Chương 356
Tiêu Nhi cau mày lại: “Vậy sau một tuần đó thì sao ạ?”
Ông cụ Tiêu Thiên Đức lắc đầu: “Nếu như vẫn không tìm ra cách để chữa tận gốc thì chỉ có thể tiếp tục dùng thuốc. Bất luận như thể nào việc đầu tiên vẫn là phải bảo trọng tính mạng trước.”
“Cách này của ông cũng không dùng Cổ Thần vuốt râu, lắc đầu thở dài: “Tuần này già đi hai mươi tuổi, tuần sau lại già tiếp hai mươi tuổi, sợ chưa giải được độc anh ấy đã chết vì tuổi gì chứ không phải chết vì bệnh nữa rồi!”
Đúng thật là như vậy!
Rõ ràng chính xác đến nỗi họ còn không kịp giữ lấy chút hy vọng mong manh đã lại rơi vào sự tuyệt vọng với.
Bầu không khí trong phòng trở nên yên lặng trong chốc lát. Tiêu Nhi im lặng nhìn xuống, cô đi từ chỗ chiếc ghế tre lại gần bên giường rồi năm chặt tay Hoắc Kiến Phong như muốn truyền lại sức mạnh và niềm tin cho anh.
Nhìn thấy dáng vẻ tuyệt đến đáng thương của đôi uyên ương, bàn tay của Thần đang buông xuống dần chặt lại che giấu đi sự ân hận của bản thân ông.
Tiểu Thất rất buồn cho Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong, cô mím môi lại khi vô nhìn thấy động tác của ông nội rồi ngay lập tức nhẹ nhàng đề nghị: nội, ông ngoại Tiêu, sao hai người không thử hợp tác với nhau ạ? Một người là độc y còn một người là Đông y, nếu như hợp tác lại nhất định sẽ tìm ra cách.
Hai mắt Cổ Thần đột nhiên sáng rực lên, ông quay ra nhìn Tiểu Thất một cách tán thưởng: “Cháu ngoan, thật không công ông thương cháu, đúng là cháu gái cưng của ta
Quay đầu nhìn ông Tiêu, ánh mắt ông ra lạnh lùng nói: “Tôi là người vô cùng rộng lượng. Nếu ông đồng ý tôi sẽ không ngại mà chia sẻ cho ông về kĩ thuật độc của nước Thanh Bạch chúng tôi.”
Ông cụ Tiêu Thiên Đức lại thở dài: “Mỗi người thầy đều có cách chữa trị riêng của mình, tôi e là việc này cũng không dễ dàng gi!”
“Dễ hay không dễ thi phái thử mới biết. Có phải là ông không muốn tiết lộ học thuật y học cổ truyền cho tôi không?”
“Đương nhiên là không phải rồi”
Ông cụ Tiêu Thiên Đức chưa bao giờ để ý điều này, mong ước của cuộc đời ông là có thể truyền bá y thuật đến nước Z mà tốt nhất là có thể truyền ra toàn thế giới. “Vậy được, bây giờ chúng ta đi thôi!” Cổ Thần muốn rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ thời gian cho kịp thời cơ liên kéo ông Tiêu đi ra sân sau. “Đi thôi, bây giờ tôi sẽ đưa ông đến phòng thí nghiệm của tôi.”
“Cũng được, dù sao cũng còn nước còn tát mà, đi thôi!” Thấy ông Tiêu đã lấy lại được tự tin, hai ông lão cũng đã làm hòa với nhau nên mọi người nhanh chóng tránh đường để hai người họ đi vào phòng thí nghiệm.
Tiêu Nhi nằm lấy tay Hoắc Kiến Phong rồi xoa bóp nhẹ: “Anh xem, mọi người không một ai bỏ cuộc vậy nên anh cũng không được bỏ cuộc đâu đấy. Có ông ngoại và tiền bối Cổ Thần ở đây, anh nhất định sẽ khỏe lại thôi.”
Hoác Kiến Phong cuối cùng cũng mở lời nói chuyện, chấp nhận thực tế mà anh không muốn thừa nhận này. Anh nở nụ cười một cách yếu ớt, đưa tay ra ôm lấy vai của Tiêu Nhi rồi ôm chặt cô ấy vào lòng: “Anh không sao, như vậy anh có thể tìm được một khoảng thời gian bình yên để có thể ở bên cạnh em. Mỗi phút mỗi giây trôi qua bây giờ đều khiến anh cảm thấy rất mãn nguyện”
Cùng nhau cố gắng và không bao giờ bỏ cuộc là một thứ giác tuyệt vời nhất trên thế gian này. cảm
Lục Thiên Bảo quay lưng đi rồi dụi mắt, giọng ồm ồm nói: “Thêm một tin vui nữa cho mọi người là phía bên nhà họ Hoắc có lẽ cũng không sao rồi.”
Tiêu Nhi không khỏi tò mò: “Là ai đã ra tay vậy?”
Phải biết rằng, Hoác Kiến Phong tuyệt đối không có khả năng này.
Lục Thiên Bảo cười thầm: “Con trai của cô đã đơn phương độc mã một mình qua đó, quả là tuyệt vời. Có điều, cô cũng đừng lo lắng quá, bây giờ có Hồng Liệt đang đi cùng cậu ấy lại có cả lão phu nhân chăm sóc, cậu ấy nhất định sẽ an toàn.”
Hai måt của Hoắc Kiến Phong tràn ngập niềm vui ngay cả những nếp nhăn trên khuôn mặt cũng lộ ra.
Điều nhỏ nhặt này không thể không thừa nhận đúng là người nhà họ Hoặc, con người quả là rất trung thực!
Quả nhiên là huyết thống của Hoắc gia đó chính là chịu trách nhiệm!
Nước Z.
Tập đoàn họ Hoắc.
Hồng Liệt đích thân đưa Vân Thiên ra cửa, chỉnh lại chiếc nơ đen cho anh cho đến khi hài lòng mới lùi lại sau hai bước: “Đi đi.”
Vân Thiên nhếch môi cười, sự ngoan ngoãn hiện lên khuôn mặt chi khi đối mặt với người trong gia đình: “Tạm biệt bổ!”
Anh ấy vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé rồi xoay người bước vào đại sảnh, gương mặt đã trở lại lãnh đạm vô cùng xa lạ.
Bước chân của anh ấy không nhanh cũng không chậm, đều đặn và vững chắc, cho dù những người xung quanh cao hơn anh ấy rất nhiều thi động lực cũng chưa bằng một phần trăm của anh ấy.
Hồng Liệt nhìn theo, vừa có chút lo lắng lại vừa tự hào.
Mãi cho đến khi bóng dáng Vân Thiên đi khuất thì anh ta mới quay trở lại xe.
Khi chuẩn bị mở cửa xe thi có một bàn tay vươn ra, ngăn không cho anh lên xe. “Ngài Hồng, ông chủ của chúng tôi muốn gặp ngài, làm phiền ngài đi cùng với chúng tôi một chuyển.”
Người đàn ông mặc áo sơ mi trang và bộ vest đen, cao ngang với Hồng Liệt, đeo kính đen vừa nhìn đã biết đến không phải chuyện tốt đẹp gì rồi.
Hồng Liệt nhìn châm châm vào anh ta, và từ lông mày của anh toát ra một bầu không khí uy nghiêm: không quen anh lại càng không quen ông chủ của anh, tránh ra.”
Người mặc đồ đen có vẻ hơi sợ nhưng vẫn kiên quyết hạ giọng nói: “Tam điện hạ, tuy rằng đây là nước Z nhưng không phải không có ai biết thân phận của
Hồng Liệt có hơi chột dạ nhưng gương mặt vẫn ra bình tĩnh: “Tôi không biết anh đang nói gì cả, tránh ra.”
Người mặc đồ đen đẩy anh ra nửa bước, khẽ nói: Hồng, ngài có thể không sợ nước Z chúng tôi tiết lộ thân phận của ngài nhưng cũng không sợ chúng tôi sẽ tiết lộ danh tính của con trai ngài ở nước Thanh Bạch sao? Nếu ngài không ngại cho phụ hoàng và mẫu hậu của ngài biết về thân phận con trai của ngài thì cứ coi như tôi đang nói nhảm từ nãy đến
Bọn họ thậm chí còn biết đến cả Vân Thiên, lẽ đã rõ tất cả rồi sao?
Đồng tử của Hồng Liệt hơi co lại, trước mắt anh là một sự hung ác nham hiểm: anh rốt cuộc muốn gì?”
Người mặc đồ đen cong môi lên cười: có gì cả, chỉ là ông chủ của chúng tôi muốn kết bạn giao lưu với Anh ta chỉ vào chiếc xe đen phía trước: Hồng, chúng tôi rất có thành ý mời ngài chứ không có ép buộc, mời ngài đi theo tôi!
Nếu không chúng tôi sẽ không biết ngài sẽ phải tự gánh chịu lấy hậu quả gì đâu!” Câu nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, người mặc áo đen xoay người lên xe.
Hồng Liệt nắm chặt tay lại rồi răng nghiến lợi đi theo.
Một tách trà.
Ở trong một quán trà yên tĩnh bên cạnh công viên ngoại ô.
Người mặc đồ đen đưa Hồng Liệt đi một vòng rồi bước vào một căn phòng riêng cổ kính.
Trong căn phòng thoang thoảng mùi hương trầm.
Một bộ ẩm trà bằng sứ trắng tinh xảo được đặt trên chiếc bàn dài bằng gỗ gụ.
Ở bên chiếc bàn dài có một người đàn ông mặc bộ đồ màu tím sâm đang ngồi trên xe lăn.
Anh ta nhấp một ngụm nhỏ tách trà, làn khói trắng bốc lên trong không trung làm lộ ra một khuôn mặt anh tuấn nhưng cũng rất hung dữ.
Hồng Liệt đột nhiên cảm thấy ởn lạnh và căm ghét, chỉ muốn rời đi ngay lập tức.
Nhưng người mặc áo đen đã chặn ở cửa và làm một động tác có vẻ kinh cẩn: “Ngài Hồng, mời ngài!” Hồng Liệt hít vào một hơi rồi bất mãn đi thẳng vào vấn đề: “Nếu như người đã biết ta là ai thì hãy nói thẳng đi! Rốt cuộc nhà ngươi muốn gì?”
Người đàn ông cũng không gấp gáp, giơ tay ra hiệu cho anh ngồi ở phía đối diện rồi cất giọng khàn khàn: “Ngài Hồng chắc hẳn rất muốn biết tôi là ai đúng không?”
Hồng Liệt miễn cưỡng ngồi xuống, lạnh lùng ngẩng mặt lên: “Không có hứng thú! Anh chẳng qua đã biết được bí mật của tôi và muốn có tiền, được thôi, hãy ra một cái giá đi!”
Người đàn ông cười khẽ, hơi thở dường như có vẻ ấm áp chi có điều giọng của anh ta rất khó nghe, trái lại còn có một chút gì đấy rất u ám.
Hồng Liệt cau mày nghi ngờ.
Người đàn ông đó sau khi cười đủ rồi liền nhướng mày nhìn anh, nói rõ ràng: “Tôi là Hoắc Tuấn Tú, anh trai cả của Hoắc Kiến Phong”
Hồng Liệt nhìn chăm chăm anh ta.
Anh đã từng điều tra về Hoắc Kiến Phong và cũng biết rằng anh ta có tổng cộng ba anh em trai nhưng người anh cả vào vài năm trước sau khi đoạt quyền thất bại đã mất tích.
Anh cho rằng Hoắc Tuấn Tú đang trốn ở nước ngoài hoặc anh ta đã chết. Không thể ngờ lại đường hoàng xuất hiện ở đây, không chỉ trước hô sau úng mà rõ ràng còn có thực lực rất hùng hậu.
Còn có tin đồn rằng năm đó Hoắc Kiến Phong chính bởi vì Tiêu Nhi mà từ bỏ không nhận thân thích, còn cho người thủ tiêu vị anh cả này.
Hồng Liệt ngay lập tức cảnh giác: “Anh muốn làm gì? Anh định tìm Tiêu Nhi để trả thù sao?”