Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 363




Chương 363

Ông cụ Tiêu Thiên Đức nhìn cô suy yếu đến con mắt đều sắp không mở ra được rồi vậy mà còn gắng gượng chống đỡ, ông vừa lo lắng lại vừa suốt ruột.

Ông nhìn Hồng Nhữ một chút rồi làm động tác rút kim.

Hồng Nhữ cũng cảm thấy trạng thái hiện tại của Tiêu Nhi thực sự không thể tiếp tục truyền máu nữa, liền nhẹ gật đầu ra hiệu cho hai trợ lý.

A Tĩnh và A Thù lập tức dừng máy truyền máu, chia nhau đi rút kim cho Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi. Chỗ rút kim truyền đến cảm giác đau nhói, Tiêu Nhi đột nhiên từ trong mơ hồ tỉnh táo lại: “Tôi không sao, tôi còn có thể kiên trì.”

Cô muốn ngăn cản cô trợ lý kia rút kim, nhưng tay chỉ có thể nâng lên một chút sau đó liên vô lực rơi xuống. Cô quá suy nhược rồi đến nói chuyện cũng không có sức để nói.

Cổ Thần nhíu nhíu mày, kéo Tiểu Thất sang một bên: “Nhóc con đi nấu cơm, làm nhiều món bổ máu vào.”

Tiểu Thất cũng đau lòng Tiêu Nhi, vội vàng gật đầu.

Cổ Thần nghĩ nghĩ lại giữ chặt tay cô: “Lấy ra cây nhân sâm lâu năm nấu cho cô ấy bồi bổ.”

“Ông, đây chính là thứ mà ông quý giá cất giấu nhiều năm nha!” Tiểu Thất kinh ngạc nói.

Cổ Thần ánh mắt lóe lên một tia đau lòng, lông mày nhăn càng chặt hơn: “Vậy có biện pháp khác sao? Nếu cô ấy chết, thì sẽ không còn người nấu cơm cho ông già này nha.”

Quan tâm thì cứ nói là quan tâm đi! Còn giả vờ!

Tiểu Thất nhịn không được cười lên.

Nhưng cô vẫn khéo léo gật gật đầu, không có vạch trần ông.

Sân nhà nhỏ từ trước đến giờ vẫn luôn yên tĩnh, bỗng nhiên từ hai người biến thành hơn mười người, chỗ ăn cơm liền có chút chật hẹp.

Đồ ăn đặt lên bàn, có người bưng bát ra ngoài sân, có người ngồi xổm ở góc tường.

Tiểu Thất đem canh gà hầm nhân sâm lâu năm bổ dưỡng vào phòng Hoac Kiến Phong “Chị Tiêu Nhi, chị ăn nhiều một chút, đây là ông cổ ý bảo em làm cho chị, có tác dụng bổ máu”

Cho dù đã yếu ớt tới cực điểm, nhưng Tiêu Nhi vẫn một mực canh giữ ở trước giường của Hoắc Kiến Phong Mùi hương của canh xông lên mũi, ánh mắt có chút tan rã của cô mới dần dần điều chỉnh tiêu điểm: “Cám ơn anh! Cảm ơn Cổ

Thần!”

Cho dù không có chút khẩu vị nào, Tiêu Nhi vẫn là bưng lấy bát canh gà từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.

Cô nghĩ coi như không vì mình, cũng phải vì Hoắc Kiến Phong ăn nhiều một chút.

Dụng ý của bát canh này là để bồi bổ, cho nên hôm nay Tiểu Thất thả rất nhiều dược liệu.

Những vị thuốc đông y nào là đỏ, đen, vàng, trắng, Tiếu Nhi nhìn cũng không nhìn, trực tiếp uống sạch bát canh. Tiểu Thất thấy thế vừa đau lòng vừa bội phục.

Đời này của cô chưa thấy qua người nào tình sâu như Tiêu Nhi. Ngài Hoắc đây thật là may mắn, đời này có thể cưới được một người vợ tốt như chị Tiêu Nhi thế này. Chi khổ cho chị Tiêu Nhi, tương lai sau này trong một đoạn thời gian rất dài đoán chừng phải đem những thứ thuốc này ăn giống như cơm vậy…

Ngoài phòng, Lục Thiên Bảo bưng lấy bát, theo sát sau lưng Hồng Nhữ.

Cô đi phía trải hắn cũng đi về bên trái, cô đi phải hần cũng đi về bên phải.

Lấy cở là không ở trên bàn ăn giành chỗ, thật ra chính là muốn thừa dịp Hồng Nhữ ăn cơm thấy rõ mặt mũi của cô.

Hồng Nhữ bị hắn dính đen có chút phiền, hai đầu lông mày ôn hoà khẽ nhíu lộ rõ vẻ không kiên nhẫn. Lục Thiên Bảo lúc này mới cười hì hì mở miệng nói: “Chị gái xinh đẹp, các cô sao lại biết bệnh tình của A Phong? Các cô làm thể nào tìm tới nơi này? Các cô không nói gì liền cứu A Phong, cũng không muốn thứ gì sao?” Dù rất có thiên phú về ngôn ngữ, nhưng không phải câu nào Lục Thiên Bảo cũng nói được bằng tiếng Thanh Bạch.

Z.

Trong mỗi một câu dài, hàn cũng sẽ xen lẫn mấy từ của nước Hồng Nhữ cũng là người thông minh, nghe một cái đại khái liền có thể đoán ra tám chín phần, hai đầu lông mày lập tức phú lên một tầng sương lạnh: “Anh có ý gì? Anh đột nhiên hỏi nhiều vấn đề như vậy, muốn tôi trả lời như thế nào?” Lục Thiên Bảo vẫn như cũ cười hì hì, bộ dạng không cần mặt mũi: “Theo tôi thấy A Phong cũng không thể khỏe ngay trong lúc được, các cô cũng không vội. Chúng ta còn nhiều thời gian cứ từ từ trả lời từng cái từng cái vấn đề thôi! Ví dụ như vấn đề thứ nhất, các cô làm sao biết bệnh tình của A Phong?”

Trong lòng Hồng Nhữ biết hắn đã muốn biết gì thì sẽ bám riết không buông chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi làm sao biết được không quan trọng, quan trọng chính là chúng tôi thực sự cứu được anh ta. Trên đời không có bữa cơm nào miền phí cả, anh ta nhặt về cái mạng này, đương nhiên là phải trả một cái giá thật lớn rồi.”

“Cái giá lớn? Cái giá đó là gì? Các cô là muốn tiền hay là người?” Lục Thiên Bảo mập mờ nhíu mày: “Chång lẽ, là muốn lấy người trả nợ sao?”

Tiểu Thất từ trong nhà ra, vừa vặn nghe thấy câu nói này, không khói “ha ha” cười ra tiếng.

Hai câu này là câu thành ngữ của nước Z, Lục Thiên Bảo không biết phải dùng ngôn ngữ Thanh Bạch nói thế nào, vừa vặn thấy Tieu Thất liên sai Tiểu Thất phiên dịch cho Hồng Nhữ nghe.

Tiểu Thất cật lực nén cười, nhưng lúc phiên dịch vẫn là không nhịn được cười phá lên.

Hai đầu lông mày của Hồng Nhữ sắc lạnh thêm một lớp, lạnh lùng nói: “Chúng tôi cứu chính là anh Hoắc đây, không phải cậu. Trừ phi, cậu có thể thay anh Hoac đây làm chủ.

Tiểu Thất nhếch miệng cười, đem lời của Hồng Nhữ phiên dịch cho Lục Thiên Bảo.

Lục Thiên Bảo cười ngây ngô hai tiếng: “Ha hà, tôi mặc dù không thể thay anh ta làm chủ, nhưng cái loại chuyện như lấy thân báo đáp này, nếu như anh ta không đồng ý tôi có thể thay thế anh ta nha! Chị gái xinh đẹp, con người của tôi ấy mà từ trước đến nay rất có nguyên tắc, nhưng ngoại trừ chị gái xinh đẹp. Chỉ cần chị gật đầu, tôi đều có thể vô điều kiện phối hợp nhé!”

Hån mập mờ nháy mắt, một tay hất tóc.

Tiểu Thất nhìn dáng vẻ lẳng lơ cử chỉ ngựa đực của hàn bản ra bốn phía, thật sự là nhịn không được cười ha hả.

Cô cũng lười thay hắn phiên dịch, trực tiếp nói với Hồng Nhữ: “Chị à, chị đừng để ý đến hắn, hắn giống như là con khi đang làm xiếc vậy luyên tha luyên thuyên.”

Hồng Nhữ và Tiểu Thất ngầm trao đổi ánh mắt đồng cảm, quay người vào phòng. Lục Thiên Bảo nhìn bóng lưng của Hồng Nhữ có vẻ hơi vội vàng, đáy mắt bất cần đời của anh nhanh chóng lướt qua một tia băng lãnh.

Đêm yên tĩnh.

Hồng Nhữ cầm một dụng cụ nhỏ đơn giản, làm kiểm tra kỹ càng cho Hoắc Kiến Phong: “Cô Tiêu, cô yên tâm tình trạng hiện tại của anh Hoắc đây cơ bản đã ổn định, anh ta sắp tỉnh rồi. Chỉ là hiện tại cơ thể anh ta rất suy yếu, chúng tôi vẫn là đề nghị đưa anh ta xuống núi, tiếp nhận kiểm tra cặn kẽ toàn diện và trị liệu. Máy bay trực thăng của chúng tôi đã chờ ở bên ngoài, nếu như các người nguyện ý, sau khi trời sáng chúng tôi sẽ xuất phát.”

Tiêu Nhi sau khi nghỉ ngơi hơn nửa ngày, cộng thêm một bát canh bố của Tiểu Thất, tinh thần của cô đã khá hơn nhiều. “Cám ơn cô, cám ơn vì các cô đã kịp thời xuất hiện cứu với tính mạng của anh ấy” Cô ấy đứng dậy thành khẩn nói lời cảm ơn với Hồng Nhữ, sau đó lập tức chuyển đề tài: “Chi là, tôi vẫn có mấy vấn đề muốn hỏi cho rõ ràng. Các cô làm sao biết bệnh tình của anh ấy.”

Vấn đề mà Tiêu Nhi hỏi cũng chính là câu hỏi mà buổi chiều Lục Thiên Bảo hỏi cô,

Hồng Nhữ chần chờ một lát, giải thích nói: “Biết được bệnh tình của anh Hoắc đây cũng không khó. Dù sao đại sứ đặc phái của nước Z ở trong nước Thanh Bạch rất ít, hơn nữa loại cổ độc NO.1 này đều khiến toàn bộ hoàng thất rất suốt ruột, chỉ cần là người ở trong cuộc, chắc chắn cũng sẽ biết chuyện của anh Hoắc đây.”

“Ông chủ của chúng tôi nghe nói anh Hoắc đây vì sự phát triển của nước Thanh Bạch làm ra cống hiến rất lớn, liên lập tức để chúng tôi mang theo thuốc tới hi vọng có thể trợ giúp cứu vãn mạng sống của ngài Hoắc đây. May mà, lúc chúng tôi tới cũng coi như kịp thời.”

Chuyện này vậy mà lên men đến mức này rồi sao? Vì sao Vương Hậu và Hồng Liệt không có một chút tin tức nào?

Tiêu Nhi trong lòng hoài nghi, trên mặt lại không lộ ra chút nào hoài nghi ấy nói:”Ông chủ của các cô là?”

Mặt của Hồng Nhữ cong lên: “Cô Tiêu, cô không cần phải lo lång, ông chủ của chúng ta là người tốt, ông ấy rất quý trọng người tài.”

Quý trọng tài?

Muc dic rõ ràng, không phải có ý đồ chính là có chỗ cần dùng.

Tiêu Nhi nhạy bén ý thức được điểm ấy, trực tiếp nói vào vấn đề chính: “Cho nên, mục đích ông chủ của các cô cứu anh ấy là gì? Muốn anh ấy làm gì cho các người?”

Ý cười giữa lông mày của Hồng Nhữ càng sâu: “Cô Tiêu, cô đúng là một người thông minh.”

Trước nay điều mà Tiêu Nhi muốn không phải là lời khích lệ. Cô không tự giác tăng thêm ngữ khí: “Mục đích của các người rốt cuộc là cái gì?”

“Cô Tiêu, cô không cần lo lắng. Yên tâm đi chuyện này tuyệt đổi không phải là chuyện xấu.” Hồng Nhữ trấn an nói: “Nhưng tôi đã đồng ý với ông chủ, chuyện này chỉ có thế nói trước mặt anh Hoặc, cho nên tạm thời chưa thể nói cho cô.”

Tâm trạng của Tiêu Nhi miễn cưỡng đè xuống.

Nói trước mặt anh ấy thì chuyện đó phải đợi đến khi anh ấy tỉnh lại thậm chí là phải khỏi hẳn.

Cho dù phát sinh chuyện gì, chỉ cần anh ấy có thể sống thật khỏe, thi bọn họ có thể cùng nhau đối mặt tất cả.

Hạ quyết tâm, Tiêu Nhi cũng không hỏi thêm nữa, chỉ cảm kích nói với Hồng Nhữ một tiếng cảm ơn.

Hồng Nhữ cũng không nhiều lời nữa, dặn cô nghi ngơi nhiều rồi đi khỏi gian phòng.