Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 350




Chương 350

“Thưa cụ, đây là cổ độc của nước Thanh Bạch, ngài từng sử dụng thuốc Đông y chưa a?” Lục Thiên Báo nhìn thấy viên thuốc màu đen kia, lo lắng hỏi.

Ông cụ Tiêu bình tĩnh giải thích: “Dù là cổ độc hay những chất độc khác thì vẫn là độc thôi. Cổ độc nghe có vẻ lợi hại đơn giản là vì nó lấy vật sống mà hạ độc, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi mà thôi. Chỉ cần đúng bệnh bốc thuốc là được, cổ trùng dù có mạnh đến mấy thì khi bị mất đi độc tính cũng chỉ là một con sâu bình thường thôi

Lục Thiên Bảo ngẩng đầu gãi gãi đầu: “Theo lí thuyết thì đúng là như vậy, nhưng cháu vẫn cảm thấy có gi đấy không ổn. Thuốc này chắc chắn mạnh hơn con cổ trùng đó chứ?”

“Có tác dụng hay không thì phải thử mới được. Thuốc này do ông điều chế từ độc của trăm loại côn trùng, sau đó được bổ sung theo công thức bí mật của thuốc Đông y, mặc dù không thể giải độc ngay tức khắc thể nhưng sẽ không gây hại tới cơ thể. Đây chính là chỗ tốt của thuốc Đông y”

Nghe được lời của ông cụ nói, Lục Thiên Bảo lập tức nhẹ nhõm một hơi: “Quả nhiên, thuốc Đông y đúng là uyên thâm, ít nhất thì không có phản ứng nào gây hại tới thân thể.”

Anh ấy liếc nhìn Cổ Thần, âm thầm nuốt xuống nửa câu sau. Tiêu Nhi cầm viên thuốc lên và ngửi thử: “Ông ngoại, ông đã dùng hết số rån đó a?”

Ông cụ Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, nguyên liệu chủ yếu là mấy con rắn kia, bây giờ đưa thuốc cho cậu ấy coi như trả lại cho nguyên chủ. Về phần thuốc có chữa được bệnh hay không thì tùy vào vận khí của bản thân cậu ấy. Nhưng chỉ ít , sẽ không làm cho tình hình tồi tệ hơn.”

Được sự bảo đảm của ông cụ, Tiêu Nhi không do dự nữa, xoay người đưa thuốc cho Hoắc Kiến Phong.

Cổ Thần đột nhiên đứng dậy nói: “Không được, nhất định không được phép ăn. Vừa rồi còn nói chuyện sẽ không làm phiên cậu hai, đây không phải người đang lật long hay sao? Mấy người đang định giải cổ độc gì? Hơn nữa, cậu ấy vừa mới uống thuốc của tôi chưa được bao lâu, bây giờ lại ăn viên thuốc của ông cụ, nếu chữa khỏi thì là do thuốc của ai?

Nếu mà 2 viên thuốc có xung đột với nhau thì tình hình sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.”

“Cậu ấy hiện tại như thế này, còn có thể tệ hơn nữa được sao?” Ông cụ Tiêu cố gắng giải thích: “Hơn nữa, tính chất thuốc của tôi thuộc tính ôn hòa, ngoài công năng hiểu giải độc, còn có tác dụng bồi bổ. Thế nên, làm sao có hại tới thân thể của cậu ấy được?” Nhìn hai cụ già mỗi người một lời, không ai chịu khuất phục ai.

Hoắc Kiến Phong nhíu mày, tim đập thình thich, nằm lấy viên thuốc trong tay Tiêu Nhi, nhét vào miệng, “Anh…”

Tiêu Nhi giật mình khi thấy rằng Hoắc Kiến Phong đã bắt đầu nuốt viên thuốc.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, đều ngơ ngác nhìn Hoắc Kiến Phong, không biết nên giúp đỡ hay ngăn cản. Hoắc Kiến Phong nhìn chằm chằm tầm mắt của mọi người, bình tĩnh nuốt mấy viên thuốc xuống, cung kính nói với Cổ Thần: “Cháu cảm ơn sự quan tâm của ông! Ở nước Z của chúng cháu, có câu nói ngựa chết trở thành bác sĩ ngựa sống. Cháu đã ăn nhiều thuốc như vậy thì sẽ không mỗi ngày ăn một viên thuốc nữa. Nếu cháu có thể sống sót thì đương nhiên là nhờ có công lao của mọi người. Nếu như không thể thì cũng là do vận may của bản thân quá kém mà thôi. Có được sự giúp đỡ của 2 ngôi sao sáng trong giới y dược giúp đỡ, mạng của cháu coi như đã tốt lắm rồi .”

Lời của anh nói là thật, có bạn bè quan tâm và vợ bên cạnh, ngoại trừ việc không có con thì thực sự anh rất hài lòng. Người nói bằng cả trái tim khiến người nghe thấy cảm động.

Mọi người không khói đỏ bừng hai mắt, không đành lòng quay đầu sang chỗ khác

Tiêu Nhi mất đỏ hoe, nằm tay Hoắc Kiến Phong, kiên quyết nói: “Anh sẽ không sao, anh nhất định sẽ khỏe lại thôi.”

Cổ Thần không muốn nhưng cũng bất lực, tức giận dậm chân quay về phòng, để lại trong phòng 2 người nhìn nhau “Ông nội, người đi chậm thôi!”

Tiểu Thất tính táo lại, vội vàng lau nước mắt theo sau an ủi.

Cô ấy vội vàng chạy về phòng, chỉ thấy ông cụ cố ý để cửa mở, tai dựng đứng nghe động tĩnh bên ngoài.

Cô ấy không khỏi dở khóc dở cười, thì thào: “Ông ơi, ông không thể rộng lượng hơn được sao? Ông ngoại của chị Tiêu xem ra là một người rất có tài chữa bệnh. Ông không phải luôn hứng thú với thuốc Đông y hay sao?Nếu ông ấy đã ở đây thì nhất định sẽ hướng dẫn thêm cho ông. Nếu có thể như thế thì ông sẽ có tiến bộ vượt bậc về lĩnh vực thuốc Đông y này.”

Đúng là như vậy nhưng

Ông cụ Cổ Thần là một người kiêu ngạo, hếch cầm lên: “Hừ! Giọng khách át giọng chủ, nói mà không giữ lời. Ông còn lâu mới muốn học hỏi từ ông ta!”

Rõ ràng là rất muốn nhưng lại giả vờ

Tiểu Thất bất lực lắc đầu, mim môi củ nén cười.

Bị kẹp giữa hai ông già mồm mép, những ngày tới ở đây chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt đây

Nước Z.

Tập đoàn Hoắc Kiến, văn phòng tổng giám đốc.

Vân Thiên mặc bộ đồ tây trang màu xám, một tay đút túi quần, đứng trước tấm kính lớn.

Bóng dáng nhỏ bé của cậu được phản chiếu trên tấm kính Chiếc áo sơ mi trắng được cài cúc tỉ mi, chiếc nơ màu đen trầm ổn mà không mất đi sự linh động.

Hoắc Tuấn Nghĩa bưng cơm trưa đi vào, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bóng dáng kiêu ngạo đứng ở bên cửa sổ. Tuy rằng chênh lệch chiều cao rõ ràng, nhưng vẫn có một khác, anh ta tưởng người đứng ở đó chính là Hoắc Kiến Phong. “Bẻ con, qua ăn trưa đi.” Anh ta hằng giọng, vừa đặt đồ ăn lên bàn cà phê vừa nói nhỏ: “Bà nội làm cho cháu rất nhiều đồ ăn ngon đây, bác hai cũng được thơm lây.”

Hoắc Tuấn Nghĩa đã chuẩn bị đồ ăn, nhưng mãi vẫn chưa thấy Vân Thiên đi tới, quay đầu lại thì phát hiện cậu vẫn đứng trước cửa số.

Anh ta ra vẻ người lớn, giọng điệu nghiêm nghị: “Sao có thế không ăn cơm được? Ngoan, mau qua än cơm.”

Vân Thiên không nhin lại, thờ ơ nói: “Tôi không muốn ăn, bác tự mình ăn đi.”

Tên nhóc này đúng là kiêu ngạo!

Hoắc Tuấn Nghĩa suy nghĩ một chút, chọn mấy món ăn đẹp mất bỏ vào trong bát, cố ý bưng đến bên cạnh Vân Thiên, vừa ăn vừa nói: “Cháu muốn nghĩ gì thì cũng phải ăn cơm đã? Nhìn bác xem, ăn ngon như thế nào.”

Vân Thiên nâng mắt lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Tiền của công ty đã chạy đi đâu, bác còn có thể ăn sao?”

Hoắc Tuần Nghĩa há miệng, nhét nhanh miếng thịt vào trong miệng, nói: “Dù sao cũng là bố của cháu làm, ta lo lắng làm gì?”

Vân Thiên nhin thấy anh ta ăn liên tục, dáng vẻ chẳng quan tâm, khóe miệng khẽ co giật.

Gen di truyền gì chứ, đúng là vô nghĩa!

Cậu quay lại bàn bấm điện thoại nội bộ: “Mang ly cà phê vào, dùng loại cà phê chuyên dụng của tôi”

Hoắc Tuấn Nghĩa khó hiểu nói: “Cơm còn chưa ăn sao lại uống cà phê chứ? Nghe lời bác hai, mau ăn cơm đi.” Vân Thiên lạnh lùng liếc anh ta một cái, không lên tiếng.

Ngay sau đó thư ký gõ cửa với ly cà phê thơm lừng: “Cậu chủ nhỏ.”

Vân Thiên hất cảm về phía bàn cà phê: “Mang cho trợ lý Hoặc ở bên kia.”

Hoắc Tuấn Nghĩa không khuyên bảo nữa, nghi hoặc nói: “Không phải cháu muốn uống sao? Sao lại đem cho ta?”

Cô thư ký đặt ly cà phê xuống và lặng lẽ bước ra ngoài.

Vân Thiên thản nhiên ngẩng mặt lên nhìn Hoắc Tuấn Nghĩa: “Đây là cà phê hoàng gia được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước Thanh Bạch về. Nó chưa từng được bán ra bên ngoài. Bác không muốn uống sao?”

“Uống, tất nhiên phải uống chứ.”

Hoắc Tuan Nghĩa vội vàng đặt bát đĩa xuống, trịnh trọng lau tay miệng, tư thể tao nhã, lấy ly cà phê trên bàn nhấp một ngụm.

Mùi thơm nồng, lúc mới uống thi hơi đăng nhưng sau đó sẽ cảm thấy vị ngọt

Hương thơm của gỗ trái cây hòa quyện với hương vị nguyên bản của núi và mưa khiến cho người ta cảm thấy thư thái

Hoặc Tuấn Nghĩa mãn nguyện liếc mắt, nói: ” Không tệ, đây là loại cà phê ngon nhất mà ta từng uống”