Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 331




Chương 331

Nước Z, Cẩm Thành.

Trang viên nhà họ Hoắc, nhà chính.

Bà cụ Hoắc tựa lưng vào chiếc ghế mát xa trong phòng khách, nghe nhạc kinh phật với vẻ mặt mệt mỏi.

Dì Mẫn vội vàng từ bên ngoài đi tới, cúi đầu ghé vào tai lão phu nhân nói nhỏ: “Thưa bà, bên ngoài có một đứa bé năm sáu tuổi nói muốn gặp bà ạ.”

Bà cụ Hoắc hai mắt xám xịt: “Hả?”

Dì Mẫn lập tức giải thích: “Đứa trẻ này ăn mặc chỉnh tề, lịch sự, đẹp trai và dễ thương. Đặc biệt là đôi mắt của nó, trông chúng rất giống cậu ba khi còn nhỏ. Cứ như được tạo ra từ một khuôn vậy.”

Bà cụ Hoắc từ trên ghế ngồi bật dậy, nói liên hồi: “Mau, mau đưa nó vào đây.” “Vâng” Dì Mẫn trả lời, vừa đỡ bà cụ dậy, vừa gật đầu với quản gia Hoắc Minh đang đợi ở cửa.

Bà cụ Hoắc vừa ngồi xuống ghế số pha, Hoắc Minh liền dẫn Vân Thiên vào cửa. “Lão phu nhân, khách đến rồi đây ạ.”

Tuy rằng Hoắc Minh cảm thấy cậu bé trước mặt giống hệt cậu ba khi còn nhỏ, nhưng vẫn không dám mạo muội cho rằng cậu ta là người của nhà họ Hoắc.

Vân Thiên nhìn bà lão hiền từ ngồi trên ghế số pha, cung kính cúi đầu, nói dõng dạc: “Chào bà! Cháu là Vân Thiên.”

Bà cụ Hoắc kích động đến mức nắm chặt tay dì Mẫn: “Vân Thiên? Vân Thiên! Một cái tên thật đẹp!” Bà cụ Hoắc nhẹ giọng hỏi: “Bé ngoan, sao con lại gọi ta là bà?

Con có phải là con của Kiến Phong và Thục Nhi không?”

Nghe dì Mẫn miêu tả về ngoại hình của đứa trẻ, Bà cụ Hoắc vốn đã có thể đoán trước được.

Trong lòng bà, vợ của Kiến Phong chỉ có thể là Thục Nhi, người trông giống như con của Kiến Phong, chỉ có thể là con của Kiến Phong và Thục Nhi.

Vân Thiên không trực tiếp trả lời câu hỏi của bà mà lịch sự nói: “Dựa vào tuổi tác và địa vị của bà, để cho phải phép nên cháu đã gọi bà như vậy bà ạ.”

Bà cụ Hoắc đảo đôi mắt xám mơ hồ, cười nói: “Được được, cháu muốn gọi thế nào cũng được.”

Bà buông tay dì Mẫn ra, theo hướng phát ra tiếng nói, vẫy tay với Vân Thiên: “Nào lại đây, để bà nhìn cháu một chút.” Dì Mẫn thấy mình đã hết nhiệm vụ liền quay người đi lên lầu.

Vân Thiên ngoan ngoãn đi về phía số pha, tự nhiên đứng trước mặt bà, chủ động nắm tay bà: “Bà ơi, bà nhìn đi ạ!”

Quả nhiên đứa trẻ này rất nho nhã lễ phép, thật giống Kiến

Phong lúc còn nhỏ!

Bà cụ Hoắc đau xót trong lòng, bình tĩnh cầm tay Vân Thiên, nhẹ nhàng vuốt má cậu.

Làn da mềm mại, nét mặt trầm, đôi má mũm mĩm của trẻ con vẫn chưa phai mờ, quả nhiên là giống hệt với Hoắc Kiến Phong khi còn nhỏ.

Bà cụ Hoắc không kìm lòng được nữa, hai mắt đỏ lên: “Giống, thật sự rất giống! Giống hệt Kiến Phong khi còn nhỏ!”

Bà nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu, chạm vào nó hết lần này đến lần khác, như thể muốn để ánh mắt cậu khắc sâu vào tâm trí bà vậy.

Vân Thiên không hề né tránh, cũng không hoảng sợ, kiên nhẫn chờ đợi tâm trạng của Bà cụ Hoắc ổn định rồi mới nói một cách rõ ràng rành mạch: “Bà à, mẹ con và chú Phong hiện tại đang ở nước ngoài.

Bà có thể yên tâm là họ rất ổn và an toàn, vì họ bận quá nên tạm thời chưa thể quay về được. Cháu nghe nói tập đoàn Hoắc gia đang nảy sinh vài vấn đề nhỏ, mà trong nhà không có ai hỗ trợ được nên cháu quay lại xem xem có thể giúp được gì không.”

Ôi, mới có năm sáu tuổi mà đã muốn giúp đỡ chuyện gia đình, nhưng lại không thừa nhận mình là con của Kiến Phong và Thục Nhi sao?

Chú Phong? Cái tên gọi này thật thú vị!

Bà cụ Hoắc cười thầm trong lòng, các nếp nhăn trên mặt rung lên vì hưng phấn. “Được, trước tiên bà cảm ơn cháu!” Bà vỗ vỗ mu bàn tay cậu, nói với giọng điệu yêu chiều.

Vân Thiên nghe vậy, thân thể nhỏ nhắn liền đứng thẳng, nghiêm túc nói: “Bà à, cháu không nói đùa đâu, cháu thật sự có thể làm được.” “Ừm ừm, bà tin cháu!”

Hoắc lão phu nhân cười: “Kiến Phong từ nhỏ đã là thiên tài kinh doanh, cháu được thừa hưởng từ nó, thừa hưởng gien di truyền ưu tú của gia tộc nhà họ Hoắc chúng ta, nhất định cháu cũng rất ưu tú. Cháu là chắt của nhà họ Hoắc chúng ta. Nên cháu nói gì, ta cũng đều tin hết.”

Bà cụ Hoắc vừa nói xong, dì Mẫn vội vàng cầm cuốn album ảnh từ trên lầu đi xuống. “Cậu Vân Thiên, cậu nhìn xem. Cậu và cậu ba khi còn nhỏ quả thật là từ một khuôn đúc ra.”

Bà trực tiếp mở cuốn album rồi lật những bức ảnh thời thơ ấu của Hoắc Kiến Phong và đưa chúng cho Vân Thiên xem. Vân Thiên nhẹ liếc nhìn.

Có một tấm hình gia đình đã hoen ố vàng, đứng ở hàng đầu tiên là ba anh em nhà họ Hoắc.

Cả ba đều là con trai của Hoắc Nam Sơn, tuổi tác cũng không chênh lệch quá lớn.

Tuy nhiên nét mặt của Hoắc Tuấn Tú và Hoắc Tuấn Nghĩa rất giống nhau, đều là anh em ruột vậy mà Hoắc Kiến Phong lại khác hoàn toàn với hai người kia.

Các đường nét trên khuôn mặt trầm hơn, khuôn mắt thể hiện tính khí lãnh đạm, cùng với nét mũm mĩm của trẻ em chưa hề phai mờ khiến anh trông thêm phần đáng yêu.

Quả thực là họ rất giống nhau.

Vân Thiên bình tĩnh thu lại ánh mắt, trong đôi mắt đen không có lấy một tia sóng: “Bà à, chuyện này không quan trọng. Quan trọng là bà có thể ủy quyền cho cháu giải quyết việc của công ty hay không.”

Có bằng chứng chứng minh rõ ràng mà cậu vẫn không chịu thừa nhận mình là con trai của cô ba và cậu ba.

Dì Mẫn buồn bã rút lại cuốn album ảnh, trong mắt hiện lên vẻ mất mát.

Bà cụ Hoắc không quan tâm, trên mặt vẫn giữ nụ cười yêu thương, nắm tay cậu không nỡ buông dù chỉ một khắc: “Bé ngoan, vậy cháu nói cho bà nghe, cháu định làm gì nào?”

Vân Thiên bình thản nói: “Cháu đã tìm hiểu sơ bộ về công ty lúc ở trên chuyến bay trở về rồi. Tuy nhiên, thông tin có thể tìm thấy trên Internet, xét cho cùng, rất hạn chế. Để có thể hiểu chi tiết và toàn diện hơn về công ty, cháu hi vọng bà chấp thuận cho cháu vào làm việc tại văn phòng chủ tịch để cháu có thể tiếp cận được nhiều thông tin hơn. Bà đừng lo, không mất nhiều thời gian đâu, chỉ cần vài ngày là đủ rồi.”

Bà cụ Hoắc chưa kịp trả lời thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói chế giễu của một người đàn ông. “Ôi, thật là mạnh miệng! Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Hoắc Kiến là sân chơi của nhà mày chắc? Một đứa nhỏ như mày muốn vào là vào được sao?”

Khi giọng nói cất lên, một bóng dáng cao và thẳng tắp từ ngoài cửa bước vào.

Dì Mẫn cung kính nói: “Cậu hai đã về ạ.” “Ừ” Hoắc Tuấn Nghĩa đáp lại một cách qua loa rồi chào hỏi Bà cụ Hoắc trước khi chuyển mắt sang Vân Thiên: “Này, mày là con cái nhà ai mà dám mạnh miệng như vậy?”

Vân Thiên phớt lờ anh ta, thậm chí còn không thèm nhìn anh ta lấy một cái, chỉ trực tiếp nói với bà cụ Hoắc: “Bà à, ý bà thế nào?”

Thân hình nhỏ nhắn của cậu vững vàng, khuôn mặt mũm mĩm bé nhỏ của cậu kiên định, không tự ti cũng không kiêu ngạo. Hoắc Tuấn Nghĩa giật giật khóe miệng, cười lạnh một cái: “Hớ, mày còn dám phớt lờ tao ư? Bà à, đứa con hoang vô lễ như này, bà hãy mặc kệ nó đi”

Vân Thiên quay đầu lại và nói với giọng điệu bình tĩnh: “Tôi không phải là đứa con hoang!” “Mày không phải là đứa con hoang…”

Hoắc Tuấn Nghĩa nhướng mày kiêu ngạo, nhưng lập tức sững người khi nhìn thấy khuôn mặt Vân Thiên.