Chương 362
Triệu Thanh Xuân không vui trợn trắng mắt: “Ông anh Cổ Thần à, ngài tuổi đã cao rồi giữ chút sĩ diện được không? Đã nói là ngài trị khỏi cho Hoắc Kiến Phong thì Tiêu Nhi sẽ nấu cơm cho ông cả đời, ông xem đây là cái gọi là chữa khỏi của ông sao?”
“Có phải là tôi chữa khỏi hay không thì có liên quan gì? Dù sao tôi nói chính là hắn sống sót! Hắn không phải còn sống sao?” Cổ Thần dựng râu nguy biện nói.
Nghe Tiêu Nhi bất đắc dĩ phiên dịch, ông cụ Tiêu Thiên Đức hung ác chừng Cổ Thần một cái: “Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn! Ông là quý chết đói đầu thai à! Cháu gái ngọc ngà của tôi, tôi còn không nỡ để nó nấu cơm cho tôi, ông còn muốn ăn cơm nó nấu cả đời. Hừ, nghĩ hay lắm!”
Lời này, Tiêu Nhi mím môi ngại ngùng phiên dịch lại.
Dù sao khoảng thời gian này, Hoắc Kiến Phong thật sự là phải nhờ đến Cổ Thần chăm sóc và chữa trị.
Cổ Thần không đợi có phiên dịch, dựa vào ngày bình thường trò chuyện Cổ Thần cũng biết được một chút ngôn ngữ nước Z của bọn họ cộng thêm biểu hiện kia, Cổ Thần đã đoán ra tám chín phần mười là họ đang nói gì.
Ông gân cổ, mềm cứng đều không chịu: “Ta không nghe ta không nghe, dù sao thì cô ấy phải ở đây nẩu cơm cho tôi.”
“Mạng người còn không quan trọng bằng bữa cơm của ông!” Ông cụ Tiêu Thiên Đức cật lực phản bác.
Nhìn hai ông lão cộng lại với nhau đã hơn một trăm tuổi lại giống như trẻ con cãi lộn, đám người dở khóc dở cười.
Cùng với thanh âm cãi cọ ồn ào của hai ông lão, trong chậu gỗ nước đã từ trắng biến thành đỏ sậm, mà thuận theo vết thương của Hoắc Kiến Phong đang chảy ra máu cũng từ màu tím đen chuyển thành đỏ sậm, màu máu dần dần giống với máu của người bình thường.
Tiêu Nhi vẫn luôn để ý tình trạng của anh, thấy thế lập tức mừng rỡ nhìn về phía Hồng Nhữ.
Hồng Nhữ mim cười, nhìn cô gật gật đầu: “Cô có lẽ biết cầm máu thể nào đúng không?”
“Biết.” Tiêu Nhi gật đầu trả lời.
Tay Hồng Nhữ vươn ra lấy hộp châm cứu ở chỗ hai cô trợ lý bên cạnh sau đó khẽ đảo tay rút một cây châm trong hộp châm ra đâm một châm vào mắt cá chân của Hoắc Kiến Phong.
Động tác của cô nhanh mà gọn gàng, rút châm ra liên thấy hiệu quả máu đang cháy ra từ vết thương của Hoắc Kiến Phong lập tức không chảy nữa.
Đáy mắt của Hồng Nhữ xoẹt qua một tia khác thường, nói với những người khác: “Có thể vớt anh ta lên rồi. Thay giặt sạch sẽ đưa anh ta vào trong phòng, liền có thể bắt đầu truyền máu.” Chờ mọi người đã dựa theo dặn dò xử lý xong Hoắc Kiến Phong, A Tĩnh và A Thù cũng lần lượt đem giấy thử máu phân phát cho mọi người, tất cả những người có mặt ở đây đều được làm phác đồ cấu tạo phân tích nhóm máu.
Lục Thiên Bảo xung phong nhận việc giúp đỡ các cô ghi chép, vừa dùng tiếng Thanh Bạch sứt sẹo giới thiệu tất cả mọi người, một bên mượn cớ để đánh giá khuôn mặt của Hồng Nhữ sau mảnh vải che mặt đó.
Hồng Nhữ quay người cầm đồ vật, Lục Thiên Bảo cũng quay người đi theo cô, liềm mặt cười hì hì hỏi: “Chị gái xinh đẹp độc của bạn tôi có phải là hoàn toàn được giải tồi không? độc đã giải, vì sao mà hắn vẫn già như thế? Hẳn còn có thể trẻ lại sao?”
Thời gian ở chung ngắn ngủi Lục Thiên Bảo đã từ những lời nói của Hồng Nhữ tuy số lần cô nói không nhiều nhưng cũng đủ để Lục Thiên Bảo nắm bắt được ngữ điệu Thanh Bạch kì quái của cô, thậm chí có thể bắt chước cùng với cô giao lưu.
Từ nhỏ anh đã biết mình so với những đứa trẻ khác có thiên phú về học ngoại ngữ, nhưng trừ bỏ bị bắt học càng nhiều ngôn ngữ để nói chuyện ra, anh cảm thấy có ngoại ngữ cũng vô ích.
Cho tới hôm nay, anh mới hiểu dụng tâm của ông trời.
Hồng Nhữ kinh ngạc liếc anh một cái, cô cũng không ngờ tới hắn ta học được nhanh như vậy.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, mắt của cô lại khôi phục như bình thường, mang theo tiếc nuối nói: “Xin lỗi, chúng tôi tới quá muộn. Nếu như chúng tôi có thể sớm một chút tìm được mọi người, khi mà Hoắc Kiến Phong chưa dùng thuốc, khi mà cơ thể của anh ta chưa có biến hoả nghiêm trọng như vậy, có lẽ sẽ không đến mức này.”
Nghe được lời cô nói mặt Lục Thiên Bảo lập tức íu xìu xuống, trên khuôn mặt viết một chữ chết to tướng.
Tiểu Thất trầm thấp đem lời nói của Hồng Nhữ phiên dịch cho đảm người nghe, trên mặt đám người cũng lộ ra vẻ tiếc nuối. “Thật đáng tiếc! Gương mặt của anh ta so với người mẫu còn đẹp hơn, về sau không thể thấy được khuôn mặt đó rồi.” Lê Lỗi thở dài nói.
Triệu Thanh Xuân gật đầu phu hoa nói: “Mãi mới chờ được đến lúc Tiêu Nhi làm tan chảy cái bản mặt bằng sơn này, còn chưa kịp ngầm đủ nụ cười hoàng kim đó!”
Tiêu Nhi dịu dàng cười yếu ớt: “Không sao, chỉ cần anh ấy còn sống đã là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban rồi.”
Cô nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của Hoắc Kiến Phong, mắt ngập tràn lưu luyến cùng thương yêu. trong
Hốc mắt của Hồng Nhữ cũng nóng lên, nói khẽ: “Cô là vợ của anh ấy?”
Tiêu Nhi không hề do dự, nhẹ gật đầu một cái.
Đúng cô là vợ của anh ấy, từ khi ông trời cho cô gặp Hoắc Kiến Phong lần đầu tiên trên xe län, liên đã định sẵn quan hệ khăng khít của bọn họ.
Có oán, có hận, có hiểu lầm, có tranh cãi….
Nhưng thuyền chìm bên cạnh bờ, thời khắc sống chết cô chỉ muốn cùng anh nằm tay sánh bước.
Anh sáng trong mất của cô, sự chấp nhất kiên định đó đủ để cảm động tất cả mọi người.
Hồng Nhữ mặt mày cong cong, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng: “Ở cái xã hội nay, có thể giống như cô không rời, không bỏ chăm sóc lo cho anh ta còn không chê anh ta trở thành cái bộ dạng vừa già lại xấu xí này số người thật sự có thể làm được điều đó quả Sự si tình và sự dũng cảm của cô, thật là khiến người khác kính
Cô dừng một chút lại nói: “Các người đã chuẩn bị tốt tâm lý để đón nhận kết quả xấu nhất thật đáng khen, chờ sau khi anh ta lại tôi có một phương pháp có thể thử tiếp tục trị liệu cho anh ta một chút xem sao, Để xem có thể hay không giúp anh khôi phục lại trạng thái như trước.”
“Thật sao?” Con người của Tiêu Nhi sáng lên.
Không chờ cô mở miệng, Tiểu Thất đã hưng phấn chen lên trước đem lời của Hồng Nhữ phiên dịch cho đám người nghe.
Đám người nhìn nhau trao đổi ánh trên mặt lập tức hiện lên rõ vẻ vui mừng.
Cho dù cơ hội đó chỉ có một phần nghìn, đều đáng giá để bọn họ thử một lần.
Lục Thiên Bảo có chút thẫn thờ, sau khi nghe được lời của Tiểu Thất phiên dịch, lập tức vui mừng như điên hận không thể dính luôn trên người Hồng Nhữ làm nũng: “Người ta thường nói tâm sinh tướng, chị gái xinh đẹp, chị vừa đẹp vừa lương thiện, lại còn biết chữa bệnh, chuyên môn lại cao, chị đúng chính là nữ thần sáng lấp lánh trong truyền thuyết nha!”
Ngữ điệu khoa trương cộng thêm động tác tay chân, trêu đến đám người thả lỏng cười ra một tiếng.
Nghe Tiểu Thất sinh động như thật phiên dịch lại, ba cô gái trẻ cũng không nhịn được cong lên môi.
Bầu không khí ngột ngạt bên trong gian phòng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Rất nhanh có kết quả xét nghiệm máu.
Trong phòng có nhiều người như vậy, duy nhất phù hợp tiêu để truyền máu lại chỉ có một người là Tiêu Nhi. “Tiêu Nhi, cậu ta chảy không ít máu, một mình con có ổn không?” Ông cụ Tiêu Thiên Đức lập tức lo lắng nói.
Ông và Tiêu Nhi giống nhau đều là nhóm máu O là nhóm máu phù hợp để truyền cho Hoắc Kiến Phong, nhưng bởi vì bôn ba ngày liên tiếp tình trạng máu của ông không quả ổn định, tình trạng máu như vậy không thể truyền cho người bệnh suy yếu.
Triệu Thanh Xuân cũng lo lắng nói: “Đúng vậy Tiêu Nhi, hay là chúng ta xuống núi đi?”
“Không cần, tình trạng hiện tại của anh ấy chịu không nối thêm giày vò đâu” Tiêu Nhi dứt khoát vén lên ống tay áo, tựa vào ghế trúc trên ở gần đầu giường, tư thế chuẩn bị: “Nếu máu của tôi đã là khỏe mạnh nhất, vậy chứng tỏ cơ thể của tôi cũng rất khỏe mạnh vậy thì cử rút máu của tôi đi.”
Trước mắt đây là lựa chọn duy nhất rồi.
Hồng Nhữ gật đầu với A Tĩnh và A Thù, hai người lập tức đâm cho Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong hai cái kim khác nhau từ hai đầu kim nối với dây truyền máu, mở khoá truyền máu.
Một lát, máu đỏ liền thuận theo đầu kim trên cánh tay tinh tế của Tiêu Nhi chảy vào bên trong dây truyền máu, ở trong dây truyền máu trải qua quá trình xử lý tuần hoàn sau đó mới chậm rãi đưa vào trong người Hoắc Kiến Phong qua đầu kim còn lại. Đám người có chút không đành lòng nhìn qua mặt đi, Tiêu Nhi lại không chớp mắt nhìn hai đầu kim tiêm.
Hiện tại bọn họ, được xem như là huyết mạch tương liên? 200 đơn vị máu, 400 đơn vị máu, 600 đơn vị máu,..
Theo máu chảy vào cơ thể của Hoắc Kiến Phong sắc mặt của Tiêu Nhi cũng dần trở nên tái nhợt.
Triệu Thanh Xuân thấy rất đau lòng, tiến lên liền muốn rút kim: “Tiêu Nhi, thể là đưoc rồi.”
Tiêu Nhi không chút do dự đưa tay còn lại lên ngăn cản: “Không sao tôi vẫn ổn, truyền cho anh ấy một chút nữa.”
Do lượng máu cung cấp không đủ khiến đầu trở nên choáng váng, làm cho Tiêu Nhi có chút mơ hồ.
Cô nhằm mắt lại, trước mắt hiện ra tất cả đều là quá khứ của bọn họ, anh ở nhà họ Hoắc bảo vệ cô, ở bệnh viện che chở cô, rồi chuyện ở kho lạnh của căn cứ thi nghiệm TN…