Chương 314
Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong đứng đối diện nhau.
Bọn họ nhìn vào mắt nhau, một ánh mắt thì sáng ngời mong đợi, một ánh mắt thì viết rõ sự phân vân.
Một trận gió lạnh trên núi thổi qua, cơ thể Hoắc Kiến Phong lảo đảo.
Tiêu Nhi vội vã đưa tay đỡ anh: “Cẩn thận!” Hoắc Kiến Phong thuận thể nắm lấy tay cô, cười ấm áp: “Yên tâm đi, anh chưa yếu đuối đến nỗi đến gió cũng thổi bay đâu.”
Lòng bàn tay anh nóng rực, chắc là độc cổ trong người anh vẫn còn rất mạnh và khô.
Tiêu Nhi dường như bị lửa đốt một lúc, vô thức muốn buông ra, nhưng lại bị anh nằm chặt hơn. “Con đường phía trước chưa xác định được, em có bằng lòng đi cùng anh không, hửm?” Giọng nói ấm áp của anh hỏi lại lần nữa, giọng điệu kiên định.
Tiêu Nhi không buông tay ra được, hào phóng dứt khoát nói: “Anh yên tâm, anh là bệnh nhân của tôi, đương nhiên tôi sẽ không bỏ lại anh.”
Cô thắt chặt chiếc ba lô trên lưng, lấy chiếc gậy leo núi bên cạnh: “Đi thôi! Chúng ta đi trước, bọn họ sẽ đuổi theo thôi.” “Được.”
Hoắc Kiến Phong nâng môi cười nhẹ, yếu ớt nhưng hài lòng. Không cần biết là bất cứ lý do gì, chỉ cần cô đồng ý đứng bên cạnh mình thì cũng đủ rồi.
Mười ngón tay đan vào nhau, bọn họ nắm tay nhau từng bước tiến vào khu rừng rậm, bước lên bậc thang.
Trên những bậc thềm đá xanh dài, nó phủ đầy rêu vì rất ít người qua lại.
Tiêu Nhi dùng sức nằm lấy cánh tay của Hoắc Kiến Phong, dặn dò: “Chậm thôi, cẩn thận đường trơn, cứ từng bước từng bước đi.” Hoắc Kiến Phong venh môi cười nhẹ, điềm đạm nói: “Tiêu Nhi, em còn nhớ núi Thanh Sơn không?” “Hả?” Tiêu Nhi đưa mắt nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống: “Núi thoải mái*, núi mệt mỏi gì, tôi chưa từng nghe nói đến? Là phòng gym nào à?” *Thanh Sơn và thoải mái đồng âm.
Hoắc Kiến Phong cười lên tiếng, nằm chặt lấy tay cô.
Tiêu Nhi cau mày nhẹ, dùng lực rút tay lại.
Hoắc Kiến Phong đã sớm đoán được, dứt khoát nắm tay cô chặt hơn nữa, cúi đầu núi nhỏ vào tai cô: “Anh sắp chết đến nơi rồi, còn không cho anh lợi dụng xíu à?”
Hơi thở nóng rực ngay bên tai cô, hai má Tiêu Nhi nóng lên, nhìn xuống thấy những đường gân xanh hung bạo nổi lên trên mu bàn tay, tim anh đột nhiên thắt lại. Cô nhíu này liếc anh một cái, lạnh lùng nói: “Nếu như anh đã chuẩn bị sẵn sàng để chết thì tôi sẽ trực tiếp xuống núi, còn tốn công thế này làm gì?”
Nói xong, cô quay người muốn đi.
Hoắc Kiến Phong vội vàng đưa tay chặn ngay eo cô: “Anh, khụ khụ .”
Anh còn chưa nói được gì thì đã cho, má anh cổ anh trong tích tác đã trở nên đỏ hơn nữa.
Tiêu Nhi vội vã quay người lại, vừa dùng sức đỡ tay anh, vừa vỗ VỖ vào lưng giúp anh thông hơi thở: “Từ từ thôi.”
Hoắc Kiến Phong vẫy vẫy tay cười, muốn nói cô đừng lo lắng, kéo theo cô tiếp tục đi lên. “Sau khi em đi, tất cả những con đường em từng đi qua anh đều đi lại đó một lượt. Anh hỏi thăm người ta những chuyện liên quan đến em, liên quan đến quá khứ của em. Trước đó đều rất thuận lợi, chỉ có lúc ở miếu Thiên Vân Tự của núi Thanh Sơn, chuyện gì sư thấy Viên Kính cũng từ chối nói thì anh biết ngay là em và nơi đó có liên quan gì đó sâu đậm, có rất nhiều câu chuyện”
Giọng điệu của anh rất ôn hoà, cứ giống như đang kểu lại chuyện cũ của người khác, trong lòng Tiêu Nhi lại gợn lên tầng tầng sóng. “Sau đó, mỗi ngày anh đều đi, dù gì lúc đó anh đang chữa bệnh, cũng không thể làm được việc gì khác. Anh kêu Ngô Đức Cường tìm người sửa lại chiếc xe lăn cho anh, mỗi ngày đều dịch chuyển lên từng chút như vậy. Lúc bắt đầu cần đến ba bốn tiếng đồng hồ, sau này động tác của anh ngày càng thuần thục hơn, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh. Tiêu Nhi, vì vậy những bậc thang này đối với anh mà nói, không là gì cả. Em yên tâm, nhất định anh có thể đi lên đó được”
Cũng là lời hứa của anh dành cho cô, cứ như muốn nói với cô, anh nhất định có thể chống đỡ đến lúc gặp được cổ thần, nhất định có thể chống đỡ đến lúc xoay chuyển được tình thế.
Vành mắt Tiêu Nhi bất giác đỏ lên, dường như có một bức tranh vừa lạ vừa quen đang từng lớp từng lớp mở ra trước mắt.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi dựa trên chiếc xe lăn, vừa cố chấp vừa kiên định trên những bậc thang khó khăn. Anh không sợ hãi đến ánh mắt của mọi người xung quanh, không để ý đến cái nhìn của thế gian, trong mắt anh chỉ có mục tiêu của chính mình… “Tiêu Nhi, em có biết sư thầy Viên Kính đánh giá em thế nào không?”
Tiếng hỏi nhẹ nhàng của Hoắc Kiến Phong kéo Tiêu Nhi ra khỏi mạch tưởng tượng.
Cô kiềm hơi thở, buồn bã nói: “Đương nhiên là khen ngợi tôi rồi! Người thông minh lanh lợi, trí tuệ hơn người, nói năng linh hoạt lại nhân hậu tốt bụng như tôi đây, cho dù là sư thầy gặp qua vô số người, chắc cũng không gặp được mấy người như vậy.”
Hoắc Kiến Phong siết chặt tay cô, cười hì hì ra tiếng.
Tiêu Nhi chưa từng nhìn thấy Hoắc Kiến Phong cười thoải mái như vậy, trong một lúc có hơi sững sờ.
Cô nhíu mày, bĩu môi không vừa lòng, nói: “Cười gì mà cười, có gì đáng cười sao?”
Hoắc Kiến Phong liếc mắt nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương: “Sư thầy nói, em là một đứa ăn hại!” “Cái gì?” Tiêu Nhi đỏ mặt, lập tức lắc đầu phủ nhận: “Không thể nào, sư thầy Viên Kính không thể nào nói tôi như vậy.”
Hoắc Kiến Phong cười như không cười gật gật đầu: “Ừm, đúng, sư thầy Viên Kính tấm lòng nhân hậu, đương nhiên sẽ không nói thắng như vậy. Có điều chỉ cần anh ở trong tự nhắc đến tên em, điểu mà những sư thầy khác nghĩ đến đầu tiên là ăn cơm. Bọn họ nói mỗi lần em lên núi đều đúng vào thời gian ăn cơm, họ phải nhanh chân chạy vì sợ sau khi em ăn xong thì không còn cả phần của họ nữa.”
Tiêu Nhi cúi đầu, vừa giận vừa lúng túng nói: “Tôi làm gì có, là do bọn họ ăn nhiều, không chia cho tôi miếng nào.” Cô ấy phồng má, giống như một con chuột hamster nhỏ chỉ biết ăn. Cùng với hương thơm êm đềm của hoa cỏ và chim muông trên núi, thời gian giống như quay lại lúc lần đầu tiên hai người họ gặp nhau.
Đôi mắt Hoắc Kiến Phong rũ xuống nhìn cô, có một sự ấm áp phảng phất trong đôi mắt còn sót lại ít àu náu tươi của anh. Đa số mọi người đều từ từ đi theo lên núi.
Triệu Thanh Xuân và Lê Việt Bách là người dẫn đầu của đội leo núi, đi ở phía trước cả đội.
Nhìn thấy bóng lưng hai người kề vai nắm tay, nâng đỡ lẫn nhau, Triệu Thanh Xuân hạ giọng lẩm bẩm: “Trời ạ, lẽ nào tôi điên rồi sao? Không phải tôi nên ghét cái tên tra nam Hoắc Kiến Phong hay sao? Nhưng tại sao bây giờ tôi lại thấy cái dáng vẻ đau ốm này của anh ta lại có chút đáng thương thế này
Lê Việt Bách kéo chiếc ba lô sau lưng cô ấy cười: “Cô thể này không phải là thương hại anh ta, đây gọi là thương ai thương cả đường đi lối về. Bây giờ cô biết được trái tim Tiêu Nhi vẫn còn đặt trên người anh ta, biết rõ nếu như anh ta xảy ra chuyện thì Tiêu Nhi nhất định sẽ đau buồn hơn ai hết, tự nhiên cũng sẽ mong anh ta có khoẻ trở lại, để không là gánh nặng cho Tiêu Nhi.” “Vậy sao?” Triệu Thanh Xuân suy nghĩ kỹ lại, hình như chính là như vậy, giờ cô ấy mới yên tâm hơn một chút: “Ừm, tôi nói rồi mà! Nếu như dễ dàng mềm lòng với tra nam như vậy thì tôi thật sự uống công là bạn thân duy nhất của Thiếu Nhi rồi.” 11
Lê Việt Bách nhìn bóng lưng của Hoắc Kiến Phong, cũng có chút không nhẫn tâm, nhẹ nhàng sửa lại: “Cô cũng đừng cứ tra nam tra nam suốt, chuyện của năm xưa chưa chắc giống như những gì chúng ta nhìn thấy. Hơn nữa, chúng ta cũng phải cho Tiêu Nhi tí thể diện phải không?”
Triệu Thanh Xuân bĩu môi không hài lòng, nhưng cuối cùng cũng đem mấy lời nói đó nuốt ngược trở lại: “Được rồi, anh cũng là đàn ông, đàn ông các người đương nhiên giúp đỡ nhau.”
Lê Việt Bách giải thích: “Hư, tôi chỉ nói theo lý, không nói giúp cho ai, không liên quan gì đến giới tính” Triệu Thanh Xuân bước lên vài bước thoát khỏi anh ấy: “Biến đi, trai thẳng cứng nhắc!”
Lê Việt Bách giật giật khóe miệng mỉa mai: “Hơ, lòng dạ phụ nữ như kim đáy biển.”
Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong kề vai nhau đi, không hề chú ý đến câu chuyện cười ồn ào của hai người đẳng sau. Cô vừa đi vừa chú ý đến sự biến đổi sức khoẻ của Hoắc Kiến Phong.
Cảm nhận được hơi thở của anh trở nên dồn dập hơn, cô lập tức dừng chân: “Anh cứ tiếp tục thế này là không ổn. Chỉ mới là một đoạn đường ngắn như vậy thì mạch máu trên tay anh đã căng lên nhiều như vậy rồi, còn tiếp tục đi nữa thì sẽ vỡ ra mất, chúng ta vẫn nên dùng bằng ca đi.” Hoắc Kiến Phong cũng mơ hồ cảm thấy không khoẻ, thứ gì đó đang ngủ say trong cơ thể hình như đang bắt đầu thức tỉnh hoạt động trở lại, nhưng anh không muốn trở thành gánh nặng của cô. Anh ổn định lại nhịp tim, nói nhỏ: “Không sao đâu, anh sẽ cố gắng thêm.”