Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 247




Chương 247

Hoắc Kiến Phong nhìn Hồng Liệt đang ngồi trong xe, khẽ chau mày. Rồi chuyển ánh mắt, nhìn thấy Thục Nhi. Anh nghiêng người về phía cô, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Nhớ kỹ lời anh nói, cân nhắc kỹ càng.”

Vào lúc bắt đầu rời đi, đôi môi như cánh hoa khẽ lướt qua tai của cô, nó khiến cô hơi rùng mình. Rõ ràng đang là mùa hè, vậy mà Thục Nhi lại thấy ớn lạnh. Hai bàn tay của cô nắm chặt, cả người cứng đờ, chân tay của cô lạnh như đang ngâm nước đá. Máu trong người tê cứng.

Từ chỗ của Hồng Liệt đang nhìn chỉ thấy khoảng cách của 2 người, giống như Hoắc Kiến Phong đang hôn Thục Nhi. Anh trầm mặc cúi mặt xuống, nhanh chóng mở cửa xe, đi về phía bọn họ. Hoắc Kiến Phong kéo Thục Nhi từ bên hông xe đến vị trí an toàn rồi mới quay vào xe. Trước khi Hồng Liệt đến gần, anh đã khởi động xe và rời đi. Những người không quan trọng, anh ấy không muốn nhìn lại!

Chiếc xe sang trọng màu đen đã biến mất.

Hồng Liệt nhanh bước đến, hai tay đỡ lấy vai của Thục Nhi một cách ấm áp, ân cần hỏi: “Thục Nhi, em không sao chứ?”

Thục Nhi xem khắp người rồi, lắc đầu tỏ ý không sao.

Hồng Liệt đau lòng, nhíu mày, ôm lấy vai cô rồi nói: “Không sao, không có việc gì là tốt rồi. Chúng ta về nhà!” Anh ta đỡ vai cô, cẩn thận mở cửa xe cho cô, giúp cô ngồi vào trong xe, nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho cô. Thục Nhi ánh mắt ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm vào dây an toàn, dường như nhìn xuyên qua dây an toàn hướng về phía khác. Trái tim của

Hồng Liệt như thắt lại, nhưng anh ta cố gắng kìm nén, không muốn mở lời. Điều cô không muốn nói, anh ta không bao giờ ép buộc. Anh ta chỉ cố gắng hết sức lái xe thật nhanh và thật đều để cô thật thoải mái.

Tại biệt thự Hồ Loan.

Dì Mai vừa nấu cơm, vừa dạy Bánh Bao phân biệt các loại rau. Thục Nhi nhìn qua tấm kính, đáy mắt hiện lên tia ôn nhu ấm áp, trong lòng cuối cùng cũng có vài phần ấm áp. Nhưng cô ấy không ở lại lâu và quay thẳng đi lên tầng.

Trong phòng xông hơi riêng biệt.

Cô rùng mình, ngâm mình trong bồn tắm xông hơi. Hơi nước nóng thấm vào da thịt cùng xương cốt, rất lâu sau cô mới cảm thấy thoải mái, không còn run rẩy nữa. Bây giờ cô mới cảm thấy như được sống lại, thở phào nhẹ nhõm.

Bóng một người đàn ông lờ mờ trước mắt.

Cô nhắm mắt lại, cuộn cả người mình xuống nước, nhưng giọng nói lạnh lùng và mê hoặc của người đàn ông vẫn vang lên bên tai cô: “Nhớ lời tôi nói, cân nhắc kỹ … ”

Cô giật mình thò đầu lên khỏi mặt nước và há miệng thở. Tóc, da và lông mi của cô đều ướt sũng nước. Quầng mắt của cô ấy đỏ hoe, và một tia sáng sắc nét và dứt khoát lóe lên từ mắt cô.

Còn việc giữ hộ khẩu của cô ấy thì sao? Bọn họ ngay từ đầu đã là một màn kịch. Ngay cả khi không có vụ bắt cóc đó, thì bọn họ cũng đã kết thúc từ lâu. Sự khác biệt duy nhất là cách nó kết thúc.

Ưu điểm của bồn tắm điều nhiệt là nhiệt độ nước rất dễ chịu cho dù đã trải qua bao lâu. Thục Nhi không biết mình đã ngâm bao lâu, cho đến khi móng tay trở nên trắng bệch, rồi dùng sức đứng lên, cả người nóng rực. Khoác trên người chiếc áo choàng tắm màu trắng như tuyết, cô vừa mở cửa bước ra đã thấy Hồng Liệt đang ngồi bên ngoài.

Anh ngồi nghiêng trên ghế số pha bên ngoài, chống một tay lên má. Anh nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài qua tấm kính suốt từ trần đến sàn. Đôi đồng tử luôn sáng như sao mờ mịt. Nước da với nụ cười phúc hậu quanh năm trĩu nặng. Làn da ngăm rám nắng vốn có của anh như hòa cùng màn đêm.

Nhưng khi nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, nhìn thấy Thục Nhi, trên mặt nở nụ cười ôn nhu: “Tắm rửa xong rồi à?”

Nụ cười của anh ấy thuần túy và giọng nói nhẹ nhàng, như thể không có chuyện gì xảy ra. Thục Nhi trong lòng chua xót, cảm động hạ mi, xoa xoa mái tóc ướt sũng: “Vâng. Bánh bao đâu rồi?” “Nó ngủ rồi.”

Hồng Liệt đứng dậy, tự nhiên cầm lấy khan lau tóc trên tay cô. Anh ta dịu dàng giúp cô lau tóc, ánh mắt dừng lại trên da thịt trắng nõn của cô. Anh ta không chịu được, nuốt nước bọt, yết hầu di chuyển lên xuống. Giọng anh ta khàn đục: “Em yên tâm, hắn ta cái gì cũng không biết”

Thục Nhi đờ đẫn, nghiêng người đỡ lấy khan lau tóc trong tay hắn: “Liệt, anh vào phòng làm việc chờ em chút được không. Em sẽ vào nhanh thôi.”

Hồng Liệt mấp máy môi, rốt cục gật đầu: “Được rồi. Em làm đi, đừng vội.”

Dứt lời, anh ta quay người rời khỏi phòng.

Thục Nhi siết chặt khăn lau. Cô xoay người nhanh chóng sấy khô tóc, mặc bộ đồ ngủ dài tay, sau đó mở cửa phòng làm việc.

Trong phòng làm việc, Hồng Liệt đang đứng trước giá sách. Gặp Thục Nhi đi vào, anh lập tức bỏ sách xuống. Bộ đồ ngủ lụa màu xanh ngọc bích rực rỡ dưới ánh đèn càng tôn lên làn da trắng ngần và đường nét thanh tú của người phụ nữ. Anh ta cong môi cười, trong đó có những ngôi sao sáng: “Bộ đồ ngủ này em mặc lên dường như biết phát sáng.” “Có thật không?”

Thục Nhi cúi đầu nhìn quần áo, ánh mắt hơi hơi giật giật: “Anh mua cái này là tự khen bản thân có måt thẩm mỹ đúng không?”

Hồng Liệt cười, nói: “Lại bị em nhìn trúng rồi.”

Tiếng cười nồng nhiệt của anh ta dường như xuyên qua màn đêm. Tâm trạng của Thục Nhi giãn ra vài phần. Cô kéo ghế trước bàn làm việc ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, cô dựa vào bàn nhẹ nhàng nói: “Em biết rồi, chắc anh còn rất nhiều thắc mắc. Bây giờ, em sẽ kể hết cho anh nghe.” Hồng Liệt trượt chiếc ghế xoay lại gần cô, nhẹ nhàng cầm tay cô niềm nở nói: “Nếu em không muốn nói thì có thể để trong lòng. Anh xin lỗi vì trước đây không quan tâm đến những chuyện của em. Anh chỉ biết tương lai có thể làm gì cho em, cho chúng ta. TI

Anh ta thích cô, từ cái nhìn đầu tiên. Ở mọi lúc, mọi nơi, anh ta không bao giờ giấu giếm tình yêu của mình. Anh ngước lên và nhìn vào mắt cô. Ánh sáng rơi vào trong mắt anh, tràn đầy ấm áp và chân thành, chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng. Liếc một cái, Thục Nhi không dám nhìn vào trong mắt anh.

Người đàn ông này như thần hộ mệnh của cô, chưa từng gây áp lực gì với cô cả. Anh giống như thiên sứ, yên tâm bảo vệ cô, ủng hộ mọi tình yêu và ước mơ của cô. Anh đã cho cô những gì tốt nhất có thể cho, nhưng không bao giờ đòi hỏi cô bất cứ điều gì. “Liệt, em thấy mình phải nói với anh những điều này. Nếu không, sẽ không công bằng với anh.”

Thục Nhi hít sâu một hơi, bình tĩnh lại cảm xúc: “Hoắc Kiến Phong, hån là chồng trước của em, cũng là bố của Bánh Bao. Nhưng bọn em lấy nhau không phải vì tình yêu mà là để xung hỉ. Em trước đó đã được định đoạt gả cho nhà họ Hoặc, còn không hề biết hãn sẽ là chú re.”

Hồng Liệt mơ hồ, biết đây không phải là cuộc hôn nhân tốt đẹp gì, nghe chính miệng cô nói ra, cảm giác không khói giật mình: “Nước Z hiện đại như vậy, không ngờ vẫn còn có chuyện này?”

Thục Nhi khẽ cười, gật đầu: “Ở đâu cũng thế, có ánh mặt trời thì cũng sẽ có bóng tối. Năm ấy, bổ em – Ôn Thanh Tuấn là nhà sinh vật học, vì muốn lấy lòng nhà họ Hoắc, đem em qua đó gả cưới để xung hi. Em muốn quay về nhà họ Ôn lấy lại những gì thuộc về mình. Những thứ của mẹ, nên em đã hứa với ông ấy.

Cô lại nói tiếp: “Năm ấy em mới có 20 tuổi, trong đầu ngoài việc báo thù thì chỉ có chuyên tâm nghiên cứu y dược. Em thực sự cũng không biết thế nào là tình yêu. Chính là cảm thấy chồng cũ đối với em cũng là người tốt, đối xử không tệ, liền nghĩ có thể sống tốt với hẳn. Hon nữa hắn ta khi đó có bệnh, cứu mạng người là trên hết. Em lại làm nghề y, muốn trị bệnh cứu người.”

Cô nói xong không khỏi miễn cưỡng cười khổ: “Đến lúc em thật lòng thích hẳn, mới phát hiện ra trong lòng hắn còn có người phụ nữ khác. Tất cả ý tốt, thời gian của hắn đều dành cho cô ta. Không quan tâm đến ngoại hình, xuất thân gia cảnh, hay thậm chí là đầu óc có đủ thông minh hay không

Hồng Liệt trìu mến, nắm chặt tay cô nói: “Xin lỗi, là anh tới muộn rồi.” Thục Nhi cầm tay anh vỗ vỗ, thoải mái cười cười: “Không sao, tất cả đã là quá khứ.”

Cô dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Hai bên gia đình bọn em đều rất phức tạp. Sự tình sau đó bị mất kiểm soát. Em cùng chồng trước vốn định sẵn nước sông không phạm nước giếng. Nhưng một lần do bị hạ thuốc, em với hắn mới có Bánh Bao. Thực tế, chúng em không hề biết đến sự tồn tại của Bánh Bao cho đến khi em rơi xuống biển”

Hồng Liệt nhìn cô, ánh mắt ôn nhu lưu luyến: “Ừ, anh nhớ rồi. Lúc đó em mới mang thai, một thời gian dài còn không dám tin việc này.” “Đúng vậy, những ngày đó thực sự là những ngày bình yên và đơn giản nhất trong cuộc đời em. Mỗi ngày em chỉ cần ăn và ngủ, ngủ và ăn, không cần suy nghĩ bất cứ điều gì

Hồi tưởng quãng thời gian ở lại Việt Nam dưỡng thai, Thục Nhi khóe miệng bỗng chốc mỉm cười. Nhưng rất nhanh cô lại lạnh lùng nhìn xuống, buồn bã nói: “Em với đoạn hôn nhân kia ngay từ đầu đã sai lầm. Vẫn là cuối cùng mang đến kết cục lố bịch. May mắn là em vẫn còn Bánh Bao. May cho em là đã gặp được anh.”

Cô quay người về phía Hồng Liệt, chân thành nói: “Liệt, em cảm ơn anh, cảm ơn anh đã ở bên em vào lúc quan trọng, ở bên em vô điều kiện. Nếu không nhờ có anh, chắc có lẽ bây giờ em đã chết trên bãi biển rồi” “Không, là anh phải cảm ơn em.”

Hồng Liệt cầm tay cô, nói: “Nếu không phải có em xuất hiện, cả đời này giấc mơ của anh cũng không hoàn thành.”

Câu chuyện cổ tích đầu tiên anh đọc là “Nàng tiên cá”. Anh mơ ước lớn lên mình sẽ trở thành hoàng tử, cũng sẽ gặp được “Nàng tiên cá” của cuộc đời mình. Tuy rằng biết đó chỉ là truyện cổ tích, nhưng anh vẫn đam mê bơi lội, mỗi ngày đều lặn xuống đáy biển khám phá. Ở trong lòng cầu nguyện, có thể sớm tìm ra “Nàng tiên cá”.

Sau đấy vào một ngày, anh thực sự đã tìm được Thục Nhi cả người trắng bệch nằm trên bãi cát. Tảo biển cuốn vào mái tóc dài. Làn da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp động lòng người. Hai chân cô đầy thương tích. Trông thật giống mỹ nhân ngư trong truyền thuyết. Để được lên đất liền, nàng công chúa tiên cá đã phải trả giá đắt và cuối cùng cũng gặp được chàng hoàng tử yêu quý của mình.

Vào khoảnh khắc đó, anh đã nhận định Thục Nhi chính là nàng tiên cá mà anh đang tìm kiếm. Anh thề với lòng rằng sẽ không để cô giống như nàng công chúa nhân ngư trong truyện cổ tích kia, cuối cùng lại biến thành bọt biển. Anh nguyện ý bảo vệ cô, đem lại hạnh phúc cho cô. Nhưng những lời này, anh tuyệt đối không muốn cô biết những điều này.

Anh nắm chặt lấy tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt chân thành và nói: “Anh thật sự thấy có lỗi, không thể cùng em trải qua những ngày tháng trước đó. Nhưng xin em hãy tin anh, cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì, anh luôn đứng bên cạnh em bảo vệ em và Bánh Bao.”

Thục Nhi cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên vài tia sáng lấp lánh: “Em biết từ trước đến nay đối xử với em và Bánh Bao rất tốt. Nhưng em còn có một việc cần phải nói cho anh.”

Thấy cô nghiêm túc như vậy, Hồng Liệt đứng thắng, trầm giọng: “Em nói đi.”