Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 216




Chương 216

Đêm khuya, Tây Uyển.

Mưa dai dẳng đập vào cửa thủy tinh phòng sách, khiến đêm tối hiện rõ vẻ tịch lặng kéo dài. Ngô Đức Cường bưng một ly sữa nóng cho Hoắc Kiến ong, ôn hòa nói: “Cậu ba, đã trễ lắm rồi, cậu nên nghỉ ngơi.”

Dịch thể màu trắng lắc lư trong ly thủy tinh trong suốt, hốc mắt Hoắc Kiến Phong nóng lên, trong đầu xẹt qua cảnh tượng tương tự.

Đã từng, có một người cũng khuyên anh ngủ sớm, nói với anh sữa tươi dinh dưỡng phong phú… “Cậu ba?” Ngô Đức Cường thấy anh đột nhiên ngơ ngác, lại cúi đầu gọi một câu: “Đã rất nhiều năm cậu chưa được ngủ ngon, không thể như vậy nữa.” Hoắc Kiến Phong lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nói: “Về phòng.” “O” Trong lòng Ngô Đức Cường âm thầm vui vẻ, vội vàng đặt ly sữa xuống, đẩy anh về phòng ngủ. Đẩy cửa gỗ ra, mùi thảo dược như có như không truyền đến.

Sợi dây phân chia ba tám lơ lửng giữa giường chính, giường thứ được dọn dẹp ngăn nắp, đèn ngủ hoạt hình đặt trên tủ đầu giường… Cả căn phòng, mỗi một món đồ, một mỗi góc, đều hiện lên dáng vẻ vui tươi và gương mặt luôn nở nụ cười của cô. Hoắc Kiến Phong đột nhiên nhắm mắt, vươn tay ấn vào vị trí trái tim.

Nỗi đau đớn như kim châm, huyết dịch nhanh chóng lan tràn toàn thân, mỗi một tấc xương, mỗi một tấc thịt, đều đau như bị đâm xuyên xé nát. “Ra ngoài, đẩy tôi ra ngoài.” Anh cúi đầu, gian nan thốt ra mấy câu. Ngô Đức Cường vội vàng đẩy xe lăn ra khỏi phòng. Đóng cửa lại, nỗi đau đớn mãnh liệt kia mới biến mất. Hoắc Kiến Phong vịn xe lăn, từ từ thở ra: “Khóa cửa lại, ai cũng không được vào đó.”

Giọng nói trầm khàn, đè nén cảm xúc, là một loại yêu thương quyến luyến sâu sắc đến mức không dám chạm đến.

Hốc mắt Ngô Đức Cường ẩm ướt, ôn hòa đáp: “Vâng. Vậy tôi sẽ đưa cậu đến phòng khách?” “Không, về phòng sách.”

Đêm nay, anh được định sẵn sẽ không ngủ được. Ngô Đức Cường mấp máy môi, cuối cùng nuốt những lời khuyên nhủ xuống. Đừng nói cậu ba tức cảnh sinh tình, ngay cả anh ta vừa rồi cũng suýt mất khổng chế bật khóc.

Đèn phòng sách sáng lên, soi chiếu vẻ tịch mịch và từng giá sách chỉnh tề trong căn phòng.

Tròng mắt Hoắc Kiến Phong u ám: “Thu dọn những quyển sách của mợ ba và những thứ bình thường cô ấy thích đọc, đưa qua cho cô ấy.” “A?”

Ngô Đức Cường sửng sốt, mới phản ứng lại ý của anh là đốt đi, trong lòng lập tức vừa đau vừa xót.

Bất lực, hèn mọn, rõ ràng không muốn tin, lại không thể không tin. Anh ta cúi đầu, căn răng: “Vâng. Tôi lập tức làm ngay” Ngô Đức Cường vừa cứng rắn đi đến trước giá sách, lại nghe người đàn ông khẽ nói: “Bỏ đi, muộn lắm rồi, anh nghỉ ngơi đi. Để tôi.” Trong lòng Ngô Đức Cường hiểu rõ, cậu ba không nỡ.

Anh ta cung kính lại đau lòng cúi người, rời khỏi căn phòng. Đóng cửa phòng lại, tròng mắt sâu thẳm như thủy tinh của người đàn ông, từng chút ngưng kết hơi nước! Trong mơ hồ, trước giá sách toàn bộ đều là bóng dáng cô len lén ở đây đọc sách.

Cô lật dược điển dày cộp, cau mày suy nghĩ, không quá thông minh lại bướng bỉnh không chịu thua.

Cô lén mở đèn pin, lại hiên ngang nói muốn tiết kiệm điện…

Lừa đảo!

Một kẻ lừa đảo giảo hoạt!

Hoắc Kiến Phong hít sâu, đè nén huyết khí muốn vọt lên trong lồng ngực, lấy từng quyển sách cô đã đọc, ra khỏi giá sách. Trên bàn sách rộng rãi, là từng chồng sách của cô.

Y dược, tài chính, quản lý…

Thì ra bất tri bất giác, cô đã lưu lại nhiều dấu vết như vậy.

Mà anh, lại nhớ rõ toàn bộ!

Hoắc Kiến Phong ngồi trước bàn sách, hít sâu, tùy ý lật một quyển. Trên tiêu đề trắng như tuyết, dày đặc những con chữ thanh tú của cô, ghi chép lại rõ ràng những điều tâm đắc và cảm nhận học được, có lúc sau những con chữ, thậm chí còn vẻ thêm mặt cười hoặc mặt khóc hoạt hình.

Khóe môi người đàn ông, không tự chủ cong lên theo, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa lên những con chữ và ký hiệu: “Em là cỏ dại có sức sống mãnh liện nhất, sao có thể biến mất như vậy? Em vẫn còn sống, có đúng không?”

Người như cô, chỉ cần có ánh sáng và mưa phùn, sẽ sinh trưởng như ngọn gió.

Cho dù không có, cô cũng sẽ chọc một lỗ thủng trên bầu trời, khiến bản thân điên cuồng sinh trưởng… Hoắc Kiến Phong đọc rồi lại đọc, mí mắt không tự giác khép lại, bàn tay cầm quyển sách buông thống, chậm rãi rơi xuống đầu gối.