Chương 323
Hai má Tiểu Thất đỏ ửng: “Ông nội, ông đang nói linh tinh cái gì đấy! Con chỉ nói sự thật thôi mà, là con đang phân tích, đánh giá sự việc.”
Ông lão ừ dài một tiếng: “Anh ta đã trúng độc thành bộ dạng này rồi mà cháu còn nhìn ra được sự cao quý, biết được anh ta là người tốt? Tiểu Thất cháu không những có đôi mắt nhìn xa trông rộng, kỹ năng nói dối cũng tài tình gớm nhi!”
Khuôn mặt Tiểu Thất bỗng chốc càng đỏ hơn. “Ông nội.” Cô ấy hờn dỗi nói: “Nếu như anh ta được giải độc rồi, chắc chắn sẽ là người đàn ông có mị lực lắm. Ông nhìn ngũ quan, vóc dáng, cử chỉ của anh ta xem, tuyệt đối là long phượng trong đám người. Hơn nữa, cháu cảm thấy người đàn ông của nước Z này vốn dĩ là người rất xuất sắc.”
Ông lão nhìn dáng vẻ vừa cố chấp lại vừa hồn nhiên của cô ấy, bất lực thở dài một hơi: “Cháu gái này, không phải ông nội hoàn toàn không muốn giúp bọn họ, thật ra là không giúp nổi. Nói thêm nữa, cháu cũng không muốn nhìn thấy ông nội chạm vào mấy thứ kia mà đúng không?”
Tiểu Thất sững người, cô đan tay lại vào nhau, thể hiện rõ sự do dự.
Ông lão không nói thêm gì nữa, ông lắc mu bàn tay, sau đó quay về phòng của mình.
Tiểu Thất nhìn cánh cửa phòng đóng lại, lại nhìn một đám người đang vô cùng đông vui ở xa xa, cô nghĩ một hồi rồi quay người đi xuống tầng.
Tiêu Nhi đang nói cho Lý Cương nghe tình hình trước mắt của Hoắc Kiến Phong, cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô gái mặc áo dài màu tím đang đi theo con đường nhỏ chạy tới, cô lập tức cười híp mắt, đi tới nghênh đón: “Em gái nhỏ, ông nội em muốn gặp bọn chị rồi đúng không?”
Tiểu Thất lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Em xin lỗi, vừa nãy em đã giúp mọi người khuyên ông nội rồi. Ông nội ngoài miệng nói không thích mọi người, chắc chắn không chịu giúp mọi người chữa bệnh, nhưng thật ra em nghĩ ông ấy có lẽ ông ấy cũng không có cách nào ổn cả nên không muốn động tay vào. Chị, hay là mọi người đừng dây dưa ở đây nữa, mau chóng nghĩ cách khác đi! Ở nước Thanh Bạch, có rất nhiều người nuôi con côn trùng giải độc này, không nhất thiết cứ phải đến tìm ông nội đâu.”
Hồng Liệt nhìn Tiêu Nhi và cô gái vừa đi ra từ trong viện nói chuyện, anh cũng đi tới.
Nghe thấy vậy, anh liền nói: “Không, chỉ có thể là ông nội cô thôi. Trước khi tới đây chúng tôi đã tìm hết mọi cao thủ nuôi sâu trong nước rồi, ngày cả quốc sư của viện gia truyền cũng không có cách nào, thật sự là không còn cách nào khác nữa rồi.”
Tiểu Thất kinh ngạc: “Trùng độc trên người anh ấy lợi hại tới mức này sao? Ngay cả quốc sư cũng bó tay chịu chết?”
Hồng Liệt gật đầu: “Đúng vậy, nếu không thì chúng tôi cũng chẳng mạo hiểm lên nói, làm phiền những vị thần như ông cô làm gi.”
Tiểu Thất nhíu mày, đôi mắt đơn thuần lộ ra vẻ thương tiếc: “Thế nhưng ông nội tôi cũng hết cách… a!”
Cô còn chưa nói xong thì đột nhiên kinh ngạc thốt lên thành tiến..
Khi ba người đang nói chuyện với nhau thì đột nhiên có một con rắn độc bảy màu, không một tiếng động nào bò tới phía sau chân Tiểu Thất.
Khi Hồng Liệt nhìn thấy cảnh này, con rắn ba đầu đã ngẩng cao đầu lên, đang thè cái lưỡi màu đỏ ra. Anh ấy còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở thì tay đã đưa ra, kéo người con gái về phía mình. Tiểu Thất không có chút chuẩn bị nào, cứ thế kinh ngạc bị
Hồng Liệt kéo thẳng vào trong lòng, chạm vào lồng ngực ấm áp của anh.
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông đột nhiên truyền tới, hai má Tiểu Thất lập tức đỏ bừng như quả táo.
Chưa đợi cô lên tiếng truy hỏi, Hồng Liệt đã nhanh chóng rút con dao găm ở eo ra, ném vào vị trí của con rắn ba đầu.
Bop!
Con dao sắc bén được ném chuẩn xác vào con rắn độc kia. Con rắn dài khoảng một mét lập tức xụi lơ, chết ngay tại chỗ. Hồng Liệt giơ tay vứt con rắn đã chết vào sau bụi cây, vừa nhét con dao vào trong bao đựng, vừa an ủi nói: “Cô gái, cô không sao chứ? Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên tôi đã mạo phạm đến cô rồi.”
Giọng nói của anh trầm thấp, thái độ lại lịch thiệp nho nhã, hai má Tiểu Thất càng đỏ hơn.
Cô ấy vội vàng đẩy Hồng Liệt ra, sau đó lùi về sau hai bước, nhẹ nhàng nói: “Tôi không sao, cảm ơn anh đã ra tay cứu giúp!” “Cô khách sáo rồi, tôi chỉ ra tay cứu người mà thôi.” Hồng Liệt khách sáo nói. “Không không, tôi vẫn phải cảm ơn anh nhiều.” Tiểu Thất vội vàng cúi người một cái.
Tiêu Nhi bắt đầu bị biến cố này dọa cho giật nảy mình, cô lập tức nhìn hai người đang ganh xem ai khách sáo hơn ai kia, cô nhìn hai người họ nói chuyện, mím môi, dứt khoát đứng bên cạnh, không nói một lời nào.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Thất ngượng ngùng nên bại trận, cô thấp giọng lúng túng nói: “Tôi quay về khuyên ông nội lần nữa, hy vọng có thể giúp được mọi người.”
Dứt lời, cô ấy quay người, nhanh chóng rời đi.
Tiêu Nhi nhìn bóng lưng cô ấy, khóe môi hơi cong lên. “Nơi này là núi sâu, ở gần đây chắc chắn có rất nhiều rắn rết côn trùng, tôi đi dặn dò mọi người phải cẩn thận một chút” Hồng Liệt nói với Tiêu Nhi, sau đó cũng quay người rời đi.
Tiêu Nhi nghĩ tới con rắn vừa rồi, cô cũng nghiêm túc trở lại.
Ánh mắt cô nhìn sang tứ phía, khi liếc tới viện nhỏ đầy cây thuốc là thuốc kia, trong mắt xuất hiện một tia xảo quyệt.
Cô quay lại chỗ dựng lều, gọi Triệu Thanh Xuân lại: “Cậu đi với tớ.”
Triệu Thanh Xuân buông đồ trong tay xuống, hiếu kỳ nói: “Làm gì đấy?” “Đi lấy chút đồ tốt.” Tiêu Nhi tinh nghịch chớp mắt với cô ấy, sau đó kéo cô ấy dừng lại trước một cây thuốc đông y: “Nhổ nó” Triệu Thanh Xuân nhìn cây thảo dược, lại nhìn chỗ ở ở Cổ Thần, ngượng ngập nói: “Không hỏi ý kiến người ta mà đã nhổ, liệu có được không đấy?” “Vậy cậu muốn tối nay bị rắn cắn à?” Tiêu Nhi nhướn mày.
Triệu Thanh Xuân lập tức lắc đầu: “Thuốc là để cứu người, cứu giúp người ta khi gặp khó khăn, nói đi, cậu muốn nhổ bao nhiêu?” Người phụ nữ này quả nhiên lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách!
Tiêu Nhi nhìn về khu nhà bằng gốc, cười nhạt: “Càng nhiều càng tốt, nhổ sạch hết của ông ta, đem thẳng nó rải xung quanh khu lều của chúng ta, như vậy tối nay có thể bảo đảm không một con rắn nào dám lại gần nữa rồi.” “Được thôi!”
Triệu Thanh Xuân vỗ tay mấy cái, xắn tay áo lên bắt đầu nhổ. Những người khác thấy vậy thì đều tò mò hỏi lí do, sau khi biết được mục đích, ai cũng tới giúp đỡ.
Rất nhanh sau đó, cả một khu thảo dược rậm rạp chỉ còn chừa lại có hơn nửa.
Trên tầng hai của khu nhà gỗ, ông lão đang nhàn nhã uống trà, bất chợt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, lập tức bị dọa đến mặt mày biến sắc.
Những cây thuốc đông y ông trân trọng từng chút một đang bị đám người xấu đổ nhổ sạch sẽ, tàn phá không thương tiếc.
Ông lão tức đến run người, ông đặt cốc trà xuống, xông tới khu thuốc, đau lòng gào lên: “Dừng tay lại, dừng tay lại hết cho tôi! Thuốc, thuốc của tôi…” Ông ta lập tức chạy xuống tầng, mở cửa viện ra, đưa một con chó đen rất to, hừng hừng khí thế giết người đi tới: “Bỏ thuốc của tôi xuống, nếu không thì tôi khiến các người trở thành mồi của chó đấy.”
Con chó đen này phải cao tới nửa người, lông vừa đen vừa phát sáng, cả người lộ ra sự khỏe khoắn, nhìn vô cùng hung dữ, mạnh mẽ.
Mọi người bị dọa sợ, lập tức bỏ thuốc xuống, không giúp cử động dù chỉ một ít.
Tiêu Nhi bình tĩnh nhìn ông lão, cười một cái, sau đó vẫy tay về phía con chó đen, nhẹ nhàng nói: “Ngoan nào, qua đây” Con chó đen vừa nghe thấy vậy thì lập tức chạy đến bên cạnh
Tiêu Nhi.
Nó nhe răng trợn mắt, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Mọi người càng lo lắng hơn, nhưng khi thấy con chó dừng lại dưới chân Tiêu Nhi, cứ thế ngồi bệt xuống, thân mật dùng đầu cỌ vào chân cô.
Tiêu Nhi ngồi xổm xuống, xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói: “Ngoan lắm ngoan lắm.”
Con chó đen đột nhiên càng ngoan ngoãn hơn.
Mọi người nhìn nhau, thở dài một hơi, to gan tiếp tục nhổ thảo dược ở gần đó.
Ông lão trợn trừng mắt lại, tức đến nỗi lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống. “Phản rồi, phản rồi, phản hết rồi! Quả nhiên là một con yêu tinh!” Ông lão tức giận đến tột độ, hai tay khua loạn xạ lên, cuối cùng lấy ra một cái vại cũ kỹ ở eo.
Tiểu Thất ở trong nhà bếp, cô đang định định chuẩn bị vài món ngon để dỗ ông nội thì nghe thấy tiếng náo động ở bên ngoài cô chạy xe xem, vừa hay nhìn thấy ông nội đang định mở cái vại kia ra.