Chương 217
Màn đêm đen kịch, không nhìn thấy gì cả.
Gió biển mắn mặn rít gào, sóng biển cuồn cuộn, ầm ầm vỗ vào vách đá.
Cảm giác cơ thể lung lay theo gió, Hoắc Kiến mở mắt nhìn, thấy mình bị một cuộn đây thừng mỏng trói chặt, treo lơ lửng dưới vách đá.
Sao lại như vậy?
Trong lòng anh kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Trên vách đá, có hai người phụ nữ đứng bên trái bên phải, Ôn Thục Nhi mặc đồng phục trắng xanh và Tống Phi Phi mặc váy đài tung bay. “A Hoắc, đưa tay cho em, đưa tay của anh cho em…”
Ôn Thục Nhi nằm rạp xuống đất gào thét, liều mạng vươn tay về phía anh, tròng mắt sáng như thủy tinh tràn ngập vẻ lo lắng.
Tống Phi Phi đứng bên phải, mặt đầy kinh hoảng nhìn anh, nước mắt rơi xuống, hai tay xiết chặt góc váy, không dám cử động. Cuộn dây “rắc” một tiếng, cơ thể Hoắc Kiến Phong lập tức rơi xuống một chút.
Sắc mặt Ôn Thục Nhi trắng bệch, càng gào lớn tiếng hơn: “A Hoắc, anh nhìn em, nhìn em! Đưa tay cho em, nhanh lên!”
Nửa người cô trồi ra khỏi vách đá, nhẫn nhịn nước mắt đảo quanh tròng, không rơi một giọt.
Sự lo lắng của cô chân thật như vậy, ngũ quan của cô sinh động đến thế…
Trái tim Hoắc Kiến Phong như bị thứ gì đó thiêu đốt.
Anh không kịp nghĩ nhiều, một tay siết chặt dây thừng, một tay cố hết sức vươn về phía cô.
Cô vẫn còn sống! Cô vẫn còn sống!
Chuyện này quan trọng hơn bất kỳ thứ gì!
Lần này nằm chặt tay cô, anh sẽ không buông tay nữa, tuyệt đối không!
Cố gắng hết sức, tay của anh cuối cùng đã chạm đến đầu ngón tay cô.
Quen thuộc, mềm mại, ấm áp, là cô!
Hoắc Kiến Phong còn chưa kịp vui mừng, đã nghe một tiếng “rắc” dây thừng đứt gãy.
Anh hoàn toàn không kịp buông tay, đã cảm giác cơ thể trực tiếp rơi xuống, rơi vào bóng đêm vô tận.
Ôn Thục Nhi cũng rơi xuống theo.
Nhưng cô không khóc, không sợ hãi, thậm chí khóe môi cô còn mang theo ý cười, như mỗi một lần nhìn thấy trong quá khứ. “Không!”
Hoắc Kiến Phong gầm lên, đột ngột bật dậy khỏi ghế, quyển sách trên đầu gối “bộp” một tiếng rơi xuống đất,
Anh mở mắt, ánh đèn sáng chói, căn phòng rộng rãi… Anh vẫn ở phòng sách, không có Ôn Thục Nhi, cũng chẳng có Tống Phi Phi.
Hoắc Kiến Phong lau mồ hôi lạnh trên trán, thở ra một hơi, cúi người nhặt quyển sách dưới đất.
Trong trang sách dày nặng, mấy tờ giấy A4 kẹp bên trong rơi ra. Anh cau mày, nhặt lên xem, ánh mắt lập tức sửng sốt.
Bờ đại dương, nước Thanh Bạch, hoàng cung.
Trong cung điện cách đó trăm thước, trên một chiếc giường Kingsize mềm mại, một cô gái dung mạo tuyệt mỹ, đang yên tĩnh say giấc.
Mái tóc đen dài phủ lên gối trắng như hải tảo, làn da trắng mịn như men sứ tinh tế nhất, đôi môi đỏ mọng như hoa nở lúc ban sớm.
Đột nhiên, đối mi thanh mảnh như lông vũ của cô gái run rẩy, con ngươi dưới mí mắt chuyển động. Nữ hầu canh chừng bên cạnh giường sửng sốt, xác định mắt cô gái thật sự cử động, lập tức vui mừng lớn tiếng hét lên: “Tỉnh rồi, cô ấy sắp tỉnh rồi..”
Theo tiếng thét của cô ta, trong hoàng cung rộng lớn, có người nhanh chóng xông ra ngoài.
Một lúc sau, dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ sang trọng vội vã trở lại.
Nữ hầu nhìn thấy người đàn ông, lập tức cung kính cúi người hành lễ, hưng phấn nói: “Điện hạ, mắt cô ấy cử động rồi.”
Trên gương mặt người đàn ông đầy ý cười, đẩy người bên cạnh: “Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ.”
Anh ta nhìn cô gái nằm trên giường, bước nhanh, đến cạnh giường. Dường như cảm giác bên cạnh có người, lông mi thanh mảnh của cô gái lại run rẩy.
Ánh mắt người đàn ông lập tức sáng lên.
Anh ta nắm chặt tay cô gái, khẽ hôn lên mu bàn tay mềm mại của cô: “My Princess! Mau tỉnh lại!”
Một lúc sau, ngón tay cô gái cử động, đôi mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra.
Đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là mái vòm cao hình vòng cung, chính giữa là bức tranh màu xanh da trời, trang trí hoa văn hoa hồng màu vàng kim.
Tầm mắt buông xuống, cô nhìn thấy những ô cửa màu trắng chạm khắc tinh xảo, nhìn ra ngoài chính là vườn hoa đầy màu sắc, bầu trời xanh thẳm.
Mặt trời chậm rãi nhô lên khỏi mặt biển, hải âu tự do bay lượn trong ánh sáng vàng kim.
Tất cả mọi thứ, đẹp tựa tranh vẽ, tốt đẹp như trong mộng cảnh, không chân thực như vậy!
Cô gái nhìn xung quanh, lẩm bẩm: “Nơi này, chính là thiên đường trong truyền thuyết sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi chăm chú nhìn cô gái, thấy cô lên tiếng nói chuyện, lập tức đứng lên kích động nói: “Cuối cùng em đã tỉnh lại! Tốt quá rồi, tốt quá rồi! Em có đói không? Khát không…”
Giọng đàn ông dễ nghe, nói tiếng gì đó mà cô không hiểu, cô gái quay đầu tìm âm thanh kia, mới phát hiện bên cạnh giường có một người đàn ông đẹp trai dáng người cao lớn đang đứng.
Mái tóc đen bóng, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, đôi mắt vừa lớn vừa sáng, gương mặt mỉm cười đầy gió xuân, mặc áo choàng dài được dệt bằng vàng đặc biệt, giữa mày là một loại quý phái tự nhiên. “O, trước đây thiên sứ trong phim đều là người phương tây tóc vàng mắt xanh, thì ra thiên sứ là người phương đông sao?” Cô gái cau mày, ánh mắt hơi bất ngờ.
Người đàn ông đón lấy ánh mắt cô, nụ cười càng thêm xán lạn, lại lầm bẩm nói gì đó.
Cô gái chẳng hiểu câu nào, chỉ đành ngơ ngác nhìn anh ta. Người đàn ông sốt ruột gãi đầu, giao lưu với nữ hầu bên cạnh, nữ hầu nhanh chóng chạy ra ngoài.
Khi bác sĩ mang theo thùng thuốc và một người phụ nữ trung niên mặc đồ công sở được đưa vào, cô gái đã ngồi dậy khỏi giường.
Người phụ nữ trung niên khẽ cười nhìn cô gái ngồi trên giường, nói từng câu từng chữ: “Xin chào, cô gái! Tôi tên Tú Oánh, đến giúp cô? Cô có hiểu lời tôi nói không?”
Tiếng mẹ đẻ nước Z quen thuộc, còn cố ý nói chậm lại.
Vẻ mặt cô gái thả lỏng, vội vàng gật đầu: “Có thể. Xin hỏi đây là đâu? Tôi đang ở thiên đàng sao?”
Tú Oánh khẽ cười, nói vài câu với người đàn ông bên cạnh, mới giải thích với cô gái trên giường: “Thưa cô cô vẫn còn sống, chỉ là bị thương, hôn mê hai tháng. Nơi này là hoàng cung nước Thanh Bạch, vị này là tam hoàng tử điện hạ của chúng tôi: Hồng Liệt Ba Tụng, lúc cậu ấy ở đảo nhỏ nghỉ mát lặn biển, đã đưa cô về. Vị này là bác sĩ chữa trị chính: Lý Cương.”
Hoàng cung? Hồng Liệt Ba Tụng? Còn sống?
Ánh mắt cô gái đình trệ, hai tay không tự giác siết chặt tấm chăn, từng cảnh tượng mơ hồ dần dần rõ ràng trong đầu cô.
Trên vách núi, gió đêm khuếch đại âm thanh trong điện thoại…” Anh nói: “Tôi chọn. Tôi chọn Tống Phi Phi, tôi đưa cho anh một tỷ!” Cô cố gắng hết sức, cho anh những gì mình có thể cho!
Cô tưởng chỉ cần mình tốt với anh, rồi sẽ có một ngày anh hiểu ra! Cô tưởng chỉ cần anh vui vẻ, cô cũng sẽ vui vẻ!
Nhưng khi tận tai nghe thấy anh từ bỏ chính mình, trái tim như bị ngàn vạn con kiến gặm nhấm, đau đớn xót xa đến mức hận không thể cứ như vậy chết đi.
Ha, chẳng trách anh sẽ từ bỏ cô!
Tình yêu hèn mọn như bụi trần như vậy, chẳng phải chờ đợi người ta tùy ý giẫm đạp sao?