Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 31




Chương 31: Sớm muộn cũng phải thay đổi nơi này Hôm sau.

Một chiếc xe bảo mẫu rộng rãi xa hoa chậm rãi lái vào khu biệt thự ở ngoại ô, không lâu sau, dừng lại trước một căn biệt thự ba tầng.

Căn biệt thự mang phong cách châu Âu, phía trước có một sân cỏ xanh biếc trông vô cùng đồi dào sức sống. Bên cạnh vườn hoa nhỏ bày một bộ bàn ghế màu trắng tinh xảo, phía trên có dù che nắng cực lớn giúp chủ nhà tùy lúc đều có thể tận hưởng phong cảnh, không sợ mưa nắng.

Mặc dù không so được với căn nhà xa hoa của nhà họ Hoắc nhưng cũng là một cuộc sống giàu sang hơn người khác.

Cách lớp cửa sổ thủy tinh, nắm đấm trên người Ôn Thục Nhi từ từ siết chặt lại.

Hừ, thật đúng là biết hưởng thụ mà! Những thứ này vốn dĩ đều thuộc về mẹ, thuộc về ông ngoại bà ngoại! Thành quả nửa đời người của ông ngoại bà ngoại, tất cả mơ ước của mẹ đều bị đôi nam nữ xấu xa ở đây cướp đi.

Ngô Đức Cường xuống xe mở cửa: “Cô chủ, đến nhà cô rồi ạ” “Cảm ơn!” Ôn Thục Nhi xuống xe, rũ mắt xuống không để bất kỳ người nào nhìn thấy từng gợn sóng trong ánh mắt mình.

Bước chân kiên cố giẫm trên nền đất, trong lòng cô cũng kiên cường theo.

Đúng vậy, đã đến nhà rồi.

Đây là tâm huyết của mẹ, là nhà của cô.

Cô sẽ lấy lại tất cả, khiến cho cả nhà Ôn Thanh Tuấn gặp phải báo ứng.

Ôn Thanh Tuấn đã sớm chờ ở cửa, thấy xe dừng lại đã lập tức nhiệt tình chạy ra nghênh đón.

“Kiến…” Ôn Thanh Tuấn muốn tỏ vẻ bố vợ để gây khó dễ, thế nhưng khi ánh mắt chạm đến vẻ mặt hời hợt kia của Hoắc Kiến Phong thì lập tức đổi lời: “Cậu ba, để cậu phải đích thân đến đây, đúng là cực khổ rồi.” “Phải đấy.” Giọng nói của Hoắc Kiến Phong vô cùng lạnh lùng, không hề có một chút khách sáo nào.

Nụ cười của Ôn Thanh Tuấn khẽ ngừng lại.

Trần Xuân Trúc vội vàng giảng hòa, cười cười hòa nhã nói: “Đến rồi đến rồi, xin mời vào nhà. Tôi đã sớm bảo người giúp việc chuẩn bị xong hết các loại trà bánh mà mọi người thích ăn rồi.” Nhìn thấy Ôn Thục Nhi, đáy mắt bà ta thoáng qua một chút khinh bỉ, thế nhưng khóe miệng lại cong lên kéo ra một nụ cười thân mật: “Thục Nhị, dì rất nhớ cháu đấy.” Bà ta chủ động bước lên, đưa tay kéo lấy cánh tay của Ôn Thục Nhi.

Ôn Thục Nhi chợt lui lại một bước, cúi người chín mươi độ rồi mới trịnh trọng nói: “Chào dì ạ.” Thái độ cung kính đến mức có thể xem như nhún nhường, khiến cho người khác không thể moi ra bất kỳ tật xấu nào.

Thế nhưng động tác này rõ ràng là cúi người trước linh cữu, lạy người chết! Lạy xong mới đứng dậy nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Trúc.

Làn da của bà ta được bảo dưỡng rất tốt, lối ăn mặc lại đẹp đẽ xa hoa.

Đây chính là người phụ nữ mà người bố đê tiện của cô nâng niu trong lòng bàn tay đấy ư? Vẻ mặt Trần Xuân Trúc hơi ngẩn ra, bàn tay đang giơ ra giữa không trung thuận thế vuốt ve mái tóc ngắn của mình, mặt dày cười cười nói: “Đứa nhỏ này thật là, đều là người một nhà cả mà, không cần phải như vậy.” “Đúng đúng, không cần khách sáo, mau vào nhà đi.” Ôn Thanh Tuấn phụ họa.

Hai vợ chồng hiểu ý trao đổi ánh mắt, sau đó lại đi trước dẫn đường.

Ôn Thục Nhi đẩy Hoắc Kiến Phong đi theo phía sau vào trong phòng khách.

Cả bộ ghế salon bằng da của Ý, bức tường nạm vàng được phủ gấm hoa rực rỡ, đèn treo thủy tinh cao ba mét chiếu rọi xuống, cả căn phòng đều nguy nga lộng lẫy, hoàn toàn không che đậy được hơi thở của bọn nhà giàu mới nổi.

Ôn Thục Nhi thầm cười lạnh.

Bà ngoại nói mẹ không thích xa hoa, có khuynh hướng muốn trở lại thời xưa cũ, theo phong cách đơn giản hào phóng.

Thế nhưng đám người đê tiện này lại hoàn toàn phí của trời.

Nhưng mà cũng không sao cả.

Sớm muộn gì cô cũng sẽ thay đổi lại nơi này mà thôi.

Ngô Đức Cường quay trở lại lấy quà cáp, vì thế bước vào cửa trễ hơn bọn họ một chút.

Ôn Thục Nhi nhìn thấy hộp lớn hộp nhỏ trên tay anh ta thì ánh mắt sáng lên, đứng dậy nghênh đón.

Cô tùy tiện nhận mấy thứ rồi đứa đến trước mặt Trần Xuân Trúc: “Dì, đây là tổ yến mà cháu và cậu ba cố ý mua cho dì đấy, có thể dưỡng nhan sắc.” “Ái chà, Thục Nhi của chúng ta đã kết hôn rồi nên không giống như xưa nữa, thật biết điều mà.” Trên mặt Trần Xuân Trúc đầy vẻ vui mừng, thế nhưng trong lòng lại thâm nói: Con nhóc chết tiệt, coi như cũng biết phân biệt tốt xấu! Ôn Thục Nhi cười hì hì: “Đó là chuyện đương nhiên mà, dù sao thì tuổi tác của dì cũng không còn trẻ nữa, phải bảo dưỡng thật tốt, tránh để bố bị những thứ đê tiện bên ngoài quyến rũ đi mất.” Nụ cười trên mặt Trần Xuân Trúc lập tức cứng đờ lại.

Ôn Thanh Tuấn cảm thấy không ổn, vội vàng cười cười giải thích: “Không có không có, từ trước đến nay bố đều một lòng một dạ, tuyệt đối không thay lòng đâu.” Hừ, cho nên đã lừa dối mẹ, xem bà như công cụ hình người dùng xong rồi vứt bỏ sao? Cô cười híp mắt khẽ gật đầu: “Đúng đúng, trên mạng cũng nói như vậy đấy. Nói rằng cho dù đàn ông đến độ tuổi nào cũng vĩnh viễn đều thích những cô gái trẻ trung xinh đẹp hơn hai mươi tuổi.” Ôn Thanh Tuấn nghe thấy nửa câu đầu còn vui mừng gật đầu, thế nhưng nghe xong nửa câu sau thì sắc mặt đã tối sâm xuống.

Con nhóc chết tiệt này, đúng là cố ý mài! Ôn Thục Nhi còn chưa để ông ta kịp phản bác đã lấy rượu hải mã và thuốc tráng dương nhét vào tay ông ta: “Bố, vì thế chúng con cũng có mang đồ bổ cho bố nữa này.

Thuốc bổ tráng dương, bố nhất định phải giữ gìn sức khỏe cho tốt đấy.” Nụ cười của cô vô cùng ngọt ngào, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy hiếu thuận.

Vẻ mặt lạnh lùng như nước của Hoắc Kiến Phong cũng hơi thay đổi, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một nụ cười như có như không.