Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 354




Chương 354

“Bảo bối à, bố đã làm cho con món canh gà mà con yêu thích nhất này, mau lại đây nếm thứ xem.” Giọng nói đầy thân mật của Hồng Liệt đã kéo lại suy nghĩ của

Vân Thiên.

Vân Thiên quay lại nhìn thấy Hồng Liệt đang mặc tạp dề hoạt hình, trên tay cầm đĩa tươi cười bước ra ngoài.

Anh ta vẫn cao thượng như vậy, vẫn tóa sáng như vậy, không nhìn thấy một chút dấu vết của sự đố kỵ và hần học. Anh ta thực sự là như vậy hay vẫn giống như trước bổ là một quý ông giản dị, nhiệt tình?

Đối diện với ánh mắt thăm dò của cậu nhóc, Hồng Liệt có chút giật mình, một thoáng nghi ngờ hiện lên trong mắt anh ta: “Sao vây? Trên mặt bố có dính bẩn gì hay sao?” Anh ta nhìn lên nhìn xuống quần áo của bản thân rồi lại đưa tay ra sờ lên gương mặt.

Vân Thiên cất điện thoại đi, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Không có gì đâu ạ, con chỉ là cám thấy thật là hiếm khi bổ mới đích thân tự tay xuống bếp nấu cơm “Đứa con ngốc này, con là bảo bối của bố vì con bổ sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì” Hồng Liệt nhếch môi cười rồi vẫy vẫy tay: “Nào, mau lại đây nếm thử xem.”

Vân Thiên đứng dậy và đi qua đó. Trên bàn đã bày biện một số các món ăn, có đặc sản của nước Thanh Bạch cũng có cả các món ngon của nước Z.

Hồng Liệt kéo anh lại ngồi bên cạnh anh ta rồi liên tục gắp thêm thức ăn vào bát cho anh: “Ngoan, ăn nhiều lên chút. Con mà gầy đi chút nào đến khi trở về thái hậu nương nương nhất định sẽ không tha cho bố dâu.”

Văn Thiên vừa ngắm cảnh gà vừa thinh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Bổ ơi, bổ sẽ phối hợp cùng con để bắt kẻ đứng đăng sau đã gây ra tội ác với nhà họ Hoắc chứ?”

Giọng nói vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.

Hồng Liệt tự nhiên cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được, nhưng anh vẫn nói như bình thường: “Đương nhiên là có rồi, chuyện của con cũng chính là chuyện của bố. Đừng quên rằng con đã hứa với bổ sau khi giải quyết xong chuyện này chúng ta sẽ cùng nhau trở về.”

Lời nói của anh ta có vẻ đã lược bỏ đi một chút.

Vân Thiên điềm tĩnh nói: “Vậy nếu sau khi giải quyết xong chuyện này, bác Hoắc vẫn không chấp nhận tình yêu của bố, vẫn khăng khăng tranh giành mẹ với bố thì bố phải làm sao?”

Hồng Liệt tay nắm chặt đôi đũa, miếng thịt heo nướng vừa được gắp lên liền rơi xuống đĩa.

Anh ta liền đặt đũa xuống, làm ra vẻ rất thoải mái nhếch môi nói: “Tất nhiên là sẽ cạnh tranh với anh ta rồi.”

Chỉ cần Vân Thiên một ngày nhận nhận anh ta là bố thì anh ta sẽ cố gắng dùng hết sức nắm chặt để con bài Hoắc Kiến Phong mãi mãi không cách nào có thể lay chuyển được. Vân Thiên nhìn vào đôi mắt của anh ta, đôi mắt trong veo hệt như viên đá obsidian vậy, tuy có chút lo lắng mơ hồ nhưng lại không nhận ra một chút hung ác nham hiểm nào cả.

Vân Thiên nở một nụ cười nhẹ rồi cúi đầu ăn không hỏi thêm gì nữa.

Biểu cảm của Vân Thiên có vẻ đồng tình với ý kiến của Hồng Liệt nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy có chút gì đó bất an.

Nhớ lại những lần Tiêu Nhi lo lắng cho Hoắc Kiến Phong, thỏa hiệp hết lần này đến lần khác thậm chí còn liên tục tỏ ra thân mật…

Trái tim anh ta như bị ai đó cửa lên một nhát đau.

Muốn níu giữ Tiêu Nhi lại thì Vân Thiên chính là một phần quan trọng,

Hồng Liệt đưa tay ra xoa đầu Vân Thiên một cách thân mật rồi trìu mến nói: “Mẹ con là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà bố từng gặp. Mặc dù vài năm nay bố mẹ cũng không tổ chức đám cưới nhưng bố mẹ vẫn luôn yêu thương nhau, luôn đối xử với nhau trên danh nghĩa là vợ chồng và cùng nhau nuôi dạy con. con là một người rất quyết cô ấy đã từng nói rằng sẽ không bao giờ cho người đã từng làm tổn thương cô ấy cơ hội thứ hai để tiếp tục làm tổn thương cô ấy. tin con, tin rằng cô ấy có thể đưa ra lựa chọn chính xác nhất.”

Lời nói của anh ta rõ ràng đang nói cho Vân Thiên nghe nhưng lại càng giống đang nói cho chính bản thân anh ta nghe vậy.

Dù đã cố gắng trấn áp nhưng vẫn còn xuất hiện mờ nhạt một chút yếu ớt.

Trong lòng Vân Thiên có một cảm giác thật khó diễn tả, bát canh gà trong tay anh cũng không còn thơm nữa.

Anh đặt đôi đũa xuống rồi quay đầu sang bên nói: “Vậy nếu chọn bác Hoắc thì sao ạ?”

Đôi mắt của anh trong veo, vô tư giống như trẻ con vậy. mẹ

Hồng Liệt sững sờ trong giây lát nhưng cũng rất nhanh chóng, anh ta nở nụ cười một cách cứng nhắc: “Vậy thì bố sẽ tôn trọng quyết định của mẹ con. không bao giờ ép buộc cô ấy cả, sẽ không bao giờ.”

Giọng điệu vô cùng kiên định nhưng vẫn không che giấu nổi sự mất mát hiện lên qua biểu cảm.

Vân Thiên đau lòng nằm lấy tay anh ta, mim cười nói: tâm đi bố. Mẹ con là một người thông minh, mẹ sẽ không bao giờ chọn sai đâu. đã nhìn con sinh ra và lớn lên, con nhất định sẽ không lòng

Trái tim Hồng Liệt vừa ấm áp lại mềm yếu, cuối cùng cũng mim cười thật nhẹ nói: nào ăn cơm

Anh ta vuốt mái tóc xoăn nhẹ của Vân Thiên, anh mắt tràn ngập sự cưng chiều.

Vân Thiên cầm đũa lên rồi gắp vào bát cho anh ta một miếng cánh gà, trìu mến nói: cũng ăn đi

Hai đầu lông mày của Hồng Liệt bắt đầu vui vẻ nói: “Được rồi, hai bố con chúng ta cùng ăn

Trong đêm yên tĩnh, sự kết hợp của sáng phản chiếu một bức tranh thật áp của hai con.

Đêm yên tĩnh.

Núi Thanh Bạch, trong sân nhỏ.

Bên trong căn nhà gỗ, Tiêu Nhi đang nửa tỉnh nửa mẽ xoay người lại, cánh tay vô thức chạm vào người của Hoắc Kiến Phong, ngay lập tức bị sức nóng làm cho tỉnh giấc.

Cô nhanh chóng ra khỏi giường và thắp đèn lên.

Tuy đã biết rõ trong đầu nhưng sau khi nhìn rõ Hoắc Kiến Phong cô vẫn vô thức đưa tay lên che miệng.

Trên chiếc giường tre, Hoắc Kiến Phong năm cong người.

Da toàn thân đỏ rực lên, giống như con tôm vừa mới vớt ra khỏi nước sôi. “A Phong, anh sao vậy? A Phong?” Cô vội vã chạy đến kiểm tra cơ thể anh,

Hoắc Kiến Phong nhằm chặt hai mắt, anh đã mất hết ý thức.

Anh ấy dường như dựa vào ám ảnh đè nén đau đớn thân thể, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Những mạch máu xanh tím đập thình thịch dưới làn da đỏ hồng, bất chợt có thể phồng lên bất cứ lúc nào. “A Phong, A Phong, Hoắc Kiến Phong! Anh có nghe thấy không, trả lời em đi…”

Tiêu Nhi chán nản gọi, không cần biết cô đã đổi gọi bao nhiều cái tên, anh vẫn nhắm chặt mắt và cơ thể khẽ run lên. Hai mất của Tiêu Nhi đầy mệt mỏi và căng thẳng, cô quay đầu rồi lao ra khỏi nhà gỗ: “Ông ngoại ơi, ông ngoại ơi…”

Căn nhà gỗ cách âm kém, ông Tiêu đã bị gọi dậy, những người khác cũng bị đánh thức theo, tất cá mọi người đều vội vàng đến phòng của Hoắc Kiến Phong.

Cổ Thần nhìn Hoắc Kiến Phong, lông mày anh cau lại rồi nói một cách đầy chế nhạo: “Hừm, còn nói thuốc bắc của bản thân vô hại, nhìn xem tinh huống này rõ ràng là đang phản ứng một cách dữ dội”

“Đừng nói nữa, không nói cũng không ai biết ngươi không bị câm đâu.”

Ông cụ Tiêu Thiên Đức khẽ liếc hàn một cái rồi ngồi xuống chiếc ghế tre bên giường, khéo léo nắm giữ tĩnh mạch của Hoắc Kiến Phong sau đó nhắm mắt lại rồi bắt mạch cho Hoắc Kiến Phong.

Cổ Thần định phản bác lại, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ông nghiêm túc và tập trung, anh ta lại thôi.

Tất cả mọi người đều bị bộ dạng của Hoắc Kiến Phong làm cho giật mình, bọn họ không dám nói to, ai nấy cũng đều nín thở nhìn về phía ông Tiêu.

Đầu ngón tay của Lão Tiêu chuyển từ cổ tay trái sang cổ tay phải của Hoắc Kiến Phong rồi lại từ cổ tay phải sang cổ tay trái. Ông cau mày, lắc đầu thở dài: “Nhịp tim của anh ấy không ổn. Có lúc dường như có vài nhịp tim, có lúc lại dường như không có Tiêu Nhi đứng ở một bên, sợ hãi đi đến chỗ Hoắc Kiến Phong rồi thận trọng nói: “Có phải là do những độc cổ kia gây ra không a?” Ông cụ Tiêu Thiên Đức gật đầu: “Chắc chắn là vậy. Cơn sốt của cậu ấy đến đúng như dự đoán nhưng quá trình diễn ra nhanh chóng hơn và phản ứng hơi dữ dội.”

Ông thu tay lại, khẽ nói: “Có điều, có lẽ sẽ không có gì đáng ngại. Từ những triệu chứng bây giờ của cậu ấy thì trong thời gian tới có lẽ cậu ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì, chúng ta cứ chờ xem sao.”

Tiêu Nhi trả lời lại: “Ông ngoại, thuốc mà ông dùng thứ nhất là dùng để giải độc, thứ hai là để kích thích hệ miễn dịch của anh ấy chống lại với cổ độc. Cũng giống như chúng ta khi bị cảm và sốt hoặc viêm, cơ thế sẽ sử dụng cơ chế chiến đầu của riêng mình chiến đấu để tiêu diệt những vi khuẩn và vi rút có hai đó đúng không ạ?”

Ông cụ Tiêu Thiên Đức yên tâm mà gật đầu: “Thuốc dù tốt đến đâu cũng không thể so với khả năng miễn dịch của bản thân. Không thuốc nào có thể tiêu diệt được vi rút mà chỉ có thể dựa vào đề kháng của mỗi người mà vượt qua nó.”