Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 179




Chương 179 Giết người diệt khẩu

Anh ta dừng lại, đợi cho đến khi Hoắc Tuấn Tú gật gật đầu, mới nói tiếp: “Chúng tôi đã mời các chuyên gia nghiên cứu nhiều lần về trường hợp của Cô Tống, đặc biệt là chụp CT và MRI não của cô ấy, và phát hiện ra vấn đề chính là lúc thần y Cao Đức Trọng châm cứu cho cô ấy để loại bỏ vết máu tụ, đã châm thêm một cây kim vào một huyệt đạo rất ít khi sử dụng so với liệu trình chữa trị thông thường. Do đó, chúng tôi nghi ngờ nguyên nhân khiến cô Tống bị mù có thể là do chiếc kim châm thêm vào đó.”

“Anh nói xằng bậy.” Ngô Đức Cường không cần nghĩ ngợi, lập tức vặn lại: “Y thuật của thần y cao siêu như vậy, không thể châm cứu linh tinh cho bệnh nhân được.”

“Hơn nữa, ông ấy và cô Tống không hề quen biết nhau. Nếu không phải chúng tôi ra mặt, thì các anh hoàn toàn không thể mời được ông ấy. Tại sao ông ấy lại phải châm thêm kim cho cô Tống? Cậu ba của chúng tôi vẫn luôn tiếp nhận sự chữa trị của thần y, mới điều trị vài ngày đã thấy một sự cải thiện đáng chú ý. Có phải là các anh không tìm được phương pháp điều trị tốt, cho nên đẩy hết trách nhiệm cho thần y của chúng tôi không?”

Nghiễm nhiên, sau khi nhìn thấy hiệu quả điều trị của Hoắc Kiến Phong, Ngô Đức Cường đã xếp vị thần y vào phạm vi người của bên mình.

Bác sĩ Lê sững sờ vài giây rồi nhanh chóng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Chúng tôi thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra nên chỉ là suy đoán, không hề khẳng định rằng việc chữa trị của thần y có vấn đề.”

Ngô Đức Cường khẽ khit mũi, ‘Nếu đã không chắc chắn, thì làm phiền anh trở về để tiếp tục kiểm tra rõ ràng. Sau khi xác định nguyên nhân chắc chắn rồi hãng nói tiếp.”

“Vâng, vậy tôi sẽ kiểm tra lại.” Bác sĩ Lê gật đầu liên tục: “Xin lỗi, đã làm phiền rồi.”

Anh ta nói xong, chưa đợi Hoắc Kiến Phong và Ngô Đức Cường lên tiếng thì đã nhanh chóng xoay người chuồn đi.

“Tất cả đều là xằng bậy!” Ngô Đức Cường nhìn chằm chằm bóng lưng của bác sĩ Lê, oán trách một cách khó chịu.

Anh ta cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt sâu thẩm của Hoắc Kiến Phong.

Trong lòng anh ta cảm thấy ớn lạnh, không đợi người đàn ông ra lệnh, anh ta nhanh chóng rút điện thoại ra: “Đã hiểu, tôi sẽ gọi điện hỏi anh Hắc Diệm xem rốt cuộc là có chuyện gì.”

Ngô Đức Cường nói xong liền nhanh chóng cầm điện thoại đi xa vài bước rồi bấm số điện thoại của Hắc Diệm.

Hoắc Kiến Phong nhớ lại lời nói của bác sĩ Lê và Ngô Đức Cường, lại đưa tay sờ lên đôi chân của mình.

“Cậu ba, đã biết rồi.”

Ngô Đức Cường nhanh chóng quay lại, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn: “Trợ lý Hắc Diệm nói, thần y quả thực có bổ sung thêm một mũi kim so với phương pháp điều trị thông thường. Nhưng chính xác là bởi vì mũi kim được thêm vào này, cô Tống mới có thể tỉnh lại nhanh như vậy. Nếu không, cô ấy có lẽ đã hôn mê trong bệnh viện thêm vài ngày nữa! Mắt cô Tống không thể nhìn thấy vì chỗ †ụ máu trong não đã đè lên dây thần kinh thị giác và hoàn toàn không có liên quan gì tới mũi kim bổ sung này.”

Anh ta dừng lại và kết luận: “Tóm lại, chính là cô Tống có tỉnh hay không, thì thật ra mắt cô ấy cũng không thể nhìn thấy gì. Chỉ vì cô ấy đã tỉnh lại nên mọi người lâm tưởng đó là tác dụng phụ của mũi kim thêm vào đó thôi.”

Hoắc Kiến Phong nhìn Ngô Đức Cường, trong mắt lóe lên một vẻ lạnh lùng: “Cậu tin tưởng thần y như vậy sao?”

Ngô Đức Cường bất giác chột dạ, nhưng lập tức, anh ta đã trở nên kiên định: “Đúng vậy. bà cụ rất tin tưởng thần y, cô ba cũng tin tưởng thần y, cho nên thuộc hạ cũng tin tưởng. Và sự thật đã chứng minh, việc ông ấy chữa trị chân cho cậu, quả nhiên là đã có hiệu quả.”

Ánh mắt Hoắc Kiến Phong chìm xuống, không nói gì nữa.

Không ai để ý rằng cửa phòng ngủ trên tầng 2, không biết từ lúc nào, đã mở hé ra một kẽ hở.

Lúc chạng vạng.

Ôn Thục Nhi từ trường học trở về trang viên, vừa bước vào cổng, cô đã tinh tường nhận ra bầu không khí hôm nay bất thường.

Vài chiếc xe cảnh sát đậu trên con đường râm mát.

Đặc biệt là ở khu vực lân cận của nhà chính, thậm chí còn có cảnh sát đang kéo dây niêm phong.

Có hơn một chục nhân viên cảnh sát, mang theo nhiều thứ khác nhau, và đi về phía nhà chính.

Trong đầu Ôn Thục Nhị, bất giác lóe lên cảnh Nam Uyển bị thu thập chứng cứ.

Cô không dám chậm trễ một giây nào, liền chạy vào nhà chính.

Phòng khách của nhà chính, chỗ sofa.

Một người phụ nữ đang nằm ngửa trên mặt đất, mắt nhắm nghiền, đó chính là Trần Nguyên Kỳ, người giúp việc phụ trách việc sắc thuốc cho Hoắc Kiến Phong ở Nam Uyển.

Có vết máu rõ ràng trên mũi và khóe miệng của bà ta, trên ghế sô pha và thảm cũng có nhiều vết máu.

Một số cảnh sát, đeo găng tay và khẩu trang, đang tìm kiếm bằng chứng xung quanh thi thể bà ta.

Ôn Thục Nhi giật mình.

Đã chết rồi ư?

Làm sao bà ta có thể chết đột ngột như vậy?

Hơn nữa, bà ta lại chết ở trong nhà!

Cô kinh ngạc nhìn xung quanh, dì Mẫn đỡ bà cụ ngồi xuống trong sảnh nhỏ cách đó không xa, Hoắc Tuấn Tú đi theo phía sau, có vẻ là đang an ủi bà cụ.

Người đứng gần nhất với cô là quản gia Hoắc Minh.

Một cảnh sát đang ghi chép lại lời khai của ông ta.

Hoắc Minh vẻ mặt ngây ngô vô tội: “Chúng tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra! Vừa rồi đồng nghiệp của các anh đưa Trần Nguyên Kỳ qua, nói là để bà cụ của chúng tôi nói chuyện với bà ta, xem có thể hỏi được ra gì không. Cuối cùng bà ta mới nói được vài câu với bà cụ của chúng tôi, đột nhiên phụt ra máu, rồi gục xuống đất chết.”

Ôn Thục Nhi nghe vậy, tay trong túi áo đồng phục đột nhiên nắm chặt.

Giết người diệt khẩu!

Hơn nữa còn muốn nhân tiện giáng họa cho bà cụ sao?

Nếu hôm nay Trần Nguyên Kỳ tự mình trở về, không có cảnh sát đi cùng, thì nhà chính sẽ là hiện trường xảy ra vụ án đầu tiên, có lẽ bà cụ đã nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể nào chứng minh mình trong sạch được.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Thục Nhi cảm thấy ớn lạnh.

Bàn tay ở phía sau, đã không giấu được nữa rồi sao?

Nhìn thấy cảnh sát trưởng Phong đi về phía bà cụ, Ôn Thục Nhi vội vàng đi vòng qua đám người đứng bên cạnh bà cụ: “Bà nội, bà không sao chứ?”

“Thục Nhi đã trở lại rồi à?” Nghe thấy giọng nói của Ôn Thục Nhi, nếp nhăn của bà cụ hơi giãn ra.

Bà cụ đưa tay về hướng phát ra tiếng nói: “Bà nội không sao, cháu đã thấy hết rồi nhỉ?

Có sợ không?”

Ôn Thục Nhi nắm tay bà cụ, ngoan ngoãn nói: “Bà ơi, cháu không sợ. Cháu ở trong phòng giải phẫu, đã nhìn thấy thứ còn đáng sợ hơn thế này! Bà ơi, ở đây nhiều người như vậy, ồn ào lắm. Hay là, cháu đỡ bà lên tầng trước nhé?”

Giọng cô rất bình tĩnh, nhưng trái tim cô đã không kiểm soát được mà cảm thấy sợ hãi.

Nếu lọ cao đó là nhằm vào bà nội, vậy thì cái chết của Trân Nguyên Kỳ hôm nay cũng rất có thể là nhằm vào bà nội.

Có nhiều người ở đây như vậy, cô không muốn có bất cứ điều gì xấu xảy ra với bà nội.

“Không cần. Bà sẽ đợi kết quả của cuộc điều tra.”