Chương 340
Vừa rồi Hoắc Tuấn Nghĩa còn có chút lo lắng, thấy anh nắm chắc như vậy, lập tức nói: “Được!” Nhìn thấy Hoắc Tuấn Nghĩa ra tay bắt đầu tìm số điện thoại gọi đi, sắc mặt ba giám đốc lập tức tái nhợt.
Giám đốc tài chính vội vàng nặn ra một nụ cười còn xấu hơn khóc, nằm lấy cánh tay của Hoắc Tuấn Nghĩa cầu xin: “Cậu hai, cậu hai, đừng làm vậy, có gì chúng ta cũng có thể nói chuyện, thương lượng được mà!”
Hai người kia nhìn thấy kẻ cầm đầu như vậy thì vội vàng cầu xin tha thứ theo: “Cậu hai, cậu hai, chúng tôi đã ở tập đoàn Hoắc Kiến nhiều năm như vậy, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao, cậu mở một mắt nhắm một mắt cho chúng tôi một con đường sống đi!”
Bọn họ bắt đầu nói năng lộn xộn, giống như sắp khóc đến nơi.
Vân Thiên ra hiệu cho Hoắc Tuấn Nghĩa gọi cảnh sát, cảm thấy bầu không khí lúc này đã thích hợp mới mở miệng nói: “Nói đi, ai xúi giục mấy người.”
Vẻ mặt của giám đốc tài chính cứng đờ, trong mắt ông ta vô thức lộ ra chút sợ hãi.
Ông ta lắc đầu: “Không có ai! Chúng tôi chỉ là nghĩ muốn có nhiều tiền, nhất thời bị ma xui quỷ khiến nên mới làm ra chuyện như vậy!” “Hừ, xem ra ông còn chưa thực sự hối lỗi!” Hoắc Tuấn Nghĩa giơ tay phát huych một cái vào sau đầu ông ta. Giám đốc tài chính hít một hơi đau đớn, sợ hãi, không dám phản bác hoặc né tránh, co rúm đầu như chim cút.
Hoắc Tuấn Nghĩa lại đập mấy phát vào đầu hai người kia: “Nói đi, là ai?”
Hai người kia rụt rè nhìn giám đốc tài chính, mím mím môi, không dám nói: “Thật, thật sự không có ai.” “Mấy người thật là giỏi! Lấy tiền của nhà họ Hoắc chúng tôi, ăn cơm của nhà họ Hoắc của chúng tôi, lại còn muốn ăn cây táo rào cây sung, đúng là đồ chó!”
Hoắc Tuấn Nghĩa luôn chăm chỉ tập thể hình mỗi ngày, sức lực vô cùng lớn, chốc lát ba người kia đã ôm đầu van xin thương xót. “Cậu hai, không thể trách tất cả chúng tôi! Khi cậu ba tới thì công ty có rất nhiều tiền, nhiều lợi lộc béo bở, mọi người đều có cuộc sống khá giả. Nhưng sau khi cậu ba đến thì mọi chuyện đã thay đổi.” Giám đốc tài chính vội nói.
Giám đốc kinh doanh vội vàng đồng ý: “Đúng vậy, không chỉ có thêm quy củ, tiền trên sổ sách của công ty cũng giảm đi, lợi ích của chúng tôi đều giảm đi. “Đúng thế, chúng tôi còn đang trong thời kì khủng hoảng trung niên, chúng tôi còn phải nuôi gia đình!” Giám đốc thị trường nói theo.
Họ vẫn giữ nguyên thái độ, không chịu nói ra sự thật.
Vân Thiên cười chế nhạo và mang ra sổ sách tài chính của công ty: “Không phải cắt xén tiền của các ông mà là công ty quả thực hết tiền. Các ông đều là giám đốc cấp cao của công ty mà vẫn không biết trong tài khoản của công ty có bao nhiêu tiền sao? Đặc biệt là ông, giám đốc tài chính.”
Giám đốc tài chính bị ánh mắt của Vân Thiên quét qua vội co rút người lại theo bản năng.
Tập đoàn Hoắc Kiến khổng lồ như vậy nhưng vốn lưu động có thể sử dụng còn chưa tới ba trăm tỷ.
Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn số tiền còn chưa tới mười ba con số, quả thực không đáng kể, hai mắt trợn to: “Công ty, công ty chỉ còn số tiền này thôi sao sao? Bé con, cái này, cái này có phải là bị người ta ăn trộm không?”
Vân Thiên bình tĩnh nâng cằm lên, tự tin nói: “Ăn trộm là có người ăn trộm, nhưng chắc ông Hoắc đã đoán chắc công ty có nội gián thế nên vẫn luôn đề phòng. Cho nên mọi động tĩnh của ba người từ lâu đều nằm trong sự theo dõi của ông ấy.”
Trong câu sau là cậu nói với ba giám đốc.
Cậu bé thản nhiên chụp ảnh báo cáo trên màn hình máy tính: “Đây là những bằng chứng tốt nhất. Cho dù không thể tìm thấy tiền thì những thứ này cũng đủ để mấy người trái qua phần đời còn lại của mình trong tù.”
Sắc mặt của ba giám đốc lập tức lộ ra vẻ mặt xám xịt. “Tôi sẽ hỏi lần cuối, là ai xúi giục các người?” Vân Thiên nhíu mày lạnh lùng, giọng nói của đứa trẻ lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Ba vị giám đốc nhìn nhau, cảm thấy rùng mình nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không có ai cả, là ý của chúng tôi.”
Vừa dứt lời, thư ký nhẹ nhàng gõ cửa nói: “Cậu Vân Thiên, cậu hai, cảnh sát đến rồi.”
Vân Thiên lấy đà và nhảy khỏi ghế: “Mời vào!
Cửa văn phòng mở ra, vài cảnh sát mặc cảnh phục nghiêm trang bước vào, ba giám đốc lập tức hoảng sợ.
Cảnh sát đã trải qua vô số vụ, có rất nhiều kinh nghiệm, vừa nhìn thấy tình hình cũng hiểu gần hết, hơn nữa Hoắc Tuấn Nghĩa cũng ở bên cạnh giải thích, cảnh sát nhanh chóng dẫn ba người ra ngoài.
Hoắc Tuấn Nghĩa tiễn cảnh sát đi, nhìn lại Vân Thiên, trong mắt không có gì khác ngoài sự ngưỡng mộ: “Cục cưng, không hổ là con trai của chú ba! Tuổi còn nhỏ mà có biện pháp như vậy, bác hai rất phục cháu! Nói cho bác hai biết đi. cháu chuyển hết tiền đi đâu vậy?”
Vân Thiên chắp hai tay ra sau trên lưng, vẻ mặt trẻ con hơi bụ bẫm lại lộ ra nét lãnh đạm không hợp với lứa tuổi, nói: “Tôi không có chuyển tiền đi, là ông cụ Hoắc. Về phần ông ấy chuyển đi đâu thì tôi không biết. Tôi nghĩ là cũng không ai biết. “Hả?” Trong mắt Hoắc Tuấn Nghĩa hiện lên vẻ không tin: “Ông ấy cũng không có ở đây mà cháu còn có thể tạo ra những thứ này sao? Ồ, có phải ba con cháu đã bày mưu tính kế trước rồi phải không?
Vân Thiên đảo mắt, lạnh lùng nói: “Nếu bác dùng tâm tư đặt ở nơi đứng đắn sẽ không hỏi một câu thiểu năng như vậy”
Ánh mắt của cậu thờ ơ quét qua vài cổ đông trong khu vực họp, lúc này Hoắc Tuấn Nghĩa cũng nhận ra có người khác trong văn phòng, anh ta vội vàng tươi cười cho có lệ. Vân Thiên nhìn bóng lưng anh và lắc đầu bất lực.
Họ đều có họ Hoắc, vậy tại sao lại có sự chênh lệch lớn về chỉ số IQ như vậy? Trước bình minh, bầu trờ vẫn còn đen thẳm.
Nước Thanh Bạch, cung điện hoàng gia.
Vương hậu Tida xoa xoa thái dương và dựa vào chiếc ghế dài êm ái.
Quốc vương Phổ Mật đích thân đưa cho bà một cốc nước, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, đừng quá lo lắng. Vân Thiên thật sự rất thông minh, thằng bé chỉ là nhất thời ham chơi, sẽ không nguy hiểm gì.”
Vương hậu Tida cầm cốc nước, thở dài thườn thượt: “Dù thông minh đến mấy thì nó cũng chỉ mới vài tuổi thôi!” Vừa dứt lời, cung nữ đã gõ cửa bước vào. “Thế nào? Đã có tin tức của Vân Thiên sao?” Vương hậu Tida đột nhiên ngồi dậy, vui mừng nói.
Cung nữ lắc đầu xin lỗi: “Xin lỗi quốc vương và vương hậu, chúng tôi vẫn chưa tìm được dấu vết của hoàng tử bé. Có lẽ cậu ấy đã rời khỏi hoàng cung.”
Bầu trời rộng lớn như vậy, một khi rời khỏi hoàng cung, có thể sẽ rất khó tìm!
Vương hậu Tida thất vọng ngả người ra ghế, cau mày. Quốc vương Phố Mật nhíu mày, hỏi: “Bên ngoài thì sao? Có tin tức gì của người phái ra đi tìm không?”
Cung nữ lắc đầu: “Bởi vì chúng ta không thể công khai tìm được nên hiệu quả tương đối chậm. Nhưng chúng tôi đã tăng cường số người tìm kiế, nếu hoàng tử bé còn ở trong nước thì tôi tin tưởng sẽ sớm có tin tức.”
Vương hậu Tida đặt cốc nước xuống, lo lắng kéo tay quốc vương Phổ Mật: “Hay là phái người đi tìm công khai đi! Nếu Vân Thiên ở bên ngoài nhiều thêm một ngày, nguy hiểm sẽ rất lớn. Em thực sự lo lắng. Thằng bé mới nhận Huân chương Thanh Bạch, chính là tương lai của Đất nước Thanh Bạch của chúng ta!”
Quốc vương Phổ Mật nắm chặt tay bà lại và thở dài: “Sao anh lại không hiểu chuyện này? Nhưng vì thân phận cao quý của Vân Thiên nên chúng ta không thể công khai. Nếu bị các đối thủ chính trị biết, chúng ta sẽ chỉ đưa thằng bé đến chỗ có nguy hiểm lớn hơn! ” “Nhưng bây giờ phải làm sao đây?”
Câu hỏi của Vương hậu Tida không được trả lời, quốc vương Phổ Mật cau mày và suy nghĩ.
Cửa phòng ngủ lại bị gõ, Hồng Liệt Ba Tụng vội vàng bước vào: “Cha, mẹ, có tin tức.”