầy khó khăn, thì cô sẽ cùng Hoắc Kiến Phong bước đi …

Tại bệnh viện, Thanh Bạch.

Trong hành lang, bác sĩ lật báo cáo, và chỉ vào dữ liệu bên trong nó, đồng thời cũng giải thích với Tiêu Nhi: “”Sau nhiều ngày điều trị, tình trạng lẫn thể chất của ngài Ngài Hoắc đã ổn định hơn và có thể sinh hoạt bình thường nhưng chức năng bên ngoài của cậu ấy đã bị lão hóa nặng tầm tám mươi tuổi, nên người nhà nên chuẩn bị tâm lí phòng trường hợp xấu nhất.”

Bây giờ nhìn thấy một số cơ quan của cậu ấy trông rất bình thường như bao người trẻ tuổi khác, nhưng tốc độ lão hóa có thể nhanh hơn bình thường, cho dù là nội tạng, xương hay cơ.”

Khi nhìn vào số liệu trên đó thì Tiêu Nhi chỉ có thể gật đầu một cách dứt khoát vì quá bàng hoàng.

Tự an ủi lòng mình, cô vừa hỏi bác sĩ: “Có cách nào giúp anh ấy không?” “Đương nhiên chúng tôi chỉ có thể bù đắp cho những gì còn thiếu, chẳng hạn như collagen, albumin nhân tạo,… chúng tôi sẽ cung cấp một số chi tiết cho cô sau. Cô nên kịp thời chuẩn bị và bổ sung cho bệnh nhân kịp thời mỗi ngày. “Được rồi, cảm ơn! cảm ơn!” Tiêu Nhi gật đầu, cẩn thận viết từng câu từng chữ.

Cô nhanh chóng quay đầu, tìm kiếm những đơn thuốc mà cô nhớ, đột nhiên giọng nói có chút đặc biệt của Hồng Nhữ vang lên bên cạnh cô: “Cô Tiêu, chúng tôi đã thu xếp xong. Tôi phải đưa ngài Hoắc về gặp ông chủ”

Tiêu Nhi hoàn hồn lại, liếc mắt về phía phòng bệnh, kéo cô gái đó lùi vài bước, nói:”Không sao, nhưng tôi phải đi cùng mọi người”

Đôi mắt Hồng Nhữ mở to, lắc đầu nói:”Thưa cô, chuyện này không ổn. Vì người mà ông chủ tin tưởng thì chỉ có mình ngài Hoắc, người ông chủ cần tìm là ngài Hoắc, chúng tôi chỉ có thể đưa ngài Hoắc về.”

Tiêu Nhi vô cùng đắc ý nói: “Tôi biết, nhưng mục đích của các người là cứu người. Năng lực của tôi không kém, với cả thể chất hiện tại của anh ấy tôi là người rõ hơn ai hết, nếu có tôi, sẽ không cần phải đưa ai vào nữa.. còn thêm một phần cơ hội?”

Hồng Nhữ cúi đầu, suy nghĩ một lúc: “Đây là sự thật, nhưng tôi không bảo đảm rằng ông chủ sẽ đồng ý. Trước tiên cô đi cùng tôi đã.”