Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 335




Chương 335

Tiêu Nhi hai mắt ướt đẫm, vội vàng chạy vào phòng.

Trong phòng, Hoắc Kiến Phong đang nằm dưới đất, cuộn mình thật chặt cả người co quắp lại như con tôm. Ánh trăng sáng tràn qua khung cửa sổ trống rỗng bằng gỗ, soi sáng làn da nhợt nhạt và trong suốt cùng những mạch máu bầm tím của anh.

Anh ôm lấy cánh tay mình, cau mày đau đớn, cố gắng hết sức để kìm nén sự khát máu và tàn bạo hỗn loạn trong cơ thể anh.

Tiêu Nhi nhìn anh, đôi mắt bất giác đỏ bừng lên. “Không sao đâu, có tôi ở đây. Để tôi đỡ anh dậy!”

Cô cố gắng đè nén chua xót trong lòng tiến lên phía trước, Hoắc Kiến Phong lo lắng giơ tay ngăn cản: “Đừng, đừng qua đây!”

Giọng anh khản đặc, từng chữ từng chữ như được anh dùng hết sức lực để nói ra.

Trái tim của Tiêu Nhi như bị ai xé mà vỡ vụn, từng đợt gió lạnh tràn vào.

Những người khác nghe thấy tiếng động cũng chạy vào.

Căn phòng nhỏ ngay lập tức trở nên chật chội. Hoắc Kiến Phong lạnh lùng liếc nhìn đám đông, ánh mắt đỏ rực cuồn cuộn hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm.

Một giọng nói không ngừng vang lên trong tâm trí anh: Hãy giết chúng đi! Giết chúng! Giết chúng…

Khí thế trên người anh chậm rãi từ yếu ớt chuyển sang dữ tợn, trong mắt hiện lên một tia hung tàn dữ dội.

Tiêu Nhi vội vàng tiến lên một bước, dũng cảm đặt mình vào tầm mắt của anh.

Đồng tử của Hoắc Kiến Phong co rút lại.

Anh có thể nhận ra cô, và chỉ có thể nhận ra mỗi mình cô.

Anh biết rằng anh không thể nào làm tổn hại đến cô.

Hoắc Kiến Luật nghiến chặt răng nén những xung động trong lồng ngực.

Anh nằm trên mặt đất, hai vai không ngừng run rấy, như thế đang dùng cá ý thức và phản ứng mãnh liệt của cơ thể để chiến đấu với con dã thú trong anh,

Đôi mắt Tiêu Nhi ngấn lệ, cô nhẹ nhàng động viên: “Tốt lắm, Kiến Phong anh đang làm rất tốt! Kiên trì một chút, kiên trì một chút nữa!”

Lục Thiên Bảo vừa đau khổ vừa lo lắng, kéo ông lão bên cạnh nói: “Tiên bối Cổ Thần, cậu ấy, cậu ấy bị sao vậy? Sao lại trông nghiêm trọng hơn trước kia?”

Ông lão vuốt râu, ôn tồn nói: “Như này là bình thường. Ta đã gieo vào người cậu ta mấy con Cổ trùng mới. Trùng nhiều lên thì tự nhiên chúng sẽ đánh nhau. Vì vậy cậu ta cũng sẽ cùng chúng chịu ít thống khổ” “Cái gì?” Lục Thiên Bảo hai mắt trợn tròn như chuông đồng, ngờ vực hết nhìn Hoắc Kiến Phong lại nhìn ông lão: “Cậu ấy đã ra nông nỗi này rồi, ông còn gieo thêm Cổ trùng vào người cậu ấy. Ông đang muốn lấy mạng cậu ấy à!”

Anh ấy nối trận lôi đình, nằm lấy tay ông lão, vô thức siết chặt.

Ông lão đau đớn, hung hãn liếc nhìn Lục Thiên Bảo nói: “Đúng vậy, ta muốn cái mạng của cậu ta đấy. Nếu cậu không muốn cậu ta chết thì cứ cút khỏi đây, đừng quấy rầy ta!”

Nói xong, ông hất tay Lục Thiên Bảo ra, quay lưng bỏ đi.

Lục Thiên Báo bị lời la máng làm cho sững người, khi lấy lại ý thức mới vội vàng đuoi theo: “Ông rốt CUỘc là cái gì chứ Co Than…” “Anh Bảo, không phải ông đang hại anh ấy đầu ông chỉ đang lấy độc trị đoc thói.” Tiểu Thất nhanh chóng ngăn Luc Thiên Bảo lại rồi giải thích: “Phản ứng của anh Phong hiện tại là bình thường. Anh đừng quá lo lắng. Trong lòng ông hán có tính toán cá rồi.”

Lục Thiên Bảo vừa định nói gì thì nghe thấy Hoắc Kiến Phong gào lên một tiếng, cả người anh đứng bật dậy khỏi mặt đất như bị ma nhập.

Anh ấy đau đớn nắm lấy tóc minh, quay chuyến loạn xạ trong phòng, khắp người tóa ra một luồng sát khí tàn bạo khiến người ta khiếp sợ.

Tiêu Nhi muốn bước tới nhưng bị Hà Dương kéo lại: “Đừng chị”

Một tiếng “chị”, như thể giọt nước tràn ly, cả người của Hoặc Kiến Phong như quả bom vừa được châm ngòi, trong phút chốc bỏng nổ tung.

Anh lao về phía đám đông với khuôn mặt hung tợn, dốc sức vung nằm đấm về phía Hà Dương.

Năm đấm mang theo sức mạnh ngàn cân, nếu ai bị đánh trúng chắc chắn xương cốt sẽ rã rời cả ra.

Tiêu Nhí nhanh tay nhanh måt đã kéo Hà Dương về hướng ngược lại.

Nắm đấm thô bạo nổi đây gân xanh, sượt qua mang tai của Hà Dương rồi đập mạnh vào tường.

BÙM

Bức tường gỗ bị Hoắc Kiến Phong trực tiếp chọc thủng, để lại một lỗ thủng hình tròn trên tường.

Năm đấm của anh cứ thế mà đâm thắng tới.

Ông lão bước tới phía ngoài bức tường, nhin nằm đấm đang xuyên qua bức tường cùng những mạch máu bầm tím nổi lên từ nằm đấm.

Các huyết mạch và kinh mạch đột ngột run lên, đấy đều là dấu hiệu của những con Cổ trùng đang di chuyến trong mạch máu của anh.

Anh khẽ cau mày rồi anh quay người, tăng nhanh tốc độ bước chân.

Mạt cưa sắc bén đâm vào mu bàn tay của Hoắc Kiến Phong, tạo nên vài vết thương làm máu tươi chảy nhễ nhại trên làn da trắng bệch gần như trong suốt của anh.

Đồng tử của Tiêu Nhi đột nhiên co lại. CO

Cô đẩy Hà Dương ra, chạy tới: “Hoắc Kiến

Phong…”

Bàn tay bị mạt cưa đâm vào đau nhói, máu đỏ tươi chảy trên làn da trắng như tuyết, trông thật ma mi.

Sự kích động của Hoắc Kiến Phong đột nhiên dịu xuống.

Anh ngây người nhìn vết máu trên tay, cứng nhac rút tay ra khỏi lỗ.

Trong mắt của Tiêu Nhi chỉ còn nhìn thấy máu của anh chảy ra, trong đầu cô thì đầy rẫy những lời của các chuyên gia cho rằng kết quả SỐ 1 của việc anh lên cơn chính là toàn thân anh sẽ nổ tung, bất thình linh Hoắc Kiến Phong bị đụng trúng khiến anh rút thắng cùi chỏ của mình về. “Aaaa..”

Cô mất ý thức, cả người loạng choạng lùi về phía sau với một tiếng kêu khe khẽ. “Tiêu Nhi!”

Hoắc Kiến Phong quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh, trong mắt lộ ra vẻ tỉnh táo.

Anh vội vàng vươn tay ra muốn đỡ cô, nhưng lại giẫm phải mảnh gỗ vừa văng ra dưới chân, cả người xiêu vẹo rồi anh ngã về phía Tiêu Nhi. Lục Thiên Bảo và những người khác vừa nãy đều sợ hãi lùi ra xa vì hành động của Hoắc Kiến Phong, lúc này đã quá muộn để giúp đỡ nên họ chỉ có thể nhìn hai người ngã xuống đất. “Cẩn thận!”

Vào thời khắc mấu chốt, Hoãc Kiến Phong một tay nắm lấy tay Tiêu Nhi ôm cô vào lòng, một tay luôn qua mái tóc đen của cô, vững vàng chống đỡ sau đầu cô rồi anh xoay người 180 độ.

Hoắc Kiến Phong nặng nề ngã xuống đất, còn Tiêu Nhi ngã trên lồng ngực rắn chắc của anh, đôi môi mềm mại của cô in lên đôi môi mỏng như cánh hoa của anh. Trong tích tắc, thời gian như ngừng trôi.

Mọi thứ xung quanh đều trở nên im lặng.