Chương 270
Ngoại ô thành phố.
Một căn biệt thự theo kiểu Gothic được bao quanh bởi cây xanh và những bức tường phai màu làm cho toàn bộ tòa biệt thự trông như một lâu đài thời trung cổ.
Tống Phi Phi hít một hơi thật sâu và gõ cửa phòng làm việc với tâm trạng lo lắng.
Trong phòng, những tấm rèm nặng nề được kéo ra, chỉ có vài tia năng lọt qua những khe hở không được che chắn, chiếu vào người đàn ông đang ngồi tựa lưng trước bàn làm việc.
Mặt hắn hướng về phía cửa sổ, quay lưng về phía cửa. Hắn ngồi co ro trên chiếc xe lăn cũ, đầu đội mũ len, như một ông lão tuổi xế chiều, cả người toát lên vẻ lạnh lùng chết chóc.
Sự sợ hãi của Tống Phi Phi lan từ đôi mắt đến trái tim cô.
Nhưng cô không thể lùi bước, cũng không dám lùi, chỉ có thể kiên trì đi tới. “Ông chủ!” Tống Phi Phi nói nhẹ nhàng, cung kính rồi quỳ xuống. Nghe thấy tiếng động, người đàn ông ngồi trên xe lăn từ từ quay mặt lại.
Trong ánh sáng lờ mờ hiện lên một khuôn mặt mang một chiếc mặt nạ cực kì dữ tợn!
Mặc dù Tống Phi Phi đã nhìn thấy vô số lần nhưng trái tim cô vẫn không thể chịu được mà run rẩy. cẩn.
Nhưng cô không dám để lộ ra ngoài nên chỉ có thể cúi đầu kính “Vừa đi đâu vậy? Có phải lại đi gặp cái tên Hoắc Kiến Phong chết tiệt đó không?”
Người đàn ông cất tiếng, giọng nói khàn khàn như cái cồng bị vỡ quét qua màng nhĩ của cô.
Tổng Phi Phi nhẩm mắt phủ nhận: “Không, chỉ là tôi cảm thấy buồn chán nên đi ra ngoài dạo vài vòng thôi ạ”
Bốp!
Một cái tát vào mặt vang lên khắp phòng, làm rung chuyển lớp bụi trong không khí. “Đồ đàn bà để tiện, cô dám gạt tôi!”
Người đàn ông nghiến răng, giọng nói đầy quỷ mị.
Tống Phi Phi không chuẩn bị trước, bị lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông tát ngã trên mặt đất, đôi má trắng nõn và dịu dàng của cô lập tức sưng phồng lên.
Cô không dám che mặt, chỉ thuận thế quỳ rạp xuống đất, trong giọng nói có chút nức nở: “Tôi xin lỗi, ông chủ! Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý nói dối. Nhưng tôi thật sự rất yêu anh Phong, xin ông làm ơn tha cho anh ấy đi!”
Cô cầu xin nhìn người đàn ông, kéo mạnh ống quần của hắn, run rẩy nói: “Ông đừng lo, tôi sẽ đưa anh ấy ra khỏi đây, rời khỏi nơi này vĩnh viễn. Chỉ cần anh ấy đi, mọi thứ ở đây đều là của ông! Ông chủ, tôi van xin ông! Làm ơn tha cho anh ấy!” “Hahaha..”
Người đàn ông nhìn lên và cười như thể vừa nghe một câu chuyện cười hấp dẫn.
Một lát sau, hắn ngừng lại, dùng sức kẹp chặt cằm của Tổng Phi Phi, lạnh lùng thốt ra bốn chữ: “Cô nằm mơ đi!”
Hắn nhìn vào mắt cô, con ngươi sau lớp mặt nạ lóe lên tia sáng lạnh lùng chán ghét: “Tôi phải làm cho cô, các người, tất cả các người phải trả giá!”
Ngay khi nói xong, bàn tay hắn ta lại thuận thế tát vào mặt Tống Phi Phi một lần nữa. Với một cú “bốp”, Tống Phi Phi bị đánh gục xuống đất.
Mùi máu tanh lan tràn trong miệng, màng nhĩ của Tổng Phi Phi kêu ong ong. Cô có thể cảm thấy răng mình đang long lên, những giọt nước mắt to như hạt ngọc rơi xuống tấm thảm màu đen đỏ rồi nhanh chóng biển mất.
Trong chốc lát, tay cô đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm, cô nghiêng đầu hung dữ nhìn người đàn ông : “Ông có đánh chết tôi cũng vô dụng. Tôi đã đưa thuốc giải cho Tiêu Nhi rồi. Cô ấy thông minh như vậy, chắc chắn có thể phục chế đến mười viên, một trăm viên, thậm chí là nhiều thuốc giải hơn thế nữa”
Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông thu lại, không khí trong phòng như giảm xuống dưới không độ.
Hắn đẩy xe lăn tới, túm lấy mái tóc dài màu hạt dẻ của Tống Phi Phi, thô bạo tát lên khuôn mặt mềm mại của cô. “Đê tiện! Đê tiện! Con đàn bà để tiện! Đồ sói trắng mắt trắng không biết ơn nghĩa! Nếu cô đã thích hắn nhiều như vậy thì hãy cùng nhau xuống địa ngục đi!”
Mỗi cái tát lại mang theo một tiếng mắng, hắn tát cả chục lần, cho đến khi hai má của Tống Phi Phi sưng lên như đầu heo mới thở hổn hẳn dừng lại.
Hắn vừa buông tay ra, Tống Phi Phi lập tức ngã xuống đất như một con búp bê vải bị rách.
Một nắm tóc bị kéo đứt rơi xuống đất, ẩn hiện trong bóng tối không chút ánh sáng.
Tổng Phi Phi bị tát đến tê dại. Cô nằm ngửa ra, thở hổn hển, trong đầu chỉ còn lại những từ “con đàn bà để tiện” và những tiếng ong ong không dứt.
Nước mắt chảy xuống không ngừng, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Kiến Phong hiện lên trong tầm mắt mờ mịt của cô: “Anh Phong, những gì em có thể làm cho anh cũng chỉ được như thế này thôi.” Một lúc sau, cuối cùng người đàn ông ngồi trên xe lăn cũng bình tĩnh lại, hắn ta bấm chuông gọi trên bàn.
Ngay sau đó, hai tên đầy tớ cường tráng bước vào và đồng thanh nói: “Ông chủ, có gì dặn dò ạ?” “Nhốt con đàn bà đề tiện này lại, không cho ra ngoài trong ba ngày”
Giọng nói khàn khàn quét qua màng nhĩ, ý thức tán loạn của Tổng Phi Phi cuối cùng cũng đã khôi phục được một chút.
Cô còn sống, cô vẫn còn sống.. Sau đó, cô từ từ nhắm mắt, hoàn toàn ngất đi. …
Chi nhánh thứ ba ở thành phố.
Bên ngoài phòng bệnh, Ngô Đức Cường lau mồ hôi trên đầu, hít sâu một hơi rồi mới đẩy cửa đi vào. “Cậu ba.”
Giọng điệu anh ta trầm thấp, chỉ có thể kêu lên một tiếng rồi đi đến đứng ở phía sau người đàn ông và chột dạ cúi đầu.
Tay lật tài liệu của Hoắc Kiến Phong dừng lại, sau đó anh liếc nhìn anh ta: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng” Ngô Đức Cường nhìn anh, rồi lại nhìn máy vi tính trong tay. Anh ta “ờm..” do dự một chút rồi lấy hết can đảm đem máy tính đặt ở trên bàn trước mặt người đàn ông: “Cậu ba, anh tự mình xem đi ạ!” Máy tính được bật, sau khoảng thời gian ngắn ngủi, một trang web được mở ra.
Trang web là một bộ truyện hoạt hình động. Người đàn ông trong truyện đang quỳ gối trên một quả sầu riêng khổng lồ cầu xin sự thương xót từ phía sau lưng một người phụ nữ. Đôi môi khép mở của anh ta liên tục lặp lại những dòng chữ tương tự: “Giám đốc Tiêu, xin lỗi! Tôi sai rồi! Giám đốc Tiêu! Xin lỗi..”
Mặc dù bức tranh hoạt hình chỉ là hình ảnh truyện tranh, nhưng nhìn thoáng qua Hoắc Kiến Phong đã nhận ra người đàn ông trong bộ truyện tranh là anh.
Còn bóng lưng của người phụ nữ mà anh gọi là “giám đốc Tiêu”, có dáng người mảnh khảnh, ăn mặc theo phong cách công chức kia, rõ ràng là Tiêu Nhi.
Anh sửng sốt một chút, ánh mắt sắc bén lập tức quét qua thanh địa chỉ, là một tổ hợp chữ cái quen thuộc, hóa ra là trang chủ trang web chính thức của tập đoàn Hoắc Kiến.
Điều này cho thấy đó là một cuộc công kích của hacker. Hoắc Kiến Phong nhíu mày và lạnh giọng nói: “Chuyện này là như thế nào?”
Ngô Đức Cường lau mồ hôi rồi thấp thỏm nói: “Xin lỗi cậu ba, tôi cũng không biết. Hiện tại bộ phận kỹ thuật đang kiểm tra, nhưng không tìm được dấu vết của người bên kia, cũng không thể sửa đổi lập trình. Chúng tôi đã thử xâm nhập vào máy chủ nhưng vẫn không có hiệu quả. Bên kia thật sự rất mạnh…”
Càng nói, giọng của anh ta càng nhỏ. Anh ta chỉ muốn tìm một chỗ chui vào trước khi người đàn ông này tức giận.
Hoắc Kiến Phong nhìn quả sầu riêng trên bức tranh động và bóng lưng kiêu hãnh của người phụ nữ, đột nhiên anh nhếch môi cười khẽ: “Nếu đã không điều tra được thì cứ để nó treo ở đó đi. Bên kia muốn treo bao lâu thì cứ để treo bấy lâu.” “Dạ?” Ngô Đức Cường sửng sốt.
Anh ta căng tai mình ra nghe, vẻ không tin tưởng. Anh ta mở to mắt nhìn thì lại bắt gặp nụ cười trên khóe môi người đàn ông.
Cậu ba thật sự đang cười sao?
Không phải cười lạnh, không phải cười chế giễu, mà là một nụ cười đơn giản và thuần túy! Nếu như nói nghiêm túc thì Hoắc Kiến Phong vốn đã là một mỹ nam thịnh thế rồi. Vậy thì một khi Hoắc Kiến Phong mà cười lên, anh có thể đốn ngã được tất cả mọi gã đàn ông.
Ngô Đức Cường có chút bối rối, anh ta luôn cảm thấy có phải vừa rồi mình chạy quá nhanh nên đại não bị thiếu dưỡng khí hay không.
Anh ta nuốt nước bọt, cúi người nghiêm túc nhìn người đàn ông: “Cậu ba, anh có đang nghiêm túc không vậy?” “Ừ” Hoắc Kiến Phong chán ghét đẩy đầu anh ta ra, kiên nhẫn nhấn mạnh: “Anh không cần lo lắng cái gì cả, cứ để như vậy đi.”