Chương 234
Ön Thục Nhi lập tức giãy dụa nói: “Anh buông tôi ra! Hoắc Kiến Phong, anh buông ra!”
Người đàn ông không nói gì, anh chỉ nhẹ nhàng đặt đầu vào vai cô, cánh tay anh ôm cô thật chặt như mãi mãi không muốn rời ха.
Một nỗi ưu thương không thể giải thích được lan tỏa xung quanh cô, sự thân thuộc và gần gũi đã mất từ lâu giờ đây lại quấn lấy cô.
Ôn Thục Nhi bị đối phương ép sát vào lồng ngực, cô nghe thấy rõ nhịp tim của anh đập rất mạnh, tự nhiên cô cũng từ từ mà không giãy dụa nữa.
Quầng mắt cô ấy đỏ hoe, đầu mũi chua chát cay xè.
Cô nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong lòng: Chỉ ôm thêm một lát, một lát nữa thôi!
Cảm nhận được người trong tay mình đã an tĩnh lại, Hoắc Kiến Phong thở ra một hơi nặng nề, giọng nghẹn ngào nói: “Thục Nhi, hoan nghênh cô trở về. Những gì tôi nợ cô, tất cả đều sẽ trả lại cho cô. Bất kể là sinh mệnh hay là thời gian, tôi cũng sẽ trả lại cho cô tất cả …”
Hơi thở thiêu đốt phả ra bên tai, cơ thể Cơ thể Ôn Thục Nhi bỗng căng cứng, cô đột nhiên trở nên tỉnh táo.
Cô đặt tay lên ngực anh, dùng sức đẩy anh ra.
Hoắc Kiến Phong không nhúc nhích mà càng giữ chặt cô hơn.
Anh cúi người xuống để cắm cô đặt lên vai anh, hận không thể đem cô hòa vào máu thịt của mình thành một.
Dưới chiếc áo sơ mi mỏng manh lộ ra những cơ bắp rắn chắc của người đàn ông.
Ôn Thục Nhi nhắm mắt lại rồi giận dữ căn mạnh vào đó.
Cô dùng hết toàn bộ sức lực, như thể muốn xé một mảng thịt từ trên người anh xuống.
Hoắc Kiến Phong đau đớn, đột nhiên đẩy cô ra, lùi về phía sau nửa bước, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Ôn Thục Nhi lau miệng, đứng trong bóng tối lặng lẽ nhìn anh: “Anh không nợ tôi thứ gì cả cho nên không cần phải trả. Sau này ngoại trừ chuyện công việc, chúng ta không cần phải gặp lại nhau, tránh việc lỡ như chồng tôi nhìn thấy. Anh không sợ việc về nhà phải quỳ trên vỏ sầu riêng là việc của anh, nhưng tôi không muốn trở thành một người phụ nữ lắng lơ đâu! ” %3D
Chồng ư?
Hoắc Kiến Phong sửng sốt.
Cách xưng hô này anh đã nghe cô gọi qua hai lần. Sau đó cô luôn gọi anh là anh Phong!
Cô luôn đi theo sau lưng anh hết lần này đến lần khác, mỉm cười gọi anh Phong…
Hai mắt anh híp lại, quai hàm mãnh liệt căng cứng như dao.
Cô có chồng rồi?
Làm sao cô có thể có chồng chứ?
Ôn Thục Nhi nhìn vẻ mặt của anh, dưới mắt cô lóe lên một tia xảo quyệt.
Cô không chút do dự mà quay người bước đi.
Đúng vậy, cô không chỉ có một người chồng, mà còn có một cậu con trai nữa.
Tốt hơn hết cô và anh cứ giữ khoảng cách như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.
Cô thuận tay treo áo khoác của anh lên chỗ cửa ra vào, sa đó từng bước từng bước thẳng lưng đi xuống lầu.
Ngay lúc chắc chắn rằng bóng dáng cô đã biến mất khỏi tầm mắt của nh, cô mới đột ngột bước nhanh.
Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại và bắt đầu đi xuống, thần kinh căng thẳng của Ôn Thục Nhi mới thả lỏng một chút. Cô dựa vào tay vịn thang máy rồi thở ra một hơi dài.
Giây tiếp theo, khuôn mặt tinh xảo của cô hiện lên nụ cười nhàn nhạt, trong đôi mắt trong vắt kia thoáng qua một tia lạnh lẽo chết người: “Hoắc Kiến Phong, tôi đã không còn là đứa nhỏ ngốc nghếch như năm đó nữa rồi. Sau này nếu anh còn dám làm chuyện như vậy với tôi thì đừng trách tôi ra tay không khách khí!” Đêm lạnh như nước, cơn gió mãnh liệt càng thổi qua càng lớn, khiến vạt áo sơ mi bay phần phật theo.
Nhưng trên sân thượng, người đàn ông đó dường như không hề cảm thấy lạnh.
Anh đứng thẳng người nhìn chằm chằm về hướng cô gái lúc nãy biến mất, giống như một tác phẩm điêu khắc đóng băng. “Ting.”
Chuông báo có email gửi đến rõ ràng vang lên, phá vỡ sự im lặng của màn đêm. Người đàn ông vẫn không hề nhúc nhích cho đến khi điện thoại reo lên.
Tiếng chuông chói tai, cuồng nhiệt mà reo, giống như kiểu anh không trả lời thì nó cũng sẽ không ngừng.
Hoắc Kiến Phong bình phục lại tinh thần lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên của Ngô Đức Cường nhấp nháy trên đó liền tê dại nhấn nút trả lời. “Cậu chủ, tôi đã gửi tư liệu đến hộp thư email của cậu rồi. Bước đầu xác định, chủ tịch của tập đoàn TN – Ôn Thục Nhi chính là người ấy của cậu chủ đã mất tích năm năm trước.” Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Ngô Đức Cường gấp gáp nói: “Tập đoàn TN được thành lập cách đây 3 năm, hướng kinh doanh chính là vắc xin sinh học. Nhưng họ khác với các công ty vắc xin khác. Các công ty khác chủ yếu là do nhiều phần tử hợp thành, còn tập đoàn TN chủ yếu là tập trung lực lượng vào chiết xuất sinh học.” “Các kháng thể sinh học mà họ chiết xuất từ các cây thuốc trong rừng khác nhau không chỉ ít gây hại cho cơ thể con người mà còn rất dễ hấp thụ, có thể giảm thiểu đến mức thấp nhất tình trạng kháng thuốc và các phản ứng có hại trong chuỗi gen của đa số bệnh nhân. Một khi vắc xin của họ được tung ra thị trường đều tạo nên hiện trường điên cuồng giành giật. Tập đoàn TN đã có hai năm liên tiếp được đánh giá là Thiên thần ánh sáng của ngành y tế, thật sự là có tương lai rất đáng mong đợi. ”
Hoắc Kiến Phong nằm chặt điện thoại, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia ấm áp. Thực ra anh sớm đã biết tất cả những điều này trước khi quyết định ký hợp đồng với TN.
Nhưng lúc này khi biết người quyết định sách lược của tập đoàn TN chính là cô, liền nảy sinh một cảm giác hoàn toàn khác. Sau năm năm không gặp, cô gái nhỏ có nụ cười thật thà mộc mạc ngày nào đã thực hiện được lý tưởng của mình. Trị bệnh cứu người và trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới y học.
Tương lai, cô cũng có thể là người đi đầu trong giới này.
Âm thanh phía Ngô Đức Cường dừng lại, ngập ngừng nói tiếp: “Nhưng tôi còn điều tra ra được một chuyện khác, chính là … chính là ..” “Nói.”
Giọng nói lạnh lùng không dễ cắt ngang.
Ngô Đức Cường nhắm mắt lại, bỏ đi, chết thì chết thôi!
Anh ta hít một hơi thật sâu, một mạch nói: “Chủ tịch tập đoàn TN, cô Ôn Thục Nhi đã có chồng và con. Nhưng họ hành động rất khiêm tốn và chưa bao giờ công khai trước công việc của mình, vô cùng bí ẩn.”
Người đàn ông lại siết chặt điện thoại, xương ngón tay trắng nõn gần như bóp nát tấm kính cường lực cứng rắn, gắn từng chữ: “Anh, chắc, chắn?”
Giọng nói khàn khàn khiến người nghe sợ đến nỗi hồn bay phách vía, giống như móng vuốt hiện ra trong địa ngục sẽ xé nát con người bất cứ lúc nào.
Ngô Đức Cường đang cảm thấy may mắn vì bản thân đang gọi điện thoại thay vì đứng trước mặt người đàn ông này.
Anh ta hít một hơi thật sâu run giọng nói: “Chắc chắn. Trong mục thông tin đăng ký pháp nhân viết như vậy ..” “Bùm.”
Ngô Đức Cường chưa kịp nói xong thì người đàn ông đã ném điện thoại xuống đất.
Thì ra đó không phải là cái cớ để trốn tránh!
Hóa ra là cô đã thật sự kết hôn rồi! Còn có con với người khác!
Hai tay Hoắc Kiến Phong siết chặt, toàn bộ xương khớp cơ bắp đều căng cứng, giống như núi lửa sẽ phun trào bất cứ lúc nào. Nham thạch cuồn cuộn rơi vào đôi mắt đen của anh cháy lên một màu đỏ khát máu.
Cô nói: Là anh đã cứu mạng em, sau này em chính là người của anh rồi, anh bảo em lên núi đao xuống biển lửa thì em cũng sẽ không cự tuyệt.
Cô nói: Anh lại cứu em một mạng nữa rồi, bây giờ em nợ anh hai mạng. Sau này em nhất định sẽ nghe lời của anh, bảo đảm anh bảo em bước thì em tuyệt đối sẽ không ngồi im.”
Cô nói: Em biết rằng anh chính là người chồng tốt nhất, tuyệt nhất trên thế giới.
Tại sao?
Tại sao cách xưng hô “chồng” ấy bây giờ cô ấy lại trao cho người khác?
Anh nhắm mắt lại, đôi mắt đỏ hoe đầy nước ngưng đọng. Thật lâu sau, anh thở ra một hơi, cầm điện thoại trên mặt đất lên, sải bước xuống lầu.
Ngay sau đó, một chiếc xe hơi sang trọng màu đen lao ra khỏi nhà để xe của khách sạn, phóng ra một vòng cung điên cuồng trong đêm tối nhấp nháy đèn neon.
Đèn đường tháo lui ngoài cửa kính xe biến thành vô số dòng thời gian.
Những khung cảnh quá khứ giống như một phiên bản điện ảnh, từng khung hình cứ liên tục hiện lên trong tâm trí. Tiếng khóc của cô, tiếng cười của cô, ánh mắt đáng thương của cô hay là lời cầu xin nhẹ nhàng của cô …
Còn có những lời mắng mỏ vô cùng khó nghe của cô từng khiến anh cực kỳ khó chịu bây giờ lại hiện ra rất rõ ràng trước mặt anh.
Hoắc Kiến Phong vô thức đạp mạnh chân ga xuống. Động cơ gầm rú, chiếc xe phóng đi như một mũi tên. Đôi mắt đỏ tươi của người đàn ông này ẩn chứa đầy những luồng điện vô tận. Anh siết chặt vô lăng bằng cả hai tay, xương bàn tay trắng bệch.
Anh nhìn chằm chằm vào phía trước, như thể muốn cả người cùng xe lao thẳng đến tận cùng của thế giới.