Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 184




Chương 184: Ghét nhất là bị người khác uy hiếp!

Buổi chiều, trường học.

Ôn Thục Nhi mang cặp sách, vừa bước ra khỏi tòa nhà học liền nhìn thấy Lê Việt Bách đang ngồi xổm ở lề đường.

Cô vô thức muốn quay người bỏ chạy, nhưng Lê Việt Bách vừa nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy lao như bay tới.

“Đại ca, cậu không nghe điện thoại, tin nhắn cũng không trả lời, là có ý gì vậy?” Lê Việt Bách trừng mắt nhìn cô, đầy oán hận: “Không phải là tôi chỉ rủ cậu đi cùng tôi đến quán Internet chơi game sao? Khó đến như vậy sao?

Ôn Thục Nhi đưa tay đỡ trán, liếc nhìn chung quanh một cách kín đáo, mất kiên nhãn nói: “Có phải hôm nay tôi không đi cùng cậu, thì cậu sẽ không bỏ đi đúng không?”

“Đúng” Lê Việt Bách ngẩng đầu, kiên định nói.

“Cậu không biết, trong thời gian cậu ở ẩn, tôi đã gần như bị người ta ức hiếp đến chết trong trò chơi sao. Họ đã hẹn tôi PK năm người rất nhiều hôm rồi, nhưng bởi vì cậu không nghe điện thoại, tin nhắn không trả lời, nên chuyện thi đấu tôi chỉ có thể dời lại hết lần này đến lần khác. Họ nói rằng nếu hôm nay tôi không chấp nhận thách đấu, thì sẽ không đáng mặt đàn ông.”

Lê Việt Bách càng nói càng kích động, anh ta nắm chặt bả vai Ôn Thục Nhi, nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Đây còn là thi đấu game Ôn Thục Nhi đưa tay đỡ trán, liếc nhìn chung quanh một cách kín đáo, mất kiên nhãn nói: “Có phải hôm nay tôi không đi cùng cậu, thì cậu sẽ không bỏ đi đúng không?”

“Đúng” Lê Việt Bách ngẩng đầu, kiên định nói.

“Cậu không biết, trong thời gian cậu ở ẩn, tôi đã gần như bị người ta ức hiếp đến chết trong trò chơi sao. Họ đã hẹn tôi PK năm người rất nhiều hôm rồi, nhưng bởi vì cậu không nghe điện thoại, tin nhắn không trả lời, nên chuyện thi đấu tôi chỉ có thể dời lại hết lần này đến lần khác. Họ nói rằng nếu hôm nay tôi không chấp nhận thách đấu, thì sẽ không đáng mặt đàn ông.”

Lê Việt Bách càng nói càng kích động, anh ta nắm chặt bả vai Ôn Thục Nhi, nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Đây còn là thi đấu game Ôn Thục Nhi nhếch miệng một cách gượng gạo: “Được, nếu cậu đã chấp nhận kết quả tệ nhất, vậy thì đi thôi!”

Trong đầu Lê Việt Bách chỉ toàn là trận đấu, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm và ý nghĩa khác trong lời nói của Ôn Thục Nhị, anh ta nắm lấy vai cô, hùng hổ nói: “Bởi vì cậu đã đồng ý, nên tôi sẽ tha thứ cho sự kiêu ngạo và thô lỗ trước đây của cậu. Người anh em tốt, đi, hãy đưa tôi đi tàn sát, hành hạ lũ gà đó!”

Trong quán Internet.

Hai nhóm người đã đấu võ miệng trong nửa giờ.

Nhìn thấy Lê Việt Bách đưa theo Ôn Thục Nhi đi tới, Hám Tiền lập tức nhường vị trí: “Đại thần, hôm nay mặt mũi của các anh em, tất cả đều dựa vào cô đấy.”

Người đối diện nhìn thấy Ôn Thục Nhi là con gái thì khinh khỉnh khịt mũi.

Một chàng trai đeo kính đứng lên, chê cười: “Ô, còn là một nữ đại thần à! Đại thần, nếu lát nữa chúng tôi thua, nhớ cho chúng tôi cơ hội để lật ngược tình thế nhé! Lần sau chúng ta tái đấu, cô không được không nể mặt, mà không tới để nghênh chiến đấy nhé!”

Ôn Thục Nhi ngây ra: “Còn có lần sau?

Nếu lần sau các người lại thua thì sao?”

“Vậy thì tiếp tục tái đấu! Các anh đây là càng đấu ngày mạnh đấy!”

Chàng trai đeo kính tưởng rằng mình rất đẹp trai mà chớp chớp mắt, Ôn Thục Nhi chán ghét lườm nguýt.

Người như vậy, chỉ xứng với việc rửa sạch cổ chờ chết trong game!

Trong lòng Lê Việt Bách tức giận, ấn Ôn Thục Nhi vào chỗ ngồi, lập tức khiêu khích: “Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu đi! Xem hôm nay tôi sẽ hành hạ các người thế nào! Hứt”

Ba người bạn cùng phòng khác của Lê Việt Bách, Bách Béo, Đầu Tổ Quạ, và Hám Tiền thấy vậy, đều hùng hổ theo và nói: “Hứ, hôm nay sẽ cho các người nếm thử mùi lợi hại của chúng tôi.”

Ngay sau đó, hai băng nhóm đã vào giao diện trò chơi và bắt đầu một cuộc chiến khốc liệt.

Thích khách của Ôn Thục Nhi khống chế cả trận đấu, ba trụ phía trên của đối phương đồng thời bị phá vỡ, lính trực tiếp gây sức ép lên nhà chính.

Sau một đợt combat, cả năm người bên địch đều bị giết toàn bộ.

Bên phía Lê Việt Bách đã chết bốn người, chỉ còn lại một mình Ôn Thục Nhi.

Ôn Thục Nhi không trực tiếp công kích nhà chính, mà là lựa chọn quay đầu lại để đánh rồng.

Ngay khi Ôn Thục Nhi sắp đánh xong, hai người đối diện hồi sinh, không chỉ giật được buff của rồng, mà còn giết chết Ôn Thục Nhi trong hố rồng.

Bên địch nhanh chóng tận dụng lợi thế có lính, bắt đầu màn combat 5V4.

Đám người Lê Việt Bách không đợi được đến khi Ôn Thục Nhi hồi sinh, bọn họ đã bị đối thủ giết sạch, nhà chính đã bị phá hủy.

Năm người đối diện lập tức hoan hô.

“Tam Thạch à, cậu quả thực là người đàn ông, nhưng cũng chỉ là một kẻ kém cỏi!”

“Bách Béo, thân hình của cậu không tồi, nhưng thực sự là không chịu nổi mấy đòn †rong gamel”

Họ chế giêu từng người một rồi mới rời quán Internet với một tràng cười sảng khoái.

Bách Béo nhìn chằm chằm dòng chữ “Thất bại” trên màn hình, tức giận đập tay cầm chơi game xuống: “Chị cả, rốt cuộc cô có biết chơi không vậy? Vừa rồi cô còn đi đánh rồng làm gì, cô trực tiếp đẩy nhà chính không phải là được rồi sao?”

Ôn Thục Nhi đẩy kính gọng đen trên sống mũi, biện hộ: “Không phải tôi sợ thời gian không đủ sao? Hơn nữa, bốn người các cậu vừa rồi, chỉ có nhiệm vụ là bảo vệ trụ trên cũng không nên hồn, còn có mặt mũi nói tôi sao?”

Hám Tiền vội vàng hòa giải, nhỏ giọng nói: ‘Không sao không sao, đều là bạn bè, đừng để người ta chê cười.”

“Còn sợ người ta chê cười sao? Ưu thế lớn như vậy mà còn thua được, tôi thấy mình bây giờ chính là một trò đùa đấy.” Đầu Tổ Quạ gãi gãi mớ tóc rối bù trên đầu, đứng dậy cầm đồ bỏ đi.

Bách béo lập tức đứng dậy đi theo: “Hứ, đại thần gì chứ, rác rưởi thì đúng hơn!”

Hám Tiền nhìn Ôn Thục Nhi rồi nhìn hai người bạn cùng phòng, cuối cùng quyết định bỏ lại Lê Việt Bách và đuổi theo bọn họ.

Mười người PK vừa rồi còn đang ồn ào, trong chớp mắt đã chỉ còn lại hai người.

Ôn Thục Nhi đứng lên, mặt không cảm xúc cầm cặp sách lên: “Tôi đi đây!”

“Không được phép đi!” Lê Việt Bách lạnh lùng nói.

Ánh mắt anh ta nhìn lên khuôn mặt Ôn Thục Nhi từ trên màn hình máy tính, nói từng chữ: “Cậu vừa rồi, rốt cuộc là sao vậy?”

Ôn Thục Nhi bình thản nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Đâu có gì, phát huy như bình thường mài”

“Bình thường cái quái gì!” Lê Việt Bách nhìn chăm chằm vào mắt Ôn Thục Nhi: “Bình thường mà cậu lại không biết chút thời gian bên kia hồi sinh, là đã đủ để cậu đẩy hai lần nhà chính rồi sao? Thục Nhi, gần đây cứ trốn tránh tôi, có phải là có chuyện giấu giếm tôi không?”

Ôn Thục Nhi mím môi.

Quả thực, vừa rồi là cô cố ý thua.

Bởi vì nếu thắng, dựa theo tính khí của Lê Việt Bách, anh ta sẽ tiếp tục nhận lời thách đấu của đối thủ.

Nấu tiếp tục như vậy, họ sẽ như ngày trước, thậm chí còn thường xuyên gặp mặt hơn trước…

Như vậy, tuyệt đối không đượ!

c Cô không muốn để anh ta, cũng nằm trong danh sách đe dọa của Hoắc Tuấn Tú.

“Cậu hãy nói đi!” Lê Việt Bách lo lắng thúc giục: “Nếu cậu không nói rõ ràng cho tôi biết, thì đừng trách tôi đến trước mặt ông bà ngoại và nói ra những suy đoán bây bạ của mình!

Trong mắt Ôn Thục Nhi ánh lên vẻ lạnh lùng.

Cả đời này, cô ghét nhất là bị người khác uy hiếp!

Lê Việt Bách hoảng sợ trong tiềm thức, nhưng cuối cùng vẫn cương quyết ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cô.

Ánh mắt quan tâm, là sự lo lắng mà chỉ người bạn chân chính mới có.