Chương 246
Xương cốt phảng phất muốn bị bóp nát, Ôn Thục Nhi dù bị đau nhưng vẫn giãy dụa: “Buông tay, anh thả tôi ra.”
Hoắc Kiến Phong trầm mặt, trực tiếp đưa cô nhét vào tay lái phụ: “Không muốn để cho bọn họ khó xử, thì đừng lộn xộn.” Lời anh vừa nói ra tuy tràn đầy uy hiếp, nhưng ngữ khí lại rất ôn nhu.
Anh cúi người, nửa người nghiêng tại trước người của cô, động tác thuần thục kéo khóa dây an toàn, thay cô cài lên.
Hô hấp dường như không có khoảng cách, anh lại ngửi được trên người cô như có như không một mùi thơm nhè nhẹ của thảo dược, vừa ấm áp lại vừa tươi mát.
Trong bao nhiêu năm nay, cô là người phụ nữ đầu tiên ngồi lên ghế ở phía tay lái phụ của anh. Trong mắt của Ôn Thục Nhi, nhìn thấy người đàn ông da đầu sạch sẽ cùng mái tóc đen dày, tim như có chút đau nhẹ.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, dây an toàn đã được thắt chặt lại, người đàn ông đã ung dung lên xe.
Cô nhìn chăm chú vào sợi dây an toàn màu đen, nhếch miệng lên cười lạnh.
À, thuận tay như này, sợ là không phải chỉ có trong năm năm mà luyện được đi!
Xe rất nhanh khởi động, bên trong chiếc xe nhiệt độ không khí theo động cơ phóng nhanh vận chuyển thanh âm, càng ngày như càng trở lên rét lạnh.
Như là một nhà kho đông lạnh lớn, muốn đem mình rồi đặt vào trong đó để đông cứng cả người lại.
Trong phòng khách của căn biệt thự.
Hồng Liệt đem Vân Thiên đặt ở trên ghế sa lon, ngữ khí ôn hòa lại trịnh trọng nói: “Con trai à con bây giờ đã là một người có thể độc lập ở trong nhà trẻ tiểu một mình rồi. Cha có một nhiệm vụ rất quan trọng muốn giao cho con, con có lòng tin có thể hoàn thành được không?”
Vân Thiên chớp đôi mắt to sáng ngời, nghiêng đầu nhìn anh ta hỏi: “Nhiệm vụ gì vậy ạ?” “Ngoan ngoãn ở lại nhà cùng với dì Mai, cho đến khi cha trở về. Có thể chứ?”
Từ nhỏ đến lớn, Vân Thiên chưa bao giờ bị bọn họ để lại một mình.
Trước kia trong nhà cũ, cũng là có người chiếu cố, ngay tại nhà trẻ, cũng có rất nhiều thầy cô giáo cùng bạn học khác. Nhưng ở trong biệt thự mới còn chưa quen thuộc này, cũng chỉ có một dì vừa tới làm.
Đương nhiên, Ôn Thục Nhi đi tìm người, tất nhiên là có thể tin được.
Nhưng đứa trẻ nhỏ như vậy, Nguyễn Đức Tuấn lo lắng bé sẽ biết sợ: “Đương nhiên, nếu như con không nguyện ý tham gia vào cái trò chơi này, vậy cũng không có sao hết. Dù sao con bây giờ cũng chỉ có hơn bốn tuổi, có chút sợ hãi là điều mà cha có thể lý giải được.” “Con đồng ý” Vân Thiên kiêu ngạo giương lên chiếc cảm nhỏ, cường điệu nói: “Can đã là tiểu Nam tử Hán, con có thể làm được. Cha, con biết người muốn đi tìm Ma Ma, người yên tâm đi đi, con sẽ chiếu cố chính mình thật tốt.”
Giống như là để chứng minh, bé để cặp sách xuống, lấy ra từ bên trong một bản vẽ để làm việc, lại gọi người giúp việc ở trong phòng bếp thật to: “Dì Mai, con muốn uống nước, xin bà lấy cho con một chén nước ấm, con cảm ơn.” “Được rồi! Âm thanh của dì Mai đáp ứng rất nhanh, bưng nước từ trong phòng bếp đi ra. Vân Thiên nói lời cảm ơn rồi khéo léo uống nước, làm bài tập, đem tất cả mọi việc của mình hoàn thành hết sức ngăn nắp.
Hồng Liệt khẩu khí có phần thoải mái hơn, lo sợ cùng bất an trong lòng như được buông xuống: “Bảo bối ngoan, khi nào trở về cha sẽ mua cho con đồ chơi mới nhé,Vân Thiên.”
Vân Thiên ngẩng đầu cười với anh ta, để lộ ra hàm răng trắng nõn như hạt gạo: “Được. Người nhất định phải mua cái bé chó đồ chơi điện tử thật lớn đấy ạ.” “Được.”
Hồng Liệt lại sờ sờ đầu của bé, lại dặn dò dì Mai vài câu, rồi mới quay người đi ra ngoài.
Ở ngoài cửa.
Hoắc Kiến Phong, Ôn Thục Nhi thậm chí ngay cả chiếc kia màu đen xe đều đã không thấy đâu hết.
Hồng Liệt từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại di động, một bên bẩm một số điện thoại, một bên hướng về phía nhà để xe trong biệt thự đi tới. “Thay tôi tra ra một cái biển số A357XX của chiếc xe con màu đen, tôi muốn biết vị trí hiện tại của nó, ngay lập tức.
Phóng nhanh trên đường cao tốc, chiếc xe màu đen sang trọng phóng rất nhanh.
Cảnh đường phố ngoài cửa sổ như nhanh chóng lùi lại về phía sau, gió lớn từ cửa sổ xe rộng mở thổi vào, dường như là đập mạnh vào mái tóc đen của Ôn Thục Nhi.
Phía sau lưng cô dán chặt vào thành ghế, hai chân dùng sức giẫm chặt vào tấm đệm lót chân, mở miệng, ngữ khí đạm mạc mà trào phúng: “Tôi đã chết qua một lần, nếu như anh nghĩ rằng lại để cho tôi chết thêm một lần nữa, cũng không có gì đâu. Nhưng tôi đề nghị, anh có thể nhanh nữa lên, chí ít chớ liên lụy đến người khác.
Hoắc Kiến Phong giảm mạnh lên chân ga chân, không tự giác dùng sức.
Cô đây là, đang trách anh sao?
Gió từ bên tai gào thét mà tới, tiếng gió ma sát cuốn vào lá phoi, moi mot lần ho hap dều là một trận đau nhức, giống như hôm đó ngay tại vách núi đá dựng đứng.
Con người của Hoắc Kiến Phong đột nhiên đỏ lên,
Phía trước có lỗi đi tiếp nhưng anh vẫn nhanh chóng đánh mạnh vào tay lái, dùng lực, một lần phanh xe lại dừng ở ven đường nơi mà không có người.
Thân thể của Ôn Thục Nhi theo quán tính nghiêng về phía trước, lại bị dây an toàn kéo chặt, bật trở về thành ghế.
Trong lòng, cô lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Còn không chờ cô kịp phản ứng phản ứng, Hoắc Kiến
Phong đã đi xuống trước để mở cửa xe. Anh kéo ra cửa ở tay lái phụ, thô bạo mở khóa an toàn của cô, đưa cô lôi kéo ra bên ngoài, trực tiếp dán lưng vào cửa xe lạnh giá. Tròng trắng mắt của anh đã xuất hiện những tơ máu, đồng tử màu mực bên trong mắt như mạch nước ngầm cuồn cuộn chảy, giống như là hận không thể đưa cô nuốt vào trong bụng: “Đồ lừa gạt, em còn che giấu anh những chuyện gì vậy hả?”
Hôm đó ngay tại sân thượng mãi về sau, anh không phải là không có nghĩ tới buông tay.
Nhưng đứa bé kia gọi người đàn ông đó là cha, chỉ là một thủ thuật để che mắt.
Đứa bé kia, là con trai của anh, là con ruột của Hoắc Kiến Phong anh, sao có thể nhận người khác làm cha được? Người phụ nữ này, vẫn giống như trước kia, am hiểu nhất chính là diễn kịch!
Anh không hề giải thích, nhưng Ôn Thục Nhị cơ hồ là ngay lúc nhìn vào ánh mắt của anh trong một giây liền hiểu được.
Anh nói, là Vân Thiên.
Tâm tư của Ôn Thục Nhi như trầm xuống, cô không nói gì, chỉ là mở to mắt và trong con ngươi có chút gợn sóng, bình tĩnh không sợ hãi cùng anh đối mặt.
Cô thản nhiên đến mức ánh mắt gần như trở lên sắc bén, như kim châm vào trong lòng.
Cô chỉ như dùng ánh mắt im lặng nói, năm đó là anh lựa chọn từ bỏ tôi. Bây giờ, anh không có quyền can thiệp vào bất cứ chuyện gì của tôi.
Hoắc Kiến Phong cảm thấy như từng giọt máu trong tim đang chảy xuống.
Anh đưa tay giữ chặt ở cằm của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cho em thêm một cơ hội nữa. Nói với anh tất cả mọi chuyện, nếu không, đừng trách anh đối với em không khách khí.” “Không khách khí ư?” Ôn Thục Nhi cười khẽ một tiếng.
Sau bao lần xa cách, anh lúc nào đã có một lần khách khí với cô chưa?
Ánh mắt của cô đầy khinh miệt, ngữ khí giọng mỉa mai, lười biếng nhìn thẳng anh: “Hoắc tổng, xin hỏi là anh muốn không khách khí đối với việc buôn bán của bạn bè anh hay đối xử với vợ của người khác thế nào? Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, mặc kệ anh muốn làm cái gì, đều phải cẩn thận ngẫm lại hậu quả. Dù sao, tôi cũng không phải con người ngu ngốc năm đó để tùy ý anh sắp đặt.” Giết người đánh vào tim, không thứ gì có thể tuyệt tình hơn cái này!
Hoắc Kiến Phong nhìn thấy cô mấp máy môi đỏ, chỉ cảm thấy toàn thân máu đều chạy lên trên đầu.
Anh đột nhiên cúi người, hôn ở môi của cô. “Đừng…”
Ôn Thục Nhi vội vàng không kịp chuẩn bị, theo bản năng ngửa ra phía sau để né tránh.
Mắt thấy sau gáy của cô chuẩn bị đâm vào bên trên cửa kính xe, một bàn tay xuyên qua tóc đen của cô nâng đỡ phía sau gáy của cô.
Khớp xương cứng rắn đập vào trên cửa sổ xe, phát ra một tiếng vang trầm, người đàn ông ngay cả cắm đầu đều không có nhíu một cái.
Anh nhắm mắt lại, ngay tại đôi môi của cô vừa lưu luyến vừa trần trọc.
Ôn Thục Nhi trừng to mắt, hai tay dùng sức chống đỡ lấy thân thể mạnh mẽ cứng rắn đầy cường tráng của anh, ý đồ đem anh đẩy ra.
Nhưng khí lực của cô, căn bản không phải là đối thủ của anh.
Anh dùng toàn bộ sức lực đưa cả người cô đặt ở trên xe, anh giữ chặt hai tay cô lại, để cô không còn đường có thể trốn. Cảm giác mát lạnh quen thuộc trong bầu không khí như quay lại, làm cho cô cứng đơ người.
Dây dưa như thế, nhưng trong lòng của cô vậy mà không hiểu sao lại rung động một chút.
Y hệt như lúc mới gặp năm đó, giống như một đêm xuân thật tuyệt kia…
Cảm giác được người phụ nữ giãy dụa có chút chậm lại, người đàn ông nhắm mắt lại.
Anh muốn càng nhiều hơn, anh muốn giống như trước, đạt được toàn bộ của cô! Đầu lưỡi truyền đến hơi nhói nhói, Ôn Thục Nhi lấy lại tinh thần, ảo não, xấu hổ giận dữ đồng loạt hiện ra trong đầu. Gò má cô hơi đỏ lên, cổ tay bị trắng bạch lật một cái, một cây kim châm mảnh khảnh đã ở tại ngay đầu ngón tay cô như phát ra ánh sáng.
Tay cô hơi khế run, hướng về phía cần cổ căng cứng của người đàn ông mãnh liệt đâm tới. Kim châm đâm vào huyệt đạo, cảm giác chết lặng lập tức từ sau cần cổ phát ra. Động tác của người đàn ông hơi ngừng lại, như càng thêm điên cuồng trả thù.
Đồng thời, anh cố nén loại cảm giác nhói nhói cùng chết lặng kia, đưa tay trực tiếp đem kim châm từ sau cổ rút ra, không chút do dự vứt bỏ.
Ôn Thục NHi nhắm mắt lại, trong lòng một mảnh lạnh buốt. Cô đối với anh, đến cùng là vẫn không nhẫn tâm ra tay, bằng không anh căn bản không có cơ hội để cử động nửa phần.
Trong mắt của cô hoàn toàn là sương mù, ánh mắt lạnh lẽo, bỗng nhiên cắn môi của anh.
Nhàn nhạt có mùi máu tươi ngay tại giữa khoang miệng của hai người lan tỏa.
Hoắc Kiến Phong ngửa đầu hoàn toàn về phía sau, ngưng đọng lại thấy sắc mặt cô không thay đổi, trong lòng lại như dao đâm chặt thật đau.
Cô hận anh! Cô lại vô cùng hận anh!
Màu đỏ bên trên cánh môi cô như dính lấy máu của anh, phá lệ yêu dị.
Thừa dịp anh thất thần một cái trong chớp mắt, cô đột nhiên dùng lực, lấy một tay để đẩy anh ra. Hoắc Kiến Phong cả người như lắc lư, mất thăng bằng lùi về phía sau nửa bước, hai tay lại thuận thế rơi xuống, nhưng vẫn một mực đem Ôn Thục Nhi ôm lấy như cũ. Anh cúi người, nhìn cô, ánh mắt như sáng rực: “Rời khỏi người đàn ông kia đi!”
Ôn Thục Nhi đưa tay cọ xát vết máu trên môi, cười đến ưu nhã lại càng kiêu ngạo: “Dựa vào cái gì? Anh là ai? Tại sao tôi phải nghe anh?” “Bởi vì anh mới là người chồng hợp pháp của em.”
Hoắc Kiến phong gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, gằn từng chữ một: “Ngay thời điểm em ra đi, chúng ta vẫn chưa ly hôn.”
Ôn Thục Nhi ánh mắt trì trệ.
Nhưng bất chợt, cô liền cười khẽ: “Phải không! Vợ của anh đã chết rồi! Chết rồi, hôn nhân của các người liền tự động giải trừ.”
Đúng vậy, tại ban đêm trăng tròn bầu trời tối đen hôm đó, cả lòng của cô, cùng chết ngay tại nơi sóng cả mãnh liệt trong biển rộng.
Hoắc Kiến Phong đặt tay tại bên trên khung xe, xương ngón tay trắng bệch.
Anh cắn răng đè xuống đau đớn cùng với hối hận ở trong lòng, từng chữ dùng sức nói: “Ai nói anh cho em được chứng minh đã trình báo tử vong hả?”
Anh nhìn vào con mắt của cô, bên môi toát lên cười lạnh: “Em bây giờ vẫn còn ở trong hộ khẩu của Hoắc gia, còn trên giấy hôn thú của chúng ta. Em nói đi, anh có tư cách này hay không? Hả?”
Ôn Thục Nhi không dám tin nhìn vào anh, chỉ cảm thấy trong đầu ông ông: “Hoắc Kiến Phong, anh là ma quỷ sao?” Anh thật giống con sói đói giảo hoạt, từ đầu đến cuối đều đưa cô tính toán vào trong bẫy của mình.
Tại cô tự cho là cô có thể bắt đầu cuộc sống mới, nhưng anh chỉ cần dùng một chút sức mạnh, liền đưa cô một lần nữa kéo về Địa Ngục.
Ánh sáng của một chiếc xe màu bạc sang trọng ngay tại trên đường lớn phát ra, dừng sát lại ở bên cạnh bọn họ. Âm thanh của tiếng động cơ nổ gây ra sự chú ý của hai người.