Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 369




Chương 369

Ánh mắt Hoắc Tuấn Tú lóe lên vẻ nham hiểm, nhưng miệng nở nụ cười ôn nhu: “Ok, Ok, sau này sẽ chú ý

Trông bộ dạng không chút thành ý của anh ta, Hồng Liệt đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nói: “Là anh hạ độc Hoắc Kiến Phong?”

Hoắc Tuấn Tú nhìn thẳng, phủ nhận: “Đương nhiên không phải. Mặc dù tôi muốn anh ta chết, nhưng không giỏi tới mức có thể đột nhập vào hoàng thất của nước Thanh Bạch”

Hồng Liệt hơi ngỡ ngàng, cau mày: “Vậy thì kì lạ thât. Chẳng lẽ Hoắc Kiến

Phong cũng có kẻ thù ở nước Thanh Bạch?” Hoắc Tuấn Tú cười nhẹ nhàng, nửa khuôn mặt biến dạng càng thêm gớm ghiếc.

Anh ta nhún vai, nói: “Quan tâm làm gì! Anh ta càng nhiều kẻ thù thì càng có lợi cho chúng ta, dù sao thì kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.”

Trong lòng Hồng Liệt vẫn cảm thấy mơ hồ, nhất thời không tiếp lời Hoắc Tuấn Tú.

Hoắc Tuấn Tú không quan tâm, nói tiếp: “Tôi thấy con trai anh đang tìm người hợp tác, tôi sẽ giới thiệu cho anh một người, rồi anh nói với con trai là bạn của anh, nguồn vốn hùng hậu, thực lực hơn người. Chắc chắn con trai anh sẽ đồng ý.”

Hồng Liệt nhướng mày lạnh lùng: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm chuyện hại người.

Hoắc Tuấn Tú thản nhiên giải thích: “Tôi biết, vậy mới nói người này thực sự có thực lực.”

Anh ta tiện tay chỉ vào đầu mình: “Nhưng làm kinh doanh, đôi khi không phải có tiền là được, mà còn phải dựa vào cái này.”

Ánh mắt Hồng Liệt trĩu xuống: “Anh làm vậy với một đứa nhỏ, không thấy mất mặt sao?

Hoắc Tuấn Tú cười mỉm: “Cậu nhóc là con trai anh, chỉ là khách qua đường của Hoắc gia, người tôi nhắm đến không phải cậu nhóc mà là nhà họ Hoắc. Anh đừng quên, hiện tại chúng ta đang trên cùng một chiến tuyến.”

Hồng Liệt hơi do dự một chút, sau đó gật đầu: “Được.”

Cao ốc Hoàn Vũ, tầng mười tám, văn phòng tổng giám đốc.

Vân Thiên ngồi trên ghế Tổng Giám đốc, phát đi phát lại video và ảnh của bữa tiệc sinh nhật.

Cậu nhóc ấn vào chế độ tự động phát, hai tay chống cắm, đôi lông mày khẽ cau lại.

Mục đích của bác Hoắc chắc chắn là muốn cướp mình và mẹ về, việc bố ghen tị cũng là điều đương nhiên.

Nhưng bố là người hiền lành vui vẻ, cho dù có ghét ai thì cũng không thể ra tay hạ độc người đó được.

Chất độc Tra A Bằng đưa cho bác Hoắc có lẽ đã bị người khác đánh tráo giữa đường.

Nhưng người đó rốt cuộc là ai?

Hắn không những biết rõ yến tiệc hoàng cung, thậm chí còn biết bác Hoắc sẽ xuất hiện, nên mới có thời gian chuẩn bị loại độc dược mạnh như vậy.

Hắn rốt cuộc có mối thù sâu đậm gì với bác Hoắc, mà không ngần ngại dính dáng đến hoàng thất nước Thanh Bạch, còn dùng chiêu mượn dao giết người này?

Vân Thiên trầm tư, một dòng chảy ngầm trào dâng trong đôi mắt sâu thẳm của cậu.

Một lúc lâu sau, mắt cậu bé lóe lên một tia sáng quắc, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong quỷ dị.

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn bật sáng. Phòng ăn biệt thự Vịnh Cẩm Hồ.

Hồng Liệt ngồi cạnh Vân Thiên, cho tôm cà ri đã lột vỏ vào bát cậu con trai.

Vân Thiên ngẩn lên cười, cầm tôm lên cho vào miệng: “Cảm ơn ba, ba cũng ăn đi.” “Ừm.” Hồng Liệt trả lời, ánh mắt thân thương.

Điện thoại trên bàn đột ngột reo lên phá vỡ bầu không khí gia đình ấm áp hài hòa.

Hồng Liệt lau sạch nước cà ri trên tay vội nghe điện thoại trước khi chuông tắt: “Alo.”

Anh ta còn chưa kịp nhìn số và tên người gọi đến trên màn hình điện thoại, đầu máy bên kia vang lên giọng nói đã được đổi bằng máy đổi giọng: “Là anh đã hạ độc Hoắc Kiến Phong, anh chính là hung thủ sát hại đại sứ nước Z.”

Hồng Liệt kích động, nắm chặt điện thoại.

Nhìn Vân Thiên cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, anh ta lập tức đứng dậy, cầm điện thoại đi chỗ khác, sau đó nhỏ giọng quở trách: “Không có bằng chứng thì đừng ăn nói hồ đồ, tôi là Vương tử nước Thanh Bạch, lý do gì để hại anh ta?”

Đầu bên kia phát ra một âm thanh cười quái dị, sau đó không giải thích gì, mà phát lên một đoạn ghi âm.

Nội dung đoạn ghi âm là cuộc hội thoại giữa anh ta và Tra A Bằng, trong đoạn hội thoại có thể nghe rõ lời anh ta bảo Tra A Bằng cho Hoắc Kiến Phong một bài học, không để anh làm mưa làm gió ở nước Thanh Bạch.

Hồng Liệt có chút chột dạ, nhưng anh ta cũng nhận ra một vấn đề khác: “Chính anh, chính anh là người hạ độc anh ta, là anh đã đổi thuốc!”

Đầu bên kia cười lớn, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Hồng Liệt nắm chặt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi: “Anh là ai? Muốn làm gì?”

Bên kia vẫn cười, giọng điệu có chút châm chọc: “Anh không biết tôi là ai?” “Anh đổi giọng nói thành như vậy, làm sao tôi nhận ra được.”

Hồng Liệt không nói nên lời, nhưng cũng thuận theo lời anh ta, đoán: “Tiếng Thanh Bạch của anh rất lưu loát, có lẽ là người của nước Thanh Bạch. Hoắc Kiến Phong và anh trước đây không quen biết nhau, không thù không hận, tại sao anh lại mượn tay tôi để đối phó với Hoắc Kiến Phong?”

Đầu bên kia lại tiếp tục cười: “Mượn tay anh đối phó với anh ta? Không, người tôi muốn đối phó chỉ có anh! Nếu tôi công bố bằng chứng anh hạ độc Hoắc Kiến Phong, thì cho dù anh may mắn sống sót, cũng sẽ o bị cắt bỏ tước vị Hoàng gia, bị đuổi khỏi Hoàng cung, mãi mãi không ngóc lên được”

Quả nhiên, van bị anh ta đoán trúng tim đem. Người đổi đọc dược không phải nhắm vào Hoắc Kiến Phong, thì chỉ có thể là nhằm vào anh ta.

Xác nhận câu trả lời trong lòng, Hồng

Liệt thở phào nhẹ nhõm: “Tôi biết anh là ai rồi. Anh không phải muốn tôi rút khỏi cuộc tranh vị ngai vàng sao? Được, tôi đồng ý. Tôi không cần ngai vàng, nhưng anh phải cho tôi thời gian, để tôi đảm bảo có thể đưa Tiêu Nhi và Vân Thiên đi.”

Ngoại trừ hai người họ, tôi không quan tâm đến những thứ khác. “Được. Tôi cho anh thời gian ba tháng để anh và người của anh vĩnh viễn rời khỏi nước Thanh Bạch, vĩnh viễn không được bước chân vào đất nước Thanh Bạch.”

Nhớ lại gương mặt nghiêm nghị của phụ hoàng và hiền hậu của mẫu hậu, đôi mắt Hồng Liệt đỏ bừng. Nhưng cuối cùng anh ta vẫn gật đầu: “Giao dịch thành công”

Trong phòng ăn, Vân Thiên tắt chiếc tai nghe ẩn được gắn trên vành tai, lặng lẽ thở dài.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cậu nhóc bắt gặp vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra của Hồng Liệt, đôi lông mày khẽ cau lại.

Hồng Liệt bắt gặp đôi mắt trong veo kia, ánh mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ, nhưng chỉ trong nháy mắt liền lấy lại bình tình, nở nụ cười quan tâm: “Nhóc con sao vậy? Sao lại cau mày?”

Vân Thiên chớp chớp đôi mắt sâu thẳm, mím đôi môi nhỏ xinh, nói thì thào: “Con không sao, nhưng đột nhiên thấy nhớ ông bà nội.

Hai má cậu nhóc phồng lên như con cá nóc giận dữ.

Hồng Liệt vừa chua xót vừa tỏ ra yếu đuối, anh ta không phải là nhớ họ.

Những lời dặn dò của phụ vương và hoàng hậu vẫn còn văng vẳng bên tai, họ hy vọng anh ta có thể mau chóng đưa Vân Thiên về Thanh Bạch thăm họ.

Nhưng bây giờ, anh phải vắt óc nghĩ cách để Vân Thiên không được đặt chân đến đất nước Thanh Bạch…..

Hồng Liệt nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lồng ngực, giá bộ nhẹ nhàng nói: “Con rất nhớ họ sao?”

Vân Thiên gật đầu.

Vân Thiên xoa đầu cậu nhóc, nói đùa: “Nếu chúng ta không thế quay về đấy thì sao?

Vân Thiên đứng phóc dậy, nghiêm nghị nói: “Tại sao không thể quay về? Ông bà nội không cần chúng ta nữa sao?” “Không phải vậy. Ba nói nếu như, nếu như sau này chúng ta ở lại nước Z thì con có đồng ý không” Hồng Liệt nói một cách cẩn trọng.

Vân Thiên nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lát: “Con sao cũng được, chỉ cần mẹ đồng ý là được.”

Hồng Liệt thầm thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ con vốn dĩ không thích không khí gò bó trong hoàng cung. Hơn nữa, nước Z là quê hương của mẹ con, chắc mẹ con sẽ thích.” “Vậy thì cả nhà ta cùng nhau ở đây!” Hai mắt Vân Thiên long lanh, thuần khiết.

Hồng Liệt cười đau khổ.

Làm sao có thể ở lại đây?

Ở đây có Hoắc gia, có Hoắc Kiến

Phong, Hoắc Tuấn Tú…

Hơn nữa còn có rất nhiều người, rất nhiều thứ liên quan mật thiết đến quá khứ của Tiêu Nhi, anh ta không muốn cô dính líu thêm đến quá khứ.

Hồng Liệt xoa đầu Vân Thiên, an ủi: “Bố e là sống ở đây cũng không ổn. Cuộc điện thoại vừa rồi, báo chúng ta biết đã có người tìm ra danh tính và dấu vết của chúng ta..”