286
Hoắc Kiến Phong nhướng mày: “Ý mấy người là Tiêu Nhi có lý do khó nói?”
Lê Việt Bách gật đầu: “Đúng. Còn có một chuyện rất lạ, lúc tôi tìm tư liệu của Hồng Liệt đã vượt tường mạng trong nước lần ngoài nước, tư liệu tìm được cực kỳ ít ỏi. Cứ như cả nước Thanh Bạch, ngoài tin anh ta là cổ đông lớn của TN ra thì chẳng tìm thấy gì. Trước giờ tôi chưa thấy ai khó tìm kiếm tư liệu như anh ta.”
Hoắc Kiến Phong dựa vào đầu giường, mắt suy tư: “Nói vậy, chuyện Tiêu Nhi giấu giếm mọi người có lẽ có liên quan đến thân phận của Hồng Liệt? Rốt cuộc là người nguy hiểm như thế nào mà giấu kỹ đến vậy?”
Nghĩ tới chuyện Tiêu Nhi bây giờ rất có thể đang gặp nguy hiểm, bị người khác quản chế, Hoắc Kiến Phong cảm thấy mình không đợi được nữa: “Tôi đi sắp xếp người, tôi phải đến Thanh Bạch tìm cô ấy, đưa cô ấy trở về!”
Triệu Thanh Xuân khẽ cười, trêu chọc: “Đừng làm như anh muốn cứu Tiêu Nhi khỏi biển khổ vậy. Tình cảm của cô ấy với Hồng Liệt có khi còn mặn nồng hơn chúng ta nghĩ đó.”
Cô nghiêng đầu nhớ lại: “Tôi nhớ rõ lần trước gặp nhau, Hồng
Liệt cực kỳ dịu dàng với Tiêu Nhi! Ngoại hình đẹp trai sáng ngời, hành động lại hào phóng cẩn thận, điểm chính là cực kỳ lịch lãm, gặp ai cũng cười tủm tỉm. Chậc chậc, nhất là ánh mắt anh ấy nhìn Tiêu Nhi, bây giờ nhớ lại cũng thấy ngọt muốn chết! Quá xứng đôi!” Cô nói xong, đánh giá Hoắc Kiến Phong từ trên xuống dưới, chán ghét bĩu môi: “Anh nhìn lại anh đi, cả ngày cứ như bị ai cướp mất số gạo. Nhìn anh đâu giống thành tâm thành ý đi đón người ta, giống chia rẽ hạnh phúc gia đình người ta hơn đấy.”
Hoắc Kiến Phong phát run, mắt đỏ cả lên. Triệu Thanh Xuân vội giơ tay đề phòng: “Này này, bác sĩ bảo
PIP trong người anh còn chưa thay xong đâu! Bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Hoắc Kiến Phong nhớ lại cảnh ngày hôm đó lên cơn bệnh, làm Tiêu Nhi bị thương, cả người cứng đờ.
Tay rũ bên người nắm chặt lại, rũ mắt trầm giọng nói: “Yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy cô ấy. Nhưng con của tôi, tôi phải đón về.” Ây, đúng là con cáo già, lợi dụng tình cảm mẹ con không thể tách rời đây mà!
Triệu Thanh Xuân chửi thầm, cũng chẳng thèm vạch trần: “Được rồi được rồi, chỉ cần anh khổng chế được bản thân thì anh nói gì cũng đúng.”
Lê Việt Bách thấy thế cười hì hì đùa: “Giám đốc hoắc, nếu anh tin tưởng thì mang tôi đi cùng với! Tuy tài kỹ thuật của tôi không bằng anh nhưng không biết chừng ở lĩnh vực khác giúp được gì đó đấy”
Hoắc Kiến Phong nhướng mày, nghiêm túc nhìn anh: “Nếu cậu tình nguyện thì đó là vinh hạnh của tôi, tôi cầu còn không được.” “Giám đốc Hoắc, thật ra anh không cần khách sáo vậy đâu. Tôi biết, mấy năm nay anh luôn giúp tôi và Triệu Thanh Xuân. Anh chính là cổ đông lớn ở sau công ty đầu tư và chăm sóc y tế mà tôi với bạn tôi thành lập, phải chứ?”
Hoắc Kiến Phong nhíu mày, cười nhẹ: “Sao cậu biết?”
Lê Việt Bách sờ mũi, đắc ý nói: “Anh đừng quên, nghề phụ của tôi và Tiêu Nhi là hacker đấy, tuy kỹ thuật của tôi không bằng anh nhưng tra mấy chuyện vặt vặt này cũng khá dễ.”
Thấy hai người cứ chén chú chén anh đưa qua đưa lại, hợp nhau như thế, Triệu Thanh Xuân sốt ruột: “Tôi cũng muốn đi!” “Không được. Lê Việt Bách không thèm nghĩ đã phủ quyết: “Có phải đi du lịch đâu, cô đến hóng chuyện à!” “Thế cậu nghĩ là đi du lịch chắc!”
Triệu Thanh Xuân ngẩng cảm, không phục nói: “Sao, mấy người đi gặp Tiêu Nhi mà tôi không được đi gặp à?”
Thấy cô tức giận, Lê Việt Bách nhẹ giọng: “Ý tôi không phải thế, bây giờ chưa biết bên kia như thế nào, có khi có nguy hiểm cũng nên.” “Tôi không sợ!” Triệu Thanh Xuân chém đinh chặt sắt nói: “Vì
Tiêu Nhi, nguy hiểm đến mấy cũng không sợ! Còn nữa, không phải không gì làm khó được chủ tịch Hoắc à?” Cô nhướng mắt, khiêu khích Hoắc Kiến Phong: “Giám đốc
Hoắc, nếu anh không bảo vệ được tôi thì đừng hòng đưa Tiêu Nhi từ nước Thanh Bạch về.” “Cô nói gì vậy!” Lê Việt Bách tối sầm mặt, cố hết sức nháy mắt với Triệu Thanh Xuân.
Với tài lực của bọn họ, muốn đến nước Thanh Bạch tìm Tiêu Nhi chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Vậy nên cần có sự giúp sức của Hoắc Kiến Phong.
Bây giờ chọc anh ta bực thì đừng nói đi Thanh Bạch, có khi họ còn không ra khỏi Cẩm Thành được. Hôm nay tâm tình của anh ta nhìn thì có vẻ khá tốt, nói nói cười cười, nhưng mà với cái danh Diêm La thì chưa biết anh ta như nào đâu.
Đọc hiểu được ánh mắt của Lê Việt Bách, Triệu Thanh Xuân co rúm lại một chút, nhưng vẫn cố chấp là nhìn Hoắc Kiến Phong.
Hoắc Kiến Phong nhìn qua, khóe miệng cong lên: “Yên tâm, mấy người là bạn tốt của Tiêu Nhi, còn quan tâm cô ấy như vậy, tôi sẽ không làm hại mấy người. Thế nhưng, cô Triệu à, cô đi được hay không là do cậu ta, không do tôi.”
Ánh mắt anh nhìn về phía Lê Việt Bách, mặt Triệu Thanh Xuân đỏ lên: “Tôi đi hay không thì liên quan gì đến anh ta, anh đồng ý là được, tôi về chuẩn bị đây.” “Này, cô nói vậy là ý gì hả?” Lê Việt Bách nhíu mày, dỗi vô cùng: “Gì mà không liên quan đến tôi, nếu có xảy ra chuyện gì thì cô chẳng là gánh nặng của tôi với giám đốc Hoắc à?” “Anh mới là gánh nặng! Cả nhà các anh…”
Triệu Thanh Xuân suýt lỡ mồm, may mà kịp phanh lại, sửa lời: “Tôi không quan tâm, giám đốc Hoắc, anh sắp xếp lịch trình xong thì báo tôi nhé.” Cô nhìn Hoắc Kiến Phong nói
Hoắc Kiến Phong nhàn nhạt đáp: “Được, mấy người làm xong chuyện đi, chúng ta xuất phát nhanh thôi.”
Triệu Thanh Xuân gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ không làm gánh nặng đâu!”
Nói xong cô lạnh lùng liếc nhìn Lê Việt Bách một cái, xoay người đi.
Lê Việt Bách sững sờ, dấu hỏi chấm đầy đầu.
Tôi là đâu?
Đây là ai?
Chuyện gì đang xảy ra?
Một lúc lâu xong anh mới lấy lại tinh thần, gật đầu với Hoắc Kiến Phong: “Giám đốc Hoắc, lúc đó phiên anh báo tôi một tiếng, Nói xong đã lẻn ra ngoài phòng bệnh, đóng cửa phòng lại. tạm biệt.”
Hoắc Kiến Phong nhìn địa chỉ IP dày đặc trong tư liệu, sâu trong mắt cuồn cuộn sóng ngầm. Tiêu Nhi, nhất định anh sẽ tìm được em! Nhất định! Lúc đó em đừng hòng chạy trốn!