Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 359




Chương 359

“Đây, đây là tiền mà cháu chuẩn bị đầu tư cho công ty mới?” Hoặc Tuấn Nghĩa khiếp sợ nhìn chuỗi số không rồi nhìn đứa trẻ trước mặt, nói chuyện không lưu loát lắp bắp hỏi lại. “Ừ” Vân Thiên bình tĩnh gật đầu: già Hoắc nhà tôi lúc trước định chi cho công ty đầu tư mẹ ba mươi lăm nghìn tỷ, hiện tại khoản tiền kia đã đưa vào để vận hành công ty, khẳng định là không thể rút ra để sử dụng được. Số tiền này, coi như là tôi mượn của ông già mượn cho các người. phải thật cố gắng làm việc tranh thủ mà trả tiền cho con mà còn phải trả nhiều hơn tiền gốc một chút.”

Hoắc Tuấn Nghĩa trợn mắt há hốc mồm mà Vân Thiên, thật lâu mới hồi phục lại tinh thần. Má ơi! Đây là ba mươi lăm nghìn tỷ đó, làm sao từ trong miệng nó nói ra giống như là một trăm bảy lăm triệu, hai trăm tám mươi triệu tiền mừng tuổi tết vậy?

Hoắc Tuấn Nghĩa hung hăng véo cánh tay của mình.

Suýt!

Đau, đau thật!

Hắn lại nhìn dãy số không kia, vẫn là ba mươi nghìn tỷ, con số ba mươi lăm ngay nót nằm ở đó. Nếu kí đủ văn bản giấy tờ, hẹn trước liền có thể từ trong ngân hàng xách tiền mặt hoặc là chuyển đi ba mươi lăm nghìn t! nuốt ngụm nước bọt, lo lắng nói: “Cháu trai yêu quý à, nhiều tiền như vậy con lấy từ chỗ nào vậy? Sẽ không phải là do con hack hệ thống ngân hàng hay làm chuyện đen tối gì đấy chứ? Tình yêu à, những chuyện phạm pháp trái phát luật, chúng ta không thể làm nha!”

Đột nhiên nhận được quan tâm, tuy vừa ngu lại vừa ngốc!

Vân Thiên lời trợn khóe môi lại không tự giác giương lên: “Bác nghĩ gì thế? Đây là cháu chơi máy vi tính kiếm được rất sạch sẽ, chính đáng.”

Tuấn Nghĩa thở ra một hơi, trong mắt như có vô vàn vì sao tỏa sáng: “Ôi, cháu trai yêu quý, cháu cũng thật là lợi hại! Không là hệ sau của nhà họ Hoắc chúng ta! những đem điểm mạnh và điểm tốt của nhà họ Hoắc phát huy đến cực hạn, ngay cả người, tiền tài, may mắn tất cả đều thuộc về cháu! Sau này cháu chính là trời của bác hai, bác hai cái gì cũng đều nghe cháu.”

“Buồn nôn chết đi được!”

Vân Thiên ghét bỏ bĩu môi, đáy mắt lãnh ý lại cũng đi một chút: “Làm việc cho tốt vào đừng có lãng phí tiền của cháu, nếu không thì bác sẽ giống với ba cái người tổng thanh tra kia bị đuổi “Đúng Hoắc Tuấn Nghĩa liên tục gật đầu không ngừng, trong mắt ngập tràn sùng bái.

Nước Thanh Bạch, ngôi nhà nhỏ trên đỉnh núi.

Bầu trời hôm nay có chút âm u, giống như là đang buồn buồn ấp ủ một trận mưa lớn.

Tiểu Thất và Triệu Thanh Xuân giúp đỡ Tiêu Nhi làm tốt bữa sáng đem từng món từng món đặt lên bàn.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng tất cả bọn họ chia ra đi gọi từng người.

Tiêu Nhi cởi tạp dề, đi vào phòng của Hoắc Kiến Phong nhìn thấy anh năm nghiêng đưa lưng về phía cửa, giống như đang ngủ say, Tiêu Nhi không khỏi cong lên khóe môi. “A Phong, dậy ăn sáng. Hôm nay bên ngoài không có mặt trời, một lúc nữa chúng ta có thể đi dạo bên ngoài một chút.”

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng người ở trên giường lại không có phản ứng gì.

Tiêu Nhi cười khẽ nghĩ là Hoắc Kiến Phong ý đùa cô, cô lại gọi thêm hai tiếng.

Nhưng người trên giường vẫn là không có phản ứng, thậm chí ngay cả một chút xíu nhỏ động tác cũng đều không có

Tiêu Nhi nhíu lại lông mày, trong lòng bong dâng lên một lại dự cảm bất thường.

Cô bước nhanh qua, lật bả vai của Hoắc Kiến Phong lại khi nhìn rõ khuôn mặt của anh khiến cả người cô ngơ ngẩn.

Tóc trắng như tuyết, lông mày rũ xuống, khuôn mặt đầy nếp nhăn, những đốm đồi mồi trên hai máy nhìn thấy mà giật minh.. Lúc cô thức dậy rõ ràng anh không phải là dạng vé này, cũng chi là một, hai giờ trôi qua thôi mà lại giống như đã mười mấy hai mươi năm trôi qua rồi vậy, anh đã già nua thành bộ dạng cô không nhận ra. Cảm giác bị người ta xê dịch, Hoắc Kiến Phong mới từ từ tinh lại.

Đối diện với bộ dạng kinh ngạc của Tiêu Nhi, anh bỗng nhếch lên khóe miệng: “Làm sao thế?”

Hốc mắt lõm sâu, con mắt đục ngầu. Mở miệng phát ra là một giọng nói trầm thấp từ tính khàn khàn không có lực.

Biểu hiện của cả người anh từ trên xuống dưới, không có chỗ nào không lộ ra sự mục nát của tuổi già. Tim của Tiêu Nhi giống như là bị người ta hung hăng đâm vào một con dao cùn, cố gắng giảng co không cháy một giọt máu nào nhưng lại đau đến không muốn sống. Cô cúi người ôm chặt lấy anh, đem đầu tựa vào cổ của anh, giấu đi sự chua xót phiếm hồng trên vành mắt không để cho anh trông thấy.

Cô dùng hết sức lực để duy trì bình tĩnh, giọng điệu giận dỗi trách: “Ai bảo anh không trả lời em, làm người ta lo muốn chết.” Ý cười trên khỏe môi của Hoắc Kiến Phong càng sâu, trong con mắt đục ngầu lóe ra ôn nhu cưng chiều: “Cô bé ngốc, sao bây giờ lá gan lại nhỏ như vậy?”

Anh vỗ nhẹ lưng cố trấn an, ánh mắt rơi vào mu bàn tay khô quắt như vỏ cây của mình, hắn bỗng nhiên cứng đờ. Sần sùi, thô ráp, đầy nếp nhăn và đốm đồi mồi.

Trong lòng anh trầm xuống, nhưng cảm giác được sự ấm áp của người đang ở trong ngực, anh chỉ có thể miễn cưỡng lên tinh thần: “Được được, đều tại anh, là do anh ham ngủ.”

“Hừ, thế còn tạm được.”

Tiêu Nhi cổ nén nước mắt, giả bộ kiêu ngạo đỡ hẳn dậy, đi xuống đất chậm rãi đi ra ngoài.

Anh gầy quá đến lưng cũng không duỗi thẳng được chỉ có thể còng lưng giống như con tôm nửa chín.

Hai chân của hắn mềm mại không có lực, mỗi một bước đều giống như đang giảm ở trên bông mềm.

Tiêu Nhi đỡ lấy cánh tay của anh, cảm giác được toàn thân của anh bởi vì dùng sức mà đang run nhè nhẹ.

Cơ thể hiện tại của anh rất rõ ràng là đến cả trạng thái của hai ông cụ cũng không bằng.

Một giọt nước mắt của Tiêu Nhi rơi khỏi khỏe mắt, cô nhanh chóng hất đầu lau đi, làm bộ như không có việc gì mim cười với anh.

Hoắc Kiến Phong cũng cười với cô.

Chỉ là nụ cười nhẹ nhàng đó giống như chỉ cần một cơn gió liền có thể thổi tan biến ngay cả sức sống của anh cũng vậy.

Bọn họ chỉ có thể năm thật chặt tay của nhau. “Hôm nay em dùng canh gà nấu cháo còn rán bánh quy trứng.

À, đúng rồi cái này là dưa muối mà anh thích nhất, còn có mì lạnh gà sợi cũng là món anh thích em hôm nay đều làm rất nhiều anh phải ăn nhiều một chút biết không.” Cô nói rất ôn nhu, anh nghe được liên cẩn thận, chậm chạp mà cưng chiều gật đầu: “Được, em cũng phải ăn nhiều một chút.”

“Um.”

Tiêu Nhi trịnh trọng gật đầu, trong mắt tràn ngập ánh sáng màu bạc.

Những người khác sớm đã tụ tập ở bàn cơm, nhin thấy Tiêu Nhi đỡ Hoắc Kiến Phong đi ra rõ ràng tất cả mọi người đều sửng sốt một chút.

Nhưng lập tức mọi người đều không dấu vết dời đi ánh mặt. Lục Thiên Bảo thay bọn họ kéo ghe ra, cười hì hì nói: “A Phong. đến đây, đến chỗ này ngồi. Ngày hôm nay so với ngày hôm qua cậu còn đẹp trai hơn khiến tôi cũng phải ti mặc cảm. Nếu cứ tiếp tục như thế thì cậu không làm người bên cạnh tôi được

Hoắc Kiến Phong cười nhạt: “Tôi sẽ cố

Anh rất khi không ác miệng phản bác như vậy, thanh âm già nua vừa nói ra khiến sắc mặt của Lục Thiên Bảo cứng đờ.

Hắn nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, vỗ ghế: “Thái độ không tệ, hôm nay liên để anh ngồi chỗ “Sia, nói giống như ai thèm cậu ý.”

Đúng lúc đó Triệu Thanh Xuân nói chêm vào một câu chọc cười, nhìn Hoắc Kiến Phong ngồi vào chỗ, lập tức thay anh múc “Nhìn tinh thần hôm nay của anh rõ ràng so với hôm qua tốt hơn, hôm nay thưởng nhiều cho anh nửa bát phải ăn hết đó!”

Mùi thơm của đồ ăn xông vào mũi, Hoắc Kiến Phong lại không có khẩu vị gì.

Anh cảm kích gật đầu với Triệu Thanh Xuân, ngay cả lời đồng ý cũng bị lược bớt.

Cho dù ai cũng đều nhìn ra được sự mệt mỏi của anh bầu không khí nhất thời có chút trầm mặc.

Triệu Thanh Xuân mày, ở dưới mặt bàn đá Lê Lỗi một

Lê Lỗi hoảng loạn không không biết nói gì, bất dĩ liên giống như nịnh nọt nói: “Tổng giám đốc Hoắc nhìn nếp nhăn trên mặt người hôm nay có sự thay đổi so với hôm qua”

Đám người: …

Kiến Phong trong lòng chua sót mà lại ấm áp, đời này của anh có thể coi là máu lạnh vô tình không có bạn bè gì.

Bởi vì có Tiêu Nhi ở thời điểm hấp hối của cuộc đời, mới có nhiều người tụ tập ở bên người anh như vậy, vụng về nhưng lại cố gắng cổ vũ lấy lòng anh.

Người anh yêu nhất đang ở bên cạnh, bạn bè tốt nhất cũng đang ở đối diện anh nha!

Mặt mày anh cong lên vô cùng thoải mái cười lên: “Ha ha, chuyện này bị cô phát hiện rồi.”

Suy yếu, chân thành, không miễn cưỡng, không qua loa.

Mọi người thấy dáng vẻ lạc quan vui vẻ của anh cũng theo đó mà cười ha hả,

Tiêu Nhi nghiêng đầu, kìm lại nước mắt sắp chảy xuống, bảo đám người: “Ăn cơm ăn cơm, chờ một lúc nữa đồ ăn đều sẽ lạnh mất.”

“Đúng đúng, ăn cơm.”

Mọi người phụ họa cầm chén đũa lên, gắp thức ăn cho nhau, vui vẻ hòa thuận.