Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 366




Chương 366

Hoắc Kiến Phong nhướng mày, nói thẳng vào vấn đề: “Cô thay mặt ông chủ cứu tôi, với mục đích muốn tôi gia nhập tổ chức?”

Tiêu Nhi kìm nén sự nghi ngờ trong lòng, dịch lại lời Hoắc Kiến Phong cho Hồng Nhữ.

Hồng Nhữ lắc đầu, cười lịch sự: “Anh Hoắc, anh hiểu lầm rồi. Ông chủ tôi đã biế rõ anh không muốn gia nhập tổ chức, cũng rất coi trọng tính cách kiên định của anh, chắc chắn không dùng cách này để uy hiếp hay ép buộc anh, nhưng ông chủ tôi có chuyện khác cần anh giúp đỡ

Tiêu Nhi không dịch, mà thay Hoắc Kiến Phong trực tiếp hỏi: “Chuyện gì?”

Hồng Nhữ nhíu mày, vẫn giữ nguyên nụ cười: “Giờ chưa phải là thời điểm để nói chuyện này. Sức khỏe anh Hoắc còn rất yếu, cần được điều trị toàn diện càng sớm càng tốt. Tôi đề nghị mọi người mau chóng xuống núi, đợi anh Hoắc hồi phục thêm, chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết sau.”

Tiêu Nhi cau mày, dịch lại lời Hồng Nhữ cho Hoắc Kiến Phong.

Hoắc Kiến Phong từ chối thắng thừng mà không cần suy nghĩ: “Không cần nói chuyện gì nữa, bất cứ chuyện gì của ông chủ các cô, tôi đều không có hứng thú

Anh từ chối một cách dứt khoát càng khiến mọi người tò mò hơn.

Lục Thiên Bảo tiến lại, dùng chút ít vốn tiếng Thanh Bạch nói: “Chị gái xinh đẹp, rốt cuộc ông chủ của cô là ai? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà phải nhờ A Phong của chúng tôi giúp đỡ? Cô nhìn tôi đây, tôi cũng được coi là một nhân tài, hơn nữa bây giờ còn ngon giai hơn cậu ấy, không thể cân nhắc chọn tôi sao?”

Mọi người đã quá quen với việc Lục Thiên Bảo đi đến đâu cũng tán tỉnh các cô gái nên chỉ cười cho qua, ánh mắt vẫn đổ dồn về phía Hồng Nhữ tỏ vẻ tò mò, đồng cảm.

Nụ cười trên gương mặt Hồng Nhữ biến mất, cô né tránh Lục Thiên Bảo, quỳ “phịch” xuống trước giường: “Anh Hoắc, tôi đã cứu mạng anh, đáng lẽ ra không đòi hỏi báo đáp. Nhưng trước khi lên đường, ông chủ đã đặc biệt giao nhiệm vụ cho tôi, nếu lần này không thể nhờ anh giúp đỡ, thì chúng tôi không thể sống sót trở về. Anh Hoắc, nể tình tôi cứu anh một mạng, mong anh hãy cứu chúng tôi!

A Tĩnh và A Thì thấy vậy cũng lập tức quỳ xuống: “Anh Hoắc, cầu xin anh hãy cứu chúng tôi!”

Mọi người giật mình, vội đỡ họ dậy.

Nhưng họ lại né tránh, vẫn quỳ nguyên tại chỗ.

Tiêu Nhi cau màu dịch lại lời họ.

Tiểu Thất nhẹ nhàng an ủi: “Ba chị đừng như vậy, anh Hoắc cũng không phải người không biết suy nghĩ, mọi người cứ đứng dậy trước đi, có chuyện gì từ từ nói.”

Triệu Thanh Xuân không khách khí, lạnh lùng nói: “Em gái, mặc kệ bọn họ, động tý lại quỳ xuống, lấy đạo đức ra để ép buộc người khác, dù dọa ai đấy!

Hoắc Kiến Phong dựa thẳng vào thành giường, mặt nhăn lại nghiêm nghị.

Anh nhìn mọi người, rồi nhìn Tiêu Nhi, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía ba người họ: “Ông chủ các người bắt buộc phải đưa được tôi về, rốt cuộc muốn tôi giúp ông ta chuyện gì?”

Tiêu Nhi ngay lập tức dịch lại câu hỏi của anh.

Hồng Nhữ không dám quanh co, vội vàng kể lại: “Con gái ông chủ bị bắt làm con tin, hy vọng anh Hoắc ra tay trượng nghĩa, giúp chúng tôi cứu cô chủ về.”

Sau khi nghe Tiêu Nhi dịch lại lời của Hồng Nhữ, mọi người không khỏi ngạc nhiên lần nữa. “Chị đẹp, con gái ông chủ các người bị bắt cóc, sao không đi báo cảnh sát? Tìm A Phong làm gì? A Phong cũng không phải cảnh sát tuần tra” Lục Thiên Bảo thay mặt mọi người hỏi ra điều nghi hoặc khó hiểu.

Hồng Nhữ giải thích một cách chân thành: “Chúng tôi đã thử tìm kiếm, tìm đủ mọi cách, nhưng vẫn không tìm ra tung tích của cô chủ, chỉ tìm thấy một mẩu thông tin mật mã của bọn bắt cóc để lại. Ông chủ đã tìm rất nhiều người để nhờ giải mã, nhưng đều không thành công, thực sự không còn cách nào khác mới phái chúng tôi đến tìm anh Hoắc”

Lê Lỗi nhếch mép: “O, ông chủ các người cũng kỳ cục thật! Anh Hoắc là doanh nhân, bảo anh ấy bàn chuyện làm ăn còn được, lại bắt anh ấy giải mật mã, các người đang đùa đấy à?” “Đúng đấy” Lục Thiên Bảo phụ họa thêm: “Chị đẹp, chuyện như này cứ để tôi đi thử coi!”

Hồng Nhữ tỏ vẻ khinh bỉ, không nói nên lời: “Anh Lục, anh tự xưng là bạn thân của anh Hoắc, vậy anh có biết, ngoài việc là một doanh nhân thành đạt, thì anh Hoắc còn là Báo Hồng đứng đầu danh sách hacker.” “Cái gì? Anh ấy chính là Báo Hồng trong truyền thuyết?” Lê Lỗi kêu lên kinh ngạc nhìn Hoắc Kiến Phong, đồng thời kéo tay áo Tiêu Nhi một cách hào hứng.

Tiêu Nhi hất tay cậu bạn ra, ngạc nhiên nhìn Hoắc Kiến Phong, ánh mắt đầy thăm dò.

Hoắc Kiến Phong không nói gì, anh lạnh lùng cụp mắt xuống, không nhìn Tiêu

Nhi, cũng không nhìn Hồng Nhữ. Không phủ nhận chính là thừa nhận.

Tiêu Nhi nhớ lại chuyện sáu năm trước, ho thông tin bí mật của cô và Hoắc Kiến Phong bị người khác công khai phát tán trên Weibo, Lê Lỗi liền đính chính lại rằng những chuyện đó do người ta thêm mắm dặm muối, nhưng sau đó, đến cô cũng không thể tìm ra được thông tin gì liên quan.

Chẳng lẽ người âm thầm giúp họ chính là Hoắc Kiến Phong?

Anh lúc đó như một ngọn núi băng, lại phối hợp cùng chúng tôi làm loạn?

Tiêu Nhi bỗng chốc cảm thấy có chút ấm áp trong lòng.

Chẳng lẽ, lúc ở cơ sở thí nghiệm TN, lúc anh xem máy tính, trong phút chốc đã xử lý xong xuôi.

Triệu Thanh Xuân không hiểu về IT, ngơ ngác nhìn họ: “Báo gì? Nghĩa là gì? Cái tên này sao nghe kỳ cục vậy?”

Lê Lỗi thì thầm giải thích cho Triệu Thanh Xuân: “Báo Hồng là tên ảo của một người trên mạng. Đứng đầu, tương đương với người giàu nhất thế giới theo tiêu chuẩn thương nhân, tương đương danh thủ quốc gia theo tiêu chuẩn y học, kiểu người được mọi người kính nể.”

Mọi người nghe xong lời giải thích đều hiểu ra, kinh ngạc nhìn Hoắc Kiến Phong. Lục Thiên Bảo ôm ngực, đau khổ nói: “Anh em cây khế, đúng là anh em cây khế mà!”

Hồng Nhữ sốt sắng, quỳ tiến về phía trước hai bước, lại một lần nữa khẩn cầu: “Anh Hoắc, tôi biết anh không ưa gì ông chủ cũng như tổ chức của chúng tôi. Nhưng cô chủ vô tội, cô ấy vẫn còn trẻ, cũng chưa từng nhúng tay vào bất cứ công việc làm ăn nào của ông chủ, xin anh hãy cứu cô ấy!”

Căn phòng yên tĩnh đến mức cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Một lúc lâu sau, Tiêu Nhi thở dài, nhẹ nhàng nói: “Sức khỏe của anh ấy hiện tại không tiện di chuyển nhiều, tôi sẽ đi thay anh ấy.”

Hồng Nhữ lắc đầu: “Cô Tiêu, tôi biết cô rất thông minh, cũng biết cô có lòng tốt muốn giúp. Nhưng người mà ông chủ cần là anh Hoắc, chỉ duy nhất anh Hoắc. Cô yên tâm, chúng tôi không để anh Hoắc phải làm việc nặng nhọc vất vả đâu, chỉ cần anh ấy đến giải mã những manh mối kia. “Sao các người biết tôi không làm được?”

Tiêu Nhi liếc nhìn với ánh mắt sắc bén: “Anh ấy là Báo Hồng, vậy tôi không thể là Chàng trai bóng đêm?”

Hồng Nhữ giật mình, giọng nói khẽ run: “Cô, cô là Chàng trai bóng đêm đứng thứ hai danh sách hacker?”

Ngoại trừ Lê Lỗi ra, còn lại tất cả mọi người đều mắt chữ A miệng chữ O, nhìn Tiêu Nhi với vẻ ngỡ ngàng.

Hoắc Kiến Phong nhướng mày kinh ngạc, sau đó nở một nụ cười thư thái.

Quả nhiên là cô ấy!

Cô vợ bé nhỏ của anh quả nhiên giống anh, trên người khoác rất nhiều vỏ bọc…

Lục Thiên Bảo mặt ngẩn ngơ, ngay lập tức rút điện thoại ra lên mạng tìm kiếm.

Nhưng ngay sau khi mở khóa màn hình, điện thoại trên tay biến mất.

Tiêu Nhi tiện tay với lấy điện thoại của Lục Thiên Bảo, chuẩn bị đăng nhập ID và thể hiện kỹ thuật của mình cho Hồng Nhữ cũng như mọi người xem.

Ngay lúc đầu ngón tay trắng nõn của cô chạm vào màn hình, ngay lập tức đã bị bàn tay Hoắc Kiến Phong ngăn lại.

Đôi tay khô ráp già nua nắm chặt lấy tay cô, Hoắc Kiến Phong nói với đám người Hồng Nhữ. “Tôi đồng ý đi cùng các người.”

Anh dùng tiếng anh nói chuyện trực tiếp với Hồng Nhữ, không cần qua Tiêu Nhi phiên dịch.

Sau đó, anh quay đầu nhìn Tiêu Nhi, dịu dàng nói: “Em đã đồng ý với tiền bối Cổ Thần ở lại đây chuẩn bị cơm nước, không được thất hứa chứ. Vả lại em là hạng hai, so với anh vẫn còn kém chút.” “Đó chẳng qua là vì em nhường anh.” Tiêu Nhi nhướng mày: “Hay là, bây giờ thử so tài luôn đi.” “Cho dù bây giờ em thắng anh, cũng không vẻ vang gì” Hoắc Kiến Phong cười cười, giọng nói có phần mệt mỏi: “Hơn nữa, người ông ta muốn chỉ có anh.”

Chính vì họ chỉ đích danh anh, nên cô mới càng lo lắng, sợ họ còn có mưu đồ gì khác.

Nhưng trước mặt mọi người, Tiêu Nhi không biết phải nói ra điều này như thế nào.

Cô không muốn Hoắc Kiến Phong làm những chuyện nguy hiểm đến bản thân, ông ngoại và Thanh Xuân cũng không muốn cô làm điều tương tự.