312
Trong phòng ngủ.
Vân Thiên ngồi trên thảm trải sàn, bàn tay nhỏ nhắn mủm mim trượt chuột điêu luyện.
Trên màn hình máy tính, toàn bộ những thông tin được truy xuất ra đều liên quan đến ba chữ Hoắc Kiến Phong. “Đại sứ từ thiện”, “Tuổi trẻ xuất sắc”, “Đích thân tham gia hoạt động xây dựng trường học ở vùng núi nghèo nàn”, “Lễ trao tặng Phòng thí nghiệm Y tế Phúc lợi Công cộng”… Anh chẳng qua chỉ là một thanh niên mới hơn ba mươi, tiêu đề nổi tiếng nhất không phải là tin tức con nhà quyền quý bình thường, cũng không phải là chủ tịch tập đoàn phong độ ngời ngời, mà tất cả được gói gọn trong hai từ “Từ thiện”.
Nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của những đứa trẻ con vùng núi nghèo nàn kia, nhìn thấy nước mắt của những bệnh nhân hạnh phúc như được tái sinh khi được chữa trị miễn phí, trái tim Vân Thiên thắt chặt lại.
Trong ánh mắt cậu là một màu sắc tối tăm mù mịt, cậu chau mày lại: “Ông Hoắc bà ông Hoắc, thể này xem ra ông cũng là một người tốt mà! Nhưng mà, tại sao năm đó ông lại làm tổn thương mẹ tôi chứ? Mẹ tôi cũng là người vô cùng kiên cường, nhiều năm như vậy rồi mà bà ấy cũng không muốn đối mặt với ông, vậy thì nỗi đau phải sâu sắc như thế nào?”
Kéo chuột xuống, nhìn thấy tiêu đề “Màn tranh giành quyết liệt của nhà họ Hoắc, chưa biết ai thắng ai thua?”, Thiên Vân nhẹ nhàng nhấn vào.
Trên bức ảnh lớn sắc nét ở trang đầu, là mặt nghiêng trầm tĩnh của Hoắc Kiến Phong, đôi mắt thâm sâu và sắc nhọn, thân thể cường tráng, đường nét tuấn tú giống như được người ta chạm khắc tỉ mĩ.
Sau cùng là đến những bình luận, đều sát phạt quả quyết ủng hộ nghiêng hẳn về phía Hoắc Kiến Phong, toàn là những lời ca ngợi của người dân dành cho anh.
Vân Thiên vô thức đưa tay lên, xoa xoa gương mặt bản nhỏ của chính mình, lẩm bẩm nói: “Bình luận của mọi người đối với ông đều rất tốt, có thể thấy ông đối với người khác đều rất tốt, vậy thì tại sao ông lại không đối xử tốt hơn một chút với mẹ tôi?”
Cậu đưa cánh tay nhỏ của mình ra, vuốt nhẹ gương mặt của người đàn ông trên màn hình, than thở nói: “Aiz, có điều nếu như mẹ tôi không muốn ông chết, vậy thì tôi cũng hi vọng ông sẽ sống tốt, ít nhất trước khi chúng ta làm rõ chân tướng của sự việc năm xưa thì ông tuyệt đối không thể chết. Nếu sự thật chứng minh ông thực sự quá xấu xa, xấu xa xứng đáng với cái báo ứng này, không xứng được sống tiếp. Vậy tôi cũng hi vọng ông đừng chết ở đây theo cách thế này!”
Vân Thiên cúi đầu xuống, trong ánh mắt nguội lạnh của cậu có loé lên một chút kỳ vọng: “Ông phải sống, ít nhất là bây giờ, phải sống cho thật tốt!”
Bên ngoài cử truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ. “Con trai, cha có thể vào không?” Giọng nói Hồng Liệt ấm áp. “Ừm, mời vào.” Vân Thiên ngước mặt lên, sắc mặt đã trở lại bình thường.
Cậu khéo léo tắt máy tính, tiện thể nhìn thời gian trên máy tính, chủ động đưa ra chủ đề: “Cha, cha đến gọi con đi ăn cơm sao?” “Thông minh quá!” Hồng Liệt điềm nhiên cười, ánh mắt cưng chiều: “Sao thế? Cục cưng bận xong rồi chưa? giờ có vinh hạnh cùng cha đi ăn cơm không?” “Đương nhiên là được rồi.”
Vân Thiên lộc cộc từ tấm thảm bò lên, chỉnh sửa lại quần áo của bản thân, nắm tay Hồng Liệt: “Cha, cha nói xem vào lúc này thì mẹ đã đến nơi chưa?”
Miệng Hồng Liệt cứng lại, đứa trẻ này, không phải lúc trước quan tâm nhất là hôm nay ăn món gì sao?
Chỉ trong chốc lát, anh ra đã trở về bình thường, cười nhẹ nói: “Theo như lộ trình thì cũng sắp đến rồi. Có điều, cha không có thiên lý nhãn, cụ thể thể nào cha cũng không rõ đâu!” Vân Thiên ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, con tin chắc bọn họ nhất định sẽ tranh thủ thời gian thôi. Cha ơi, chúng ta cũng không thể tụt lại phía sau, chúng ta cũng cần phải tranh thủ thời gian nha!” “Ừm” Hồng Liệt cũng không giải thích gì thêm. “Tranh thủ thời gian tìm hung thủ đó!” Vân Thiên nghiêm túc giải thích: “Mấy chú thị vệ với mấy chú cảnh sát kia không đáng tin cậy xíu nào, đã tìm lâu vậy rồi mà không tìm được gì cả, đợi đến lúc bọn họ tìm ra kết quả, chắc phải đợi đến lúc món dưa chuột cũng nguội* mất, chuyện này, vẫn là chúng ta tự mình tìm thì hơn, chỉ cần tìm thấy người hạ độc thì giải độc có lẽ không khó.”
Món dưa chuột cũng nguội*: dưa chuột vốn dĩ là nguội, câu tục ngữ này muốn chỉ trích cũng như chế giễu người đến quá muộn nhưng không làm mất mặt người ta.
Hưm, thì ra là sốt ruột muốn giải độc cho Hoắc Kiến Phong à!
Hồng Liệt nhíu mày một cái, trong lòng nổi lên sự ganh tị: “Con trai, sao con lại quan tâm đến chuyện của hắn ta như vậy? Do lo lắng cho hắn ta sao?”
Vân Thiên phồng má, lắc đầu: “Con không thèm quan tâm ông ta đâu, con là quan tâm mẹ. Cha ơi, lẽ nào cha không như vậy sao?”
Ánh mắt cậu sáng lên, nhìn Hồng Liệt không chớp mắt. Vẻ mặt Hồng Liệt cứng đơ một lúc, chuyển qua cười mỉa mai: “Phải, đương nhiên là vậy. Chỉ khi nào hắn ta hoàn toàn giải hết độc thì mẹ con mới yên tâm được!” “Ừm” Vân Thiên nặng nề gật đầu: “Con cũng nghĩ như vậy. Vì vậy cha nhất định phải cố gắng, phải sớm tìm ra tên hung thủ hạ độc kia” “Được, cha đồng ý với con” Hồng Liệt không biết thế nào đành xoa đầu cậu.
Vân Thiên mim cười: “Vậy là đã nói chắc chắn rồi nha. Cha, cha chuyên tâm giúp mẹ tìm hung thủ. Còn con thì tạm thời chuyển đến ở chỗ bà nội Vương Hậu, nếu như vậy, thứ nhất là đi đến lớp học cũng gần hơn, thứ hai, cha cũng không phải phân tâm vì chăm sóc con, cha nói xem được không?”
Nếu như không có vướng bận đến Vân Thiên thì anh ta đã có thể đích thân đi lên núi Thanh Bạch cùng Tiêu Nhi, cho dù không thể danh chính ngôn thuận đi cùng họ thì ít nhất cũng có thể bảo vệ cô từ xa.
Anh ta tuyệt đối không để cô ở một mình với cái quả bom hẹn giờ kia được.
Nghĩ như vậy, Hồng Liệt gật gật đầu: “Như vậy cũng tốt, có điều con phải nghe lời của bà nội Vương Hậu, tuyệt đối không được nghịch ngợm đó!” “Ừm ừm” Vân Thiên ngoan ngoãn gật đầu.
Hai cha con ấm áp dùng bữa xong thì Hồng Liệt đưa Vân Thiên đến cung của Vương Hậu. Lúc đến, Vương Hậu không có ở đó, Vân Thiên quen thuộc đặt đồ đạc xuống, tiễn Hồng Liệt đi, quay người liên đi đến căn phòng tiệc lớn mà hôm đó tổ chức tiệc sinh nhật.
Trong phòng tiệc lớn.
Bởi vì xảy ra việc ngoài ý muốn của Hoắc Kiến Phong, bây giờ cả căn phòng lớn đều đang trạng thái hoàn toàn niêm phong.
Cửa chính cửa sổ đều khoá chặt, đến mấy chiếc rèm vừa dày vừa nặng của cung điện cũng bị kéo chặt giấu đi.
Vân Thiên từ trong túi lấy ra một sợi dây kẽm mỏng, lách qua lách lại trong chiếc khoá ở cửa bên vài lần thì kêu lên tiếng “lách cách”, cánh cửa mở ra.
Cậu cảnh giác nhìn xung quanh, nhanh chóng mở cửa bước vào rồi gọn gàng đóng cửa lại.
Trong đại sảnh, hoàn toàn tối đen, chỉ có một vài tia sáng lờ mờ chiếu ra những đường viền cơ bản.
Vân Thiên không hề sợ hãi, cậu bình tĩnh bước quanh cả căn phòng, cậu lấy từ trong túi ra chiếc máy quét nhỏ đỏ lam đã chuẩn bị từ trước, bắt đầu kiểm tra.
Màu đỏ dò nhiệt, màu xanh dò vết tích.
Cậu tin rằng chỉ cần có người động tay động chân trong buổi tiệc, thì nhất định sẽ để lại dấu vết.
Cậu lần lượt mở đèn trong phòng lên, nhớ kỹ lại những người hôm đó đã ăn uống linh đình với Hoắc Kiến Phong tại bữa tiệc.
Ông nội Quốc Vương, ngài trướng bí thư, đại thần nội các, Tra Vô số hình ảnh cứ như đèn lồng chạy vòng vòng trong đầu Vân
A Bằng …
Thiên.
Cậu xem xét, kiểm tra từng cái, phân tích mối quan hệ giữa họ với Vương thất thậm chí với cả Hoắc Kiến Phong.
Đa số mọi người với Hoắc Kiến Phong đều là lần đầu gặp mặt. Nguyên nhân bọn họ tìm anh uống rượu chỉ bởi vì lời gợi ý của
Hồng Liệt. “Cha .”
Vân Thiên củi đầu lẩm nhẩm, dân dần nhíu mày lại.
Trong ánh sáng lờ mờ này, cậu mím chặt môi, mở điện thoại gọi cho A Đông: “Tìm giúp tôi người phụ trách điều tra vụ án trúng độc lần này, tôi phải gặp anh ta ngay lập tức.”