Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 197




Chương 197

Ôn Thục Nhi mừng rỡ đến mức sắp nhảy dựng lên, nhanh chóng nói: “Không sao, không sao, là tôi quá chậm chạp thôi. Anh mau ăn đi, ăn nhiều vào một chút.”

Vừa nói cô vừa bước nhanh và ngồi xuống đối diện anh một cách có quy củ.

Hoắc Kiến Phong đặt dao nĩa xuống, vươn tay đặt một chiếc bánh trứng lên đĩa của Ôn Thục Nhi: “Mùi sữa rất đậm, chắc là cô thích đó.”

Kiến Phong của ngày hôm nay thực sự rất dịu dàng và ân cần!

Ôn Thục Nhi mím môi, nhịn lại cảm giác vui sướng, thấp giọng nói: “Cám ơn.”

Cô chưa bao giờ thấy mình ngại ngùng đến như vậy, bây giờ cô cuối cùng đã hiểu

câu nói của Thanh Xuân: Người phụ nữ đang yêu sẽ có chỉ số IQ bằng không có ý nghĩa gì rồi. Nhưng ngay cả khi chỉ số IQ bằng không, cũng khiến người khác cảm thấy ngọt ngào như đường mà!

Không khí dường như tràn ngập hương thơm ngào ngạt. Nếu không phải không kịp thời gian, Ôn

Thục Nhi thật sự muốn tiếp tục ăn như vậy. Cô đặt bát đũa xuống, cố gắng hết sức để khiến giọng điệu khoan khoái một chút, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra một chút quyến luyến: “Kiến Phong, tôi ăn xong rồi, tôi đi học trước đây.”

“Tôi tiễn cô.” Hoắc Kiến Phong đặt bát đĩa xuống, di chuyển xe lăn trước.

Ôn Thục Nhi ngây ra, lập tức bật cười:

“Được thôi!” Cô xách cặp đi học và vui vẻ đẩy anh ra.

Bên ngoài cửa, Ngô Đức Cường và tài xế đã đợi sẵn bên ngoài.

Ngô Đức Cường lo lắng đi tới đi lui nhìn thấy Ôn Thục Nhi nở nụ cười đi ra, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm: “Chào buổi sáng, cô ba!” Tối hôm qua cậu ba đột nhiên nói sáng nay sẽ quay trở lại, còn không cho anh ta thông báo cho bất cứ ai.

Khi đến Nam Uyển, cũng không cho anh ta theo vào, anh ta vẫn luôn lo lắng sẽ có chuyện xảy ra.

Bây giờ xem ra, e là cậu ba muốn giảng hòa với cô ba, nên sợ mất mặt trước mặt người ngoài nhỉ!

Nghĩ đến đây, Ngô Đức Cường không khỏi mừng rỡ cho Ôn Thục Nhi.

Lần này cô ba chắc là khổ tận cam lại rồi.

Xe bình tĩnh lái vào trường học, dừng trước tòa nhà học của khoa Ôn Thục Nhi.

Bây giờ, mọi người đều biết về chuyện hai người kết hôn, Ôn Thục Nhi cũng không cần phải lén lén lút lút nữa.

Cô vui vẻ nhảy xuống xe vẫy tay với Hoắc Kiến Phong: “Tạm biệt Kiến Phong!”

“Tạm biệt!” Hoắc Kiến Phong vẫy tay với cô một cách hiếm thấy.

Đôi mắt Ôn Thục Nhi lập tức cười thành hai vầng trăng lưỡi liềm: “Mọi người đi đi!”

Hoắc Kiến Phong không động đậy, nhẹ nói: “Tôi nhìn cô đi lên.”

Đây không phải là lời nam chính nói với nữ chính trong những bộ phim thần tượng sao?

Ánh mắt Ôn Thục Nhi sững lại, hai má đỏ bừng trong nháy mắt, tim đập nhanh hơn một chút.

“Được thôi!” Cô ngọt ngào đồng ý, mím môi, cúi đầu, xoay người bước lên lầu.

Cô cố ý đi chậm hơn bình thường một chút, quay đầu lại hết lần này tới lần khác, vẫn nhìn thấy chiếc xe bảo mẫu sang trọng đậu dưới lầu.

Trái tim cô dần được lấp đầy, tất cả mọi ấm ức trước đây đều được tan biến, biến mất vô hình.

Dưới tòa nhà học.

Hoắc Kiến Phong đặt điện thoại xuống, hai mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Lái xe.”

Ngô Đức Cường kinh ngạc nhìn qua kính chiếu hậu.

Trên ghế sau, người đàn ông dựa vào lưng ghế, cả người như được khoác lên mình lớp băng bất tử.

Và sự ấm áp, tình cảm ban nãy dường như chỉ là ảo giác của mọi người.

Sao có thể như vậy được?

Ngô Đức Cường cau mày, mấp máy môi, nhưng cuối cùng không dám hỏi.

Ngày hôm sau, vào buổi sáng.

Hắc Diệm đỡ vị thần y run rẩy bước vào cổng biệt thự ở ngoại ô phía đông.

Hoắc Kiến Phong và Ngô Đức Cường đã đợi sẵn ở cửa.

Bộ quần áo bác sĩ rộng rãi, khẩu trang y tế màu xanh nhạt, mũ bác sĩ màu trắng, kính râm đen, những thứ lộ ra ngoài ngoại trừ làn da nhăn nheo, thì chỉ có mái tóc bạc phơ.

Đôi mắt Hoắc Kiến Phong trầm lắng, nhẹ nói: “Đã để thần y phải đi xa như vậy, thật phiền phức cho mọi người rồi.”

Anh nhìn Ngô Đức Cường.

Ngô Đức Cường hiểu ý, lập tức tiến lên giúp đỡ.

Hắc Diệm đưa tay ra chắn lại, khách sáo nói: “Cảm ơn. Có điều thần y có dáng đi và nhịp điệu riêng khi bước đi, người ngoài không biết được, nên ngược lại sẽ gây bất tiện”

Tay Ngô Đức Cường cứng đờ trên không trung, trong lòng lẩm bẩm: “Tính cách của vị thần y này cũng quái dị quá rồi nhỉ! Là đồ sứ sao? Không thể chạm vào được sao?”

Trên mặt, nở nụ cười ngượng ngùng rồi rút tay về: “Xin lỗi xin lỗi, đã vượt quả quy tắc rồi.”

Anh ta trở lại bên cạnh Hoắc Kiến Phong, đẩy xe lăn đi lên phía trước để dẫn đường: “Vậy hai người, mời qua bên này. Cân nhắc tới việc thần y đi lại bất tiện và tính riêng tư nhất quán khi chẩn đoán và chữa trị, cậu ba của chúng tôi đặc biệt bảo cô Tống đợi hai người ở phòng ngủ của khách dưới tầng một” Trong phòng ngủ dành cho khách, thím Quỳnh đang đợi cùng Tống Phi Phi.

Nhìn thấy Ngô Đức Cường đưa người vào, thím lập tức đỡ Tống Phi Phi đứng lên, nhẹ giọng nói: “Cô Tống, thần y mà cậu ba mời cho cô đã đến rồi.”

Trên mặt Tống Phi Phi lập tức nở nụ cười dịu dàng đoan trang, đôi mắt không nhìn thấy gì cũng hướng sang ngoài cửa nhẹ nhàng nói: “Đã làm phiền thần y rồi.”

“Không phiền phức” Hắc Diệm nghiêm túc nói: “Thần y không nghe thấy cũng không nhìn thấy, cô Tống không cần khách sáo, cứ nằm xuống ngay ngắn, đợi khám bệnh là được rồi”

Nụ cười của Tống Phi Phi đông cứng trên khuôn mặt cô ta, một tay cô ta lập tức lo lắng nắm lấy tay thím Quỳnh, tay còn lại sờ soạng khoảng không, ấm ức nói: “Kiến Phong, Kiến Phong, Kiến Phong của tôi đâu?”

“Tôi ở đây” Hoắc Kiến Phong di chuyển xe lăn tới, nắm lấy tay cô ta.

Bầu không khí ấm áp quen thuộc, thân thể căng cứng của Tống Phi Phi thả lỏng, trong giọng nói mang theo sự nghẹn ngào một cách rõ ràng: “Kiến Phong, bọn họ thật hung dữ, em rất sợ, em có thể không khám bệnh được không?”

Hắc Diệm:…

Anh ta như vậy mà cũng gọi là hung dữ?

Cô Tống này sợ rằng không phải mắt mù, mà là giả vờ mù thì đúng hơn!

Ngô Đức Cường đỡ trán không nói nên lời.

Ông trời ơi! Con người giả tạo này, còn có thể giả tạo thêm một chút nữa không!

Hoắc Kiến Phong nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Tống Phi Phi, ấm áp an ủi: “Không được. Không phải cô muốn mau chóng nhìn thấy tôi sao? Ngoan, chịu đựng một chút, sẽ rất nhanh thôi.”

Cho dù là lời nói phủ định, nhưng nghe vẫn dịu nhàng như vậy.

Tay Ôn Thục Nhi ở trên tay Hắc Diệm, vô thức siết chặt lại.

Cảm nhận được tâm trạng của Ôn Thục Nhi, Hắc Diệm lập tức lạnh lùng nói: “Anh Hoắc, làm phiền anh hãy bảo người bạn này của anh nằm xuống giường trước, những người không liên quan, xin mời ra ngoài trước”

“Kiến Phong…”

Tống Phi Phi mềm yếu gọi một tiếng, đôi mắt đỏ hoe.

“Ngoan, nằm xuống trước đi. Không sao đâu, tôi ở bên cạnh cô.” Hoắc Kiến Phong vừa dỗ vừa nháy mắt với thím Quỳnh.

Thím Quỳnh lập tức phụ họa, đỡ Tống Phi Phi nằm xuống: “Cô Tống, đừng sợ, cậu ba ở đây mà! Không phải lúc nào cô cũng nói rằng mình không muốn trở thành gánh nặng của cậu ba sao? Nếu mắt cô mãi không khỏi, thì không phải chỉ có thể làm gánh nặng ư?”

Tâm niệm của Tông Phi Phi khẽ lay động, biểu cảm trở nên kiên định: “Ừm, tôi không thể trở thành gánh nặng cho Kiến Phong, tôi muốn trở thành một người phụ nữ đứng cạnh Kiến Phong, nhìn thấy thế giới mà anh ấy đã thấy.”

Cô được thím Quỳnh đỡ để nằm xuống, nhưng bàn tay nắm lấy tay Hoắc Kiến Phong không hề buông ra.

Hắc Diệm nhìn, cảm thấy đôi mắt vô cùng nhức nhối: “Anh Hoắc, bạn anh cứ nắm tay anh thế này, thần y làm sao có thể chẩn đoán mạch cho cô ấy được?” Hoắc Kiến Phong không trả lời, quay đầu nhẹ giọng nói với Tống Phi Phi: “Tôi ở ngay bên cạnh cửa, cô có thể gọi tôi bất cứ lúc nào”

Tống Phi Phi nắm lấy tay anh, siết chặt rồi mới thả ra, nhỏ giọng nói: “Anh đừng cách em quá xa đấy nhé!”

“Được” Hoắc Kiến Phong trả lời, ngữ khí mang vẻ dịu dàng nuông chiều khó tả. Trái tim của Ôn Thục Nhi dường như bị một con dao cùn đâm mạnh qua, đau đến không khống chế được cơ thể, run lên bần bât.

May mà cô đã đeo thân hình giả, đeo kính râm và khẩu trang nên không ai có thể nhìn thấy biểu cảm của cô.