Chương 336
Hoắc Kiến Phong nhìn Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi cũng ngơ ngác nhìn Hoắc Kiến Phong Này! Đây có thể là tam Hoàng tử phi tương lai của họ mà!
Hà Dương lấy lại phản ứng, muốn tiến lên kéo bọn họ ra, vừa nhấc chân liền bị Lục Thiên Bảo bịt miệng lôi ra ngoài.
Hai má Tiểu Thất đỏ bừng, vừa trộm cười nhìn hai người họ ân ái vừa bước ra ngoài cùng Lục Thiên Bảo rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sự trấn tĩnh trong mắt Hoắc Kiến Phong dần biến mất, anh ngây người nhìn Tiểu Nhi vài giây, sau đó nhắm mắt lại ghé sát vào đầu cô để làm cho nụ hôn bất ngờ này càng thêm sâu.
Cơ thể anh thả lỏng và hơi thở cũng dần ổn định. Tiêu Nhi muốn đẩy anh khỏi cơ thể mình nhưng lại sợ làm đứt đoạn biến chuyến tốt trên cơ thế anh vi vậy cô chỉ nín thở và lặng lẽ dùng tay lấy cây kim bạc sắc nhọn ra.
Kim bạc lạnh lẽo xuyên qua không trung đám vào đầu của Hoắc Kiến Phong
Ngay lúc kim bạc sắp chạm vào da, Hoắc Kiến
Phong đột nhiên mở mắt, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô. “Tiểu nha đầu, lại muốn công kích ta à?”
Anh nói với ý cười nhẹ trong giọng điệu.
Màu đỏ trong đôi mắt sâu mờ nhạt dân khiến đôi mật anh trở nên trong trẻo ng lại đượm tinh.
Kỉ niệm trào dâng, Tiêu Nhí chỉ cảm thấy niêm đau xót trần đây trong cánh mũi, nước mắt rơi lã chã: “Anh không sao chứ? Anh đỡ hơn nhiều chưa? Anh cảm thấy thế nào rõi?”
Cô dựa vào ngực anh, ôm mặt anh hết nhin bên trái rồi lại nhìn bên phải.
Hoắc Kiến Phong nắm lấy tay cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay cô: “Vừa rồi anh cảm thấy trong đầu có giọng nói cứ văng vẳng, như có thứ gi đó trong người anh muốn phồng lên rồi nổ tung ra vậy. Sau cú đấm đó thi anh đỡ nhiều rồi.” “Tốt quá, tốt quá rồi.” Tiêu Nhi kích động nghiêng người, mạnh mẽ ôm lấy anh.
Hoắc Kiến Phong chợt sững người vi sự nhiệt tinh và ấm áp đột ngột từ cô.
Đây là lân đầu tiên cô chủ động đến gần anh, không hề bị ép buộc hay thỏa hiệp, chỉ thuần túy là vui vẻ và gần gũi!
Hoắc Kiến Phong khóe miệng nở nụ cười, vừa định vươn tay ôm lấy có để kéo dài thêm khoảng thời gian gần gũi giữa hai người thì Tiêu Nhi đã buông tay, đứng dậy, chân thành đưa tay hướng về phía anh: “Đứng dậy nào.”
Hoắc Kiến Phong trong lòng thất vọng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điểm tĩnh đặt tay mình vào lòng tay cô.
Ngay lúc anh chuẩn bị đứng dậy, trong đầu anh nảy ra một ý định tinh quái, anh bất ngờ kéo cô vào long “Aa.” Tiêu Nhi mất cảnh giác nên đã ngã vào lõng ngực ấm áp của anh. “Anh…”
Tiêu Nhi nhướng mày nhìn anh, vừa vặn bắt gặp nụ cười gian xảo của anh liên nhanh chóng đưa tay lên che miệng.
Hoắc Kiến Phong khóe môi cười sâu hơn, giọng nói khản đặc đầy mê hoặc: “Anh không ức hiếp em đâu! Trong khoảng thời gian này, chưa khi nào anh lại tỉnh táo như bây giờ. Anh chỉ muốn ôm em thật chặt
Tiêu Nhi hai má nóng ran, giơ tay muốn đẩy anh ra rồi bước đi.
Hoắc Kiến Phong không hề nôn nóng, chỉ nằm tay cô không buông, hai người một kéo một đẩy không ngờ lại đi tới bên cửa sổ.
Tiêu Nhi không còn chỗ nào để trốn tránh, Hoắc Kiến Phong cười dịu dàng, từ phía sau ôm lấy vòng eo thon thả của cô, để cảm anh tựa vào mái tóc mềm mại của cô.
Mùi thơm thảo mộc thoang thoảng quanh đầu mũi, đây chính là sự hoàn mỹ và yên bình mà họ đã để mất bao lâu nay.
Hoắc Kiến Phong nhắm mắt mãn nguyện dưới trăng chiếu rọi trong màn đêm lạnh. ánh “Ông ơi, chuyện vừa nãy là sao vậy ạ?”
Tiểu Thất nhẹ nhàng gõ cửa phòng thí nghiệm, nét lo lắng hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng của cô ấy.
Trong phòng, ông lão chống tay trước cửa sổ, khuôn mặt trắng bầu bĩnh đầy vẻ mệt mỏi.
Ông lão vuốt râu và nói qua loa: “Giải phóng năng lượng sẽ giúp cậu ta thoải mái hơn một chút.” “Như vậy chẳng phải là hiện tượng hồi quang phản chieu1 u, kết quả vẫn là không khỏi?” Tiêu Tề nhíu mày.
Ông lão nhẹ gật đầu: “Lẽ ra có thể chữa khỏi, nhưng hiện tại ông bị thiếu hai loại dược liệu, trừ phi tìm được hai loại dược liệu đó, nếu không thì ngay cả thần tiên cũng khó cứu được cậu ta.”
Tiểu Thất hai mắt sáng lên, cao hứng nói: “Dược liệu gì ạ? Chúng con sẽ đi tìm!”
Ông lão thở dài bất lực: “Vô dụng thôi. Đến tuổi này rồi, ta cũng chỉ mới thấy tên hai loại dược liệu đó trong sách. Tìm ư? Tìm ở đâu được chứ!”
Vừa nói ông vừa lấy một cuốn sách cũ từ giá sách đơn sơ ở trên bàn.
Tiêu Tề nhìn ông lật cuốn sách, lông mày rũ xuống: “Hình ảnh còn không có sao? Vậy chúng ta có thể làm gì đây?”
Lục Thiên Bảo núp ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng nhưng không thấy hình, liền mặt dày xen vào: “Cổ Thần tiền bối, dược liệu gì mà thần kỳ vậy? Cho tôi xem thử?”
Ông lão giương mắt lạnh lùng liếc anh ấy một cái: “Cút!”
Lục Thiên Bảo sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của mình, cười lấp liếm: “Tiền bối, người đừng nhỏ mọn như vậy mà! Là tôi sai, là lỗi của tôi, tôi thực lòng xin lỗi, đều là lỗi của tôi hết!”
Anh ấy cười trừ rồi khom người xin lỗi ông lão và tiếp tục nói: “Tôi ở nước ngoài chuyên nghiên cứu về các loại thuốc độc. Mặc dù tôi không biết về Cổ độc nhưng hai chúng ta khách đường mà lại chung đích.
Nếu ông không phiền hãy để tôi xem thử, biết đâu may mắn tôi lại cứu được một mạng người thì sao. Mặc dù hai ta không quen biết, nhưng ông có thể chỉ giáo thêm cho tôi được không? Xin ông đấy, tiền bối Cổ Thần!” “Hừ! “Ông lão hẳng giọng một tiếng rồi lạnh lùng quay đi.
Tiểu Thất nhanh chóng lấy cuốn sách từ chỗ ông lão và mang nó tới chỗ Lục Thiên Bảo để hai người cùng xem.
Trên trang tiêu đề ố vàng, một loại có tên là chim trời, một loại có tên là sen đất, không hình ảnh không mô tả, chỉ có hai dòng ghi chú khô khốc: phẳng, vị ngọt, có thể giải độc, tích hợp với các vị thuốc khác. Nó có thể khuếch đại hiệu ứng ban đầu và có tác dụng kéo dài tuổi thọ.
Lục Thiên Bảo lật trang tiêu đề nhìn lại, quả thực không có miêu tả hình dánh hai loại thuốc này: “Làm sao tìm được cái này? Tôi còn chưa từng nghe qua hai cái tên này.”
Ông lão khinh thường chế nhạo: “Hứ, ta còn chưa từng thấy qua, chỉ nghe người ta nhắc tới, huống chi là nhóc con như ngươi!”
Lục Thiên Bảo nhếch môi: “Tiền bối Cổ Thần, ông cho rằng thứ này thực sự tồn tại sao? Không phải là một thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết ư?” “Không thể nào!” Ông lão nói chắc như đinh đóng cột: “Tuy rằng ta chưa từng thấy qua, nhưng ta đã nghe sư phụ kể rằng người may mắn tìm được chúng, còn dùng chúng để chữa bệnh cứu người. Chỉ tiếc là không còn giữ lại được chúng, cũng chẳng biết phải tìm chúng ở đâu.”
Tiểu Thất trên mặt đầy vẻ hối tiếc.
Lục Thiên Hạo không chịu thua: “Có loại thuốc nào khác có thể thay thế được không? Tôi xem qua tác dụng của thứ này, có lẽ cũng như những loại thuốc bổ cao cấp thôi!” “Ngươi thì biết cái gì!” Mặt ông lão đầy vẻ khinh bỉ: “Hai loại thuốc này hiện tại có hiệu quả nhanh nhất, tỷ lệ chữa khỏi cao nhất. Cách khác không phải là không có, ta có thể sử dụng chúng để chữa trị cho bạn ngươi nhưng người cho rằng bạn của ngươi có thể chịu đựng được bao lâu nữa? Sự tỉnh táo bây giờ của cậu ta chỉ là tạm thời, và cậu ta càng tỉnh táo bây giờ thì về sau sẽ càng đau đớn hơn nữa.”
Nghĩ đến bộ dạng của Hoắc Kiến Phong, Lục Thiên Bảo vừa lo lắng vừa đau lòng: “Ông nói như vậy là có ý gì? Ý ông là Kiến Phong sẽ phát điên ư?” “Nếu không tìm được thuốc giải thì khả năng tệ nhất sẽ chính là như vậy.”
Tiểu Thất mím môi giải thích: “Anh Phong hiện tại có vẻ đã tỉnh, nhưng những lần phát bệnh tiếp theo sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn, thời gian anh ấy giữ được tính táo sẽ càng ngày càng ít đi. Lần này anh ấy chi muốn hai người nhưng lần sau có thể sẽ tự hại bản thân. Khi Cổ độc này tấn công, anh ấy sẽ hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân, cuối cùng anh ấy sẽ dần dần trở thành dã thú cho đến khi cạn kiệt sức lực rồi đột ngột ra đi.”
Giọng Tiểu Thất nhỏ dần nhưng Lu Thiên Bảo vẫn cảm thấy như mình bị một tảng đá lớn đè lên.
Anh ấy đứng không vững, rồi cũng định thần lại, giọng nói run run: “Vậy, vậy cậu ấy còn bao nhiêu thời gian?”
Chú thích: (1)Hồi quang phản chiếu là hiện tượng một người bệnh nặng, hoạt động sống cơ thể suy yếu bỗng bất ngờ trở nên hồi tinh, minh mẫn, cười nói hoạt bát, ăn uống khỏe mạnh một cách kỳ lạ trước khi qua đời.