Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 188




Chương 188

Nóng, rất nóng Hoäc Kiến Phong cúi đầu, chăm chú làm sạch vết thương, sau đó cầm băng gạc lên băng bó cho cô.

“Nếu quấn chặt quá, thì cứ nói cho tôi biết.”

Giọng nói của anh hơi lạnh lùng, nhưng Ôn Thục Nhi lại như đắm mình trong làn gió xuân.

Cô mím môi cười, ngoan ngoãn lắc đầu, “Không chặt, không chặt chút nào. Kiến Phong, sao anh lợi hại như vậy, cái gì cũng có thể làm được?”

Hoắc Kiến Phong nhẹ giọng nói: ‘Lúc trước tôi đã từng học sơ cứu.”

Có phải là lúc cùng đi học với Tống Phi Phi không?

Ôn Thục Nhi nghĩ, cảm thấy cay đắng lạ thường.

Thảo nào lại nhớ rõ ràng và điêu luyện đến vậy.

Hoắc Kiến Phong buộc chặt băng gạc, vỗ nhẹ lên cổ tay cô: “Được rồi. Ăn cơm.”

Giọng của anh, có chút lạnh lùng.

Nhưng động tác vẫn có chút tinh nghịch.

Tâm trạng Ôn Thục Nhi lập tức tốt lên.

Cô giơ bàn tay đã được quấn băng của mình, lòng tràn đầy vui sướng: “Được thôi!

Chúng ta cùng nhau ăn sao?”

Hoắc Kiến Phong gật đầu, di chuyển xe lăn trở lại vị trí chính.

Ôn Thục Nhi nhanh chóng ngoan ngoãn đi theo.

Ngô Đức Cường len lén nhìn cảnh tượng ấm áp này và cảm động rơi nước mắt.

Tốt quá rồi, cô ba cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.

Anh ta vội vàng bảo người giúp việc dọn món ăn lên, đích thân bưng thuốc theo sau.

Trong bữa ăn, hai người ăn uống bình tĩnh, vừa nói vừa cười, như thể bọn họ vẫn còn ở Nam Uyển, như thể Tống Phi Phi chưa từng xuất hiện…

Đương nhiên, chủ yếu là Ôn Thục Nhi nói và Hoắc Kiến Phong nghe.

Lâu lâu anh gật đầu rồi gắp một ít thịt lợn kho và cánh gà tẩm mật ong vào bát của cô.

Ôn Thục Nhi ăn đến mức mồm bóng nhãy, cười nheo mắt, cũng gắp thức ăn vào bát của Hoắc Kiến Phong: “Anh cũng ăn đi, chúng ta cùng nhau ăn.”

Hai mắt cô sáng ngời, vết thương trên tay không ảnh hưởng đến cử động của cô.

Hoäc Kiến Phong nhìn, bỗng cảm thấy đồ ăn tối nay cực kỳ ngon một cách khác lạ.

Bất giác, anh đã ăn hết hai bát cơm.

Đặt bát cơm xuống, không đợi Ngô Đức Cường nhắc nhở, anh đã chủ động cầm lấy bát thuốc, uống một hơi cạn sạch.

“Uầy, Kiến Phong thật tuyệt!” Ôn Thục Nhi ngay lập tức giơ ngón tay cái lên.

Hoäc Kiến Phong nhướng mày, khóe miệng hiện lên một vẻ đùa giỡn: “Chỉ một câu nói sao? Không có phần thưởng vật chất giư?”

Ôn Thục Nhi ngây ra.

Kiến Phong đang đùa với mình ư?

Kiến Phong lại biết nói đùa ư?!

Đôi mắt cô chợt sáng lên, cô vội vàng nói: “Có có, anh muốn phần thưởng gì nào?”

Hoắc Kiến Phong không nói gì, trực tiếp đưa tay về phía cô.

Lòng bàn tay to lớn, các đường vân rõ ràng.

Ôn Thục Nhi vô thức muốn đặt tay mình lên.

Khi ý nghĩ này vừa lóe lên, cô đỏ mặt, hoảng hốt cúi đầu, cố kìm lại.

Ngô Đức Cường không thể tiếp tục nhìn được nữa, hạ giọng nhắc: “Cô ba, kẹo, kẹo đâu!”

Ôn Thục Nhi lúc này mới có phản ứng, nhanh chóng lấy kẹo từ trong túi ra đặt vào lòng bàn tay của Hoäc Kiến Phong.

Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô gái, nụ cười Hoắc Kiến Phong rạng rỡ hơn.

Anh bóc lớp vỏ kẹo, cho viên kẹo hoa quả cứng vào trong miệng, nhẹ nhàng nói: “Rất ngọt.”

Giọng điệu của anh hiển nhiên vẫn như mọi khi, vô cùng bình thản.

Ôn Thục Nhi lại nghe thấy nhịp tim của mình “thình thịch’, “thình thịch’…

Cô giả vờ bình tĩnh nhếch môi nở nụ cười: “Anh thích là được. Dù sao thì tôi cũng đã tới đây, hay là tôi xoa bóp một chút cho anh nhé?”

Cô chớp mắt và nhìn anh chằm chằm.

Đôi mắt trong sáng và mong đợi dường như đã làm mờ đi ánh đèn của cả căn phòng.

Hoắc Kiến Phong thất thần trong chốc lát, mới phản ứng lại, liền gật đầu đồng ý.

Ôn Thục Nhi lập tức vui đến mức nhảy dựng lên: “Được thôi! Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu nhé!”

Khi bước vào, cô đã cảm nhận được sự mệt mỏi của anh.

Bây giờ, cuối cùng cũng có thể giúp anh ấy rồi.

Ngô Đức Cường vừa thấy vậy lập tức tiến lên, đẩy Hoắc Kiến Phong ghế sô pha trong phòng khách rồi cho anh nằm xuống.

Trong lòng anh ta, hi vọng Ôn Thục Nhi có thể ở lại đây, thời gian càng lâu càng tốt…

Ôn Thục Nhi ôm một cái qhế đẩu nhỏ ngồi ở trên đầu Hoắc Kiến Phong, ngón tay khéo léo đặt ở trên trán của anh.

Đầu ngón tay mềm mại, xúc cảm ấm áp, hương thơm thảo mộc quen thuộc.

Hoäc Kiến Phong cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu, thân thể tự nhiên thả lỏng, từ từ nhằm mắt lại.

Sự hiểu ý ngầm đã hình thành giữa họ một cách tự nhiên, giống như một cặp vợ chồng đã chung sống với nhau nhiều năm.

Ngô Đức Cường nhìn, trong lòng mừng thay cho họ và thầm cầu nguyện: cô Tống đừng quay lại, cô Tống đừng quay lại…

Các ngón tay của Ôn Thục Nhi rất linh hoạt, với độ mạnh vừa phải, men theo huyệt Bách Hội tới huyệt Thái Dương của Hoắc Kiến Phong…

Vài phút sau, Hoắc Kiến Phong đột nhiên mở mắt ra, nghỉ ngờ nhìn Ôn Thục Nhi.

Ôn Thục Nhi chuyên tâm xoa bóp, bất ngờ bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, liền giật mình: “Sao vậy? Có phải là tôi xoa bóp quá mạnh không?”

Hoắc Kiến Phong không nói gì, cau mày nói: “Không phải, là tôi cảm thấy rất nóng.”

“Nóng?”

Tay Ôn Thục Nhi khựng lại: ‘Không thể nào! Bình thường lúc này, không phải anh đang buồn ngủ, hoặc là đã ngủ thiếp đi rồi sao?”

Hoắc Kiến Phong càng nhíu mày.

Sức nóng kỳ lạ theo từng bộ phận cơ thể truyền đến toàn thân, ý thức dường như cũng bị bào mòn từng chút một.

Anh đẩy tay Ôn Thục Nhi ra, mở cổ áo ra, lẩm bẩm nói: “Nóng, rất nóng.”

Ôn Thục Nhi khi nhìn thấy lòng bàn tay và mu bàn tay đỏ bừng của anh, ngay lập tức cảm thấy không lành.

Cô nhanh chóng đứng dậy gọi Ngô Đức Cường giúp: “Mau dìu anh ấy vào phòng rồi thông báo bác sĩ đến.”

“Vâng.

Ngô Đức Cường giật mình, vội vàng giúp Ôn Thục Nhi chuyển Hoắc Kiến Phong đến giường trong phòng ngủ của khách, sau đó xoay người đi tìm bác sĩ.

Hoắc Kiến Phong nằm ngửa trên giường, trên khuôn mặt trắng bệch ốm yếu của anh lộ ra một vệt ửng đỏ kỳ lạ. Mồ hôi chảy ra từ vầng trán mịn màng của anh.

Đôi mắt sâu của anh sáng lên, mang những cảm xúc phức tạp.

Ôn Thục Nhi chưa từng thấy triệu chứng này qua, vừa hoảng hốt cởi áo ngoài cho anh để tản nhiệt, vừa ấm áp an ủi: “Anh đừng lo lắng, bác sĩ sẽ tới ngay lập tức, tôi bắt mạch cho anh trước!”

Đầu ngón tay cô lạnh ngắt, khoảnh khắc cầm được vào mạch, toàn thân Hoắc Kiến Phong trở nên cứng ngắc, sự khó chịu của cơ thể giống như đã tìm được cách giải quyết.

Anh dùng tay trái nắm lấy cổ tay Ôn Thục Nhi và kéo cô lên giường.

Ôn Thục Nhi cau mày, đang hết sức lo lắng cho sức khỏe của anh, bất thình lình chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, khi định thần lại, cả người đã năm ở trên giường, đã bị Hoắc Kiến Phong đè xuống.

“Kiến Phong, anh…”

Trước khi cô nói hết lời, đôi môi đỏ mọng của cô đã bị chặn lại.